Chương 452: Nguyệt Tỷ, Để Ta Bế Cô

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên Diện bị Phục Ma Chú khống chế, tử khí bạo phát.

Lăng Phong lúc này cũng chẳng khá hơn, cúi rạp cả người xuống đất vì quá khó chịu, chỉ có thể nhìn Thiên Diện ở ngay phía trước gắng gượng tấn công.

Lăng Phong cảm giác mình đã hóa thân thành Tề Thiên Đại Thánh, 72 phép thần thông, bị Kim Cô Chú niệm một cái liền bó tay chịu trói.

Thiên Diện gắng gượng khinh thân lên cao, chỉ phong liên tục đánh thẳng vào Bạch Mi. Đáng tiếc, đều bị lão ta phá giải, thân thể không hề hấn gì. Đến đây Lăng Phong mới chân chính thể nghiệm được khả năng của Kim Cương Kinh, ngay cả Thiên Diện cũng không thể làm bị thương lão ta.

Rút cục, Thiên Diện quát lớn một tiếng, không gian vặn vẹo.

Lăng Phong trước mắt mờ ảo, hắn bỗng thấy Thiên Diện biến thành Tiểu Nguyệt cô nương mặc giả nam trang lần đầu mình gặp. Sau đó hắn rơi vào ảo giác.

Ở bên ngoài, đám Cấm quân bỗng nhiên quay sang đánh lẫn nhau.

– Chuyện gì xảy ra?

Dương Thanh Phong quát lớn:

– Lập tức tĩnh tâm! Là thần công. Tề Bưu, mau tấn công nàng ta…

Ngay khi đám Toàn Chân định tham chiến, phía trước phát sinh biến cố.

“Keng”

“Bùng”

Liên tiếp những tiếng nổ chấn động cả Ngộ Đạo trì, Lăng Phong choàng tỉnh.

Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng đáp xuống, đứng chắn trước Thiên Diện, mũi kiếm chĩa thẳng Bạch Mi.

Bạch Mi đạo nhân tức tốc thoái lui, tầng chân khí màu vàng quanh thân ảm đạm. Một bên cánh tay lão đã rỉ máu.

Lăng Phong hai mắt tỏa sáng.

“Lão già này cũng có thể bị thương?”

Ra vậy, chỉ cần chân khí mạnh hơn, có thân thể kim cương cũng sẽ phải bại.

Bạch Mi đạo nhân gằn giọng:

– Liễu Cung chủ, ngươi đây là ý gì?

– Bạch Mi đại sư, phải là ngươi đang có ý gì mới đúng.

Liễu Thanh Nghi rút cục ra tay. Giọng nàng mang chút âm hưởng Tây Vực, vô cùng mềm mại êm tai, nhưng lại khiến người ta thấy lạnh lùng cao quý.

Bạch Mi chỉ sau một chiêu liền hậm hực rút lui, lão phát hiện Liễu Thanh Nghi thậm chí còn mạnh hơn 2 năm trước. Nên biết năm đó nàng đại chiến Tam Đại Trưởng lão Ma môn là xuyên Tây Vực đến Trung nguyên, trong khi Bạch Mi đạo nhân và Hoàng Mi lão Phật chỉ ra tay khi Thần Cung và Ma môn đã mệt mỏi.

Lại nói, Bạch Mi đạo nhân quả thật không rõ muốn đóng vai gì. Lăng Phong đột nhập Toàn Chân trái phép, có giải quyết cũng là Toàn Chân giải quyết, cùng lắm là Cấm quân, Bạch Mi đạo nhân căn bản chẳng liên quan. Ban đầu nghe nói có Thần Cung liền muốn chạy ra xem, ra đến nơi thì đòi nắn gân cốt Lăng Phong, nắn nửa đường thì tụng kinh đánh Thiên Diện.

Khó trách chẳng ai ưa, ỷ mình có sức mạnh muốn làm gì thì làm.

Sau lưng Liễu Thanh Nghi, Thiên Diện đã hoàn toàn lộ ra “quỷ thủ”, lởn vởn tử khí đen ngòm. Tròng mắt nàng ta đã không còn màu trắng, toàn bộ đã là một màu đen sâu hoắm, sát ý càng lúc càng nồng đậm.

Một bàn tay nàng chầm chậm đưa lên, lại giống như muốn… đánh lén Liễu Thanh Nghi.

Trận chiến năm đó, cũng đã quá nhiều kiếp người trôi qua, Thiên Diện gần như đã quên. Nhưng trúng Phục Ma Chú, ký ức kia lại tràn về.

Ngày đó, Thần Cung đã tiêu diệt không biết bao nhiêu tướng hồn huynh đệ của nàng. Bây giờ kẻ thù đang đứng ngay trước mắt, thậm chí đưa lưng không chút phòng bị gì.

Thiên Diện biết rõ Bạch Mi đạo nhân là ai, cho dù lão hiện tại đối địch với nàng, cũng sẽ không đối địch với toàn bô tướng hồn. Nhưng Thần Cung thì khác, đến thời khắc cuối cùng, chắc chắn bọn họ sẽ lại là kẻ thù của tướng hồn, ngàn năm qua vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Chỉ cần Thiên Diện bất kể tính mạng toàn lực xuất chiêu từ đằng sau, Liễu Thanh Nghi chắc chắn trọng thương.

Ngay lúc tâm ma sắp bạo phát, nàng nghe ai đó nhẹ giọng phía sau:

– Nguyệt tỷ, không sao chứ?

Cùng lúc, Liễu Thanh Nghi lạnh nhạt nói với đám Toàn Chân:

– Bạch Mi đại sư nói hắn không phải Ma môn, còn bản cung khẳng định nàng ta không phải Ma môn. Các ngươi đừng làm khó bọn họ nữa.

Giọng Liễu Thanh Nghi nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là một lời uy hiếp với Toàn Chân.

Giọng Liễu Thanh Nghi lạnh lùng, nhưng lại khiến tâm ma của Thiên Diện lung lay, bàn tay hạ xuống.

Dương Thanh Phong hỏi:

– Liễu tiền bối, vậy còn thương thế của tiền bối?

– Không liên quan đến chúng, cứ để chúng đi.

Đám Thất Tú nhìn Dương Thanh Phong xin ý kiến, dừng hay đánh?

– Lui đi!

Dương Thanh Phong buộc phải dừng, hỏi ý Lâm Sư:

– Lâm Tướng quân…

– Hừ, chỉ cần không phải thích khách, bản sứ cũng không rảnh đi quản chuyện chính tà nhảm nhí của các ngươi.

Liễu Thanh Nghi đã nói đến như vậy, chuyện lớn hóa bé, chuyện bé coi như không. Dương Thanh Phong tuy rất muốn tìm hiểu chân kinh, nhưng càng không muốn đắc tội Thần Cung. Thần Cung có mối quan hệ với nhiều siêu thế lực, không ai dám đắc tội.

– Vậy được, nể mặt Liễu tiền bối, các ngươi cũng chưa gây hại gì cho bản giáo. Để chúng đi.

Lăng Phong lưu luyến nhìn ai đó.

Hắn muốn từ biệt Liễu Thanh Nghi, nhưng nàng đã quay lưng nhìn về Ngộ Đạo trì. Ý tứ không nói cũng rõ, đừng làm phiền nàng tĩnh tâm.

Lăng Phong chỉ có thể nhẹ giọng:

– Vậy… hẹn gặp ở Đại Kiếm hội. Ta nhất định sẽ đến đó.

Lúc đi ngang qua Bạch Mi đạo nhân, Lăng Phong không khỏi thấy rùng mình. Ánh mắt lão già trọc này càng lúc càng giống Cố lão ngày đầu tiên gặp hắn, chính là… thèm thuồng.

Lão ta đã không phải tướng hồn, thèm cái gì trên người hắn?

Đừng nói là bị ta ôm một cái, cho nên… Khụ! Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Quá ghê tởm.

Lát sau.

Nhìn Thiên Diện khập khiễng, hắn không khỏi thương tiếc, đánh liều hỏi:

– Nguyệt tỷ, cô bị thương như vậy, hay là… để ta bế cô.

– Ừm!

Thật ngoài ý, Thiên Diện lại đồng ý, xem ra nàng quá mệt mỏi.

Lăng Phong vội bế ngang nàng lên. Hai người đi ra trong ánh mắt dè chừng của đám Toàn Chân lẫn Cấm quân, Lăng Phong đi đến đâu, đám người đều tách ra đến đó, xầm xì bàn tán.

Thiên Diện hai tay vắt lên cổ hắn, nàng vục đầu vào ngực hắn, có lẽ muốn che đi khuôn mặt đã bị hủy của mình.

Lần đầu tiên Lăng Phong thấy Thiên Diện suy yếu đến như vậy. Cả người nàng nằm trọn trong lòng hắn, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nhè nhẹ phà phà vào ngực Lăng Phong, làm hắn vô cùng ngứa ngáy.

Lúc này đã hoàn toàn không thấy bóng dáng ma nữ nào, Lăng Phong chỉ còn cảm nhận được thân hình của một cô nương yếu ớt trên tay, nhu nhuyễn vô cùng.

Nguyệt tỷ thực ra rất đáng thương, cũng rất… đáng yêu. Hôm nay nàng ấy trọng thương, quá nửa đều vì muốn bảo vệ Lăng Phong. Cho dù đó là vì lý tưởng tướng hồn của nàng, chứ không phải vì tình cảm.

Lăng Phong vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm vị đạo cô lúc trước, hy vọng có thể nhìn Như Vân thêm một lần, nhưng đã không thấy đâu.

Hắn tự hiểu rõ, mẹ con Liễu Thanh Nghi ở Toàn Chân giáo tạm thời vẫn là an toàn nhất.

Hiện tại Lăng Phong cũng có thêm một mục tiêu, chính là Ma môn.

Đánh đuổi được Ma môn, Liễu Thanh Nghi sẽ cảm thấy an toàn, có thể sẽ quyết định đến Phong Vân đoàn. Đến khi đó cải thiện tình cảm chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng cũng không được diệt luôn Ma môn, diệt xong Liễu Thanh Nghi về hẳn Tây Vực thì cũng như không.

Thực ra Lăng Phong cũng không mơ tưởng có thể đánh đến sào huyệt Ma môn, hiện tại hắn còn chẳng biết cái môn này hình thù thế nào, cũng không biết ân oán giữa Liễu Thanh Nghi và Ma môn ra sao. Áng chừng phải cố gắng thêm, chừng nào nàng tin tưởng cùng chia sẻ với hắn, đến lúc đó liền cùng nàng giải quyết.

Nhưng từ giờ đến đó cũng nên tự tìm hiểu dần.

Nghe nói Đại Kiếm hội sắp tới là để võ lâm chính phái đánh đuổi Ma môn. Đến lúc đó Phong ca phải đứng ra thể hiện lập trường một chút. Cái gì “đả đảo Ma môn, Ma môn không được xâm phạm Trung nguyên”. Không thể để như hôm nay bị quần chúng hiểu lầm đánh cho te tua.

Trương Quân Bảo tiễn Lăng Phong ra đến cổng.

– Bảo lão đệ, hôm nay ta đã thấy rõ chân tình của ngươi, vi huynh sẽ khắc cốt ghi tâm.

– Khụ khụ… – Trương Quân Bảo ho sù sụ.

Lăng Phong rất hài lòng với Trương Quân Bảo. Tên này cứ tưởng rất cứng nhắc, hôm nay lại suýt chút phản giáo vì Lăng Phong, xứng đáng làm bằng hữu.

Trương Quân Bảo nhớ ra gì đó nói:

– Ăn mày Tiểu Hoa mà ngươi cần tìm, ta đã hỏi qua. Quả thật có một người phù hợp, tên là Tiểu Uyển.

– Thực sự? Tiểu Uyển? Muội ấy hiện có ở giáo hay không?

Lăng Phong mừng rỡ, suýt chút quên mất.

Trương Quân Bảo lắc đầu:

– Tiểu Uyển là sư muội đồng môn với ta. Chỉ là hiện tại sư muội đã xuất sơn nhập cung.

– Nhập cung? Làm cung nữ?

Lăng Phong không khỏi lo lắng, làm cung nữ cũng không tốt lành gì.

– Không phải cung nữ, làm nữ vệ. Chỉ là, bởi vì đã vào cung, nên hiện giờ làm gì ở đâu ta cũng không rõ nữa.

– Vậy muội ấy trước khi xuất sơn như thế nào?

– Như thế nào là… như thế nào? – Trương Quân Bảo mờ mịt.

Lăng Phong suýt úp sấp, liền nhẫn nại giải thích:

– Nghĩa là cao tầm bao nhiêu, béo hay gầy, tóc dài hay ngắn, hoạt bát hay trầm lắng đó đại ca.

– Cái đó sao? Ta cũng không biết… phải tả thế nào?

Lăng Phong choáng váng. Đại ca ngươi có đi học hay không, văn tả người cũng không biết viết?

Trương Quân Bảo gãi gãi đầu cười trừ. Bảo ca trước nay một lòng với võ học, cũng không để tâm lắm đến các tỷ muội trong giáo.

Còn may có Ngô Huyền Trần đi gần đó hắng giọng nói giúp:

– Ngươi là vị đại ca mà Tiểu Uyển vẫn thường nhắc sao?

– A, muội ấy cũng nhắc đến ta.

– Đương nhiên, bọn ta còn hiếu kỳ đại ca của Tiểu Uyển như thế nào đấy.

Lăng Phong cười cười:

– Thế nào, có phải gặp rồi thấy rất đáng ngưỡng mộ đúng không?

– Khụ khụ! Có một chút, có một chút. – Ngô Huyền Trần ho khan.

Hôm nay tuy bị ăn hành một trận, bù lại cũng không phải đều quá tệ.

Thứ nhất gặp được Liễu Thanh Nghi, thứ hai xác nhận được Tiểu Hoa an bình. Không nghĩ đến, tiểu cô nương ăn mày nhỏ bé năm đó, lại làm hẳn nữ vệ trong cung. Đại ca làm đặc vụ, muội muội làm nữ vệ, huynh muội coi như cũng cùng một ngành.

Hết chuyện, Lăng Phong liền nói:

– Bảo lão đệ, hẹn gặp ở Đại Kiếm hội. Các vị, nếu có gặp Tiểu Uyển, thì nhắn muội ấy có đại ca đến thăm, nhất định sẽ còn đến lần sau. Tay ta đang bận, không chắp được…

– Không thành vấn đề.

Đám đạo sĩ lúc này mới nhớ ra, mặt đều xanh lét. Đại ca không hổ đại ca, ăn to nói lớn, trên tay người ta nhưng là ma nữ vừa quậy tung Ngô Đạo trì.

Lăng Phong vừa đi, Hàn Tử Kính liền tò mò:

– Quân Bảo, Lăng đại ca này rút cục môn phái nào, lại có thể đi Đại Kiếm hội? Còn có, nữ tử kia…

– Ta không biết.

Ngô Huyền Trần vuốt cằm:

– Chắc không phải mua vé chợ đen đi chui chứ?

Mấy tên khác gật gù theo.

Nghe nói có mấy cái tiểu bang phái, có một hai vé mời, nhưng biết rõ đến Kiếm hội cũng chả làm ăn nói năng được gì, liền rao bán thiếp mời giá cao. Cũng chính mấy cái vé chợ đen này tạo cơ hội cho Ma môn cũng như mật thám đi vào.

Thân ảnh Lăng Phong khuất dần, có hai ánh mắt không được thiện cảm nhìn theo.

Một đương nhiên là Trương Sư Chính, thứ hai là… Dương Thanh Phong.

Dương Thanh Phong chắp tay đứng phía xa, lão nghe toàn bộ đoạn đối thoại của đám đệ tử vào tai, nghĩ gì đó lạnh giọng:

– Quân Bảo, theo ta đến Tam Thanh điện.