Chương 79: Đồng Tử Công

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Chát.”

Triệu Khánh điên tiết lên, tát một cái thật mạnh.

– Hừ, tự cởi ra, ngươi chỉ cần làm bản điện hạ phật lòng một lần nữa. Chém cả nhà ngươi.

Tô Đóa Nhi nằm ra sàn, trên má còn đỏ bừng vết dấu tay. Cái tát này làm tâm thần nàng tỉnh ra, nhưng thân thể thì cứng lại. Nàng không còn người thân nào ngoài nghĩa huynh Lăng Phong, Triệu Khánh dọa chém cả nhà khiến Tô Đóa Nhi muốn chết cũng không chết được.

Triệu Khánh lần đầu gặp nữ nhân dám phản kháng, bình thường đều ngoan ngoãn nằm ra cho gã muốn làm trò gì thì làm. Nhưng Triệu Khánh phát hiện hóa ra thế này kích thích không kém. Gã nhìn Tô Đóa Nhi đang quỳ giữa sàn khép nép cởi từng mảnh lụa trên người, cười dâm :

– Nhanh. Vũ kỹ gì đó đâu thi triển hết cho ta, càng uốn éo dẻo dai ta càng thích.

Tô Đóa Nhi trái tim lại nhói lên. Nàng khổ cực luyện múa bao năm trời, rút cục trong mắt kẻ kia chẳng qua để cơ thể dẻo dai, lên giường phiêu diêu hơn mà thôi. Đau đớn, nhục nhã khiến tâm linh Tô Đóa Nhi như muốn rời khỏi cơ thể.

Trang phục trên người Tô Đóa Nhi đã bị cởi ra gần hết, nửa trên gần như bại lộ, chỉ còn lớp áo lót che bầu ngực căng tròn.

Triệu Khánh không chờ được nữa, cúi xuống bế nàng ta lên.

Lúc Triệu Khánh đi vào cơ thể, Tô Đóa Nhi nhắm mắt, trong đầu nàng hiện ngập tràn hình ảnh Lăng Phong, ánh mắt đồng cảm của hắn, những lúc hắn trò chuyện động viên, những lúc hắn ghé xem nàng múa.

Nước mắt lăn dài, Tô Đóa Nhi thì thào :

– Lăng đại ca, muội xin lỗi …

Cũng may Triệu Khánh đang lúc sướng, không nghe thấy.

Trấn Vĩnh Lạc, Phong Vân đoàn.

Luyện tập giúp Lăng Phong như thoát thai hoán cốt, hắn 20 tuổi mới bắt đầu luyện võ, xương cốt đều cứng, nếu không chịu khổ hơn thì mãi mãi thua thiệt. Tần Quyền ngày trước cười chê Lăng Phong muộn màng, chỉ sau một tháng hắn cũng phải nghiêm túc hẳn ra, vì thấy Lăng Phong tiến bộ quá nhanh.

Lăng Phong có trong tay hai bộ pháp xịn là Đoạn Hồn và Hoạt Bất Lưu Thủ, nhưng rất tiếc hắn lại khuyết thiếu cơ bản, thân thể kém cỏi. Sau một thời gian kích phát tiềm lực cơ thể không còn yếu ớt như trước, Lăng Phong chuyển qua luyện thân pháp, hy vọng một ngày có thể dùng hai bộ pháp kia bay nhảy trên trời.

Với sự giúp đỡ của Mặc lão và mấy huynh đệ từng trải trong giang hồ, Lăng Phong tổng hợp lại thành một bộ, gọi là Kiện Bộ Công. Bộ này gồm kiện thân, khinh thân, thoán tung, phân đằng, xà hành, nhạn hành và nhiều loại kỹ thuật khác hợp lại. Để luyện Kiện Bộ Công, Lăng Phong phải mang vật nặng khắp người, sau đó mới chạy nhảy nhào lộn, nghe nói người bình thường phải mất chục năm mới được tháo ra, nếu có luyện thêm khí công có thể nhanh hơn.

Càng luyện Lăng Phong càng tin vào khinh công vèo vèo là có thật. Chẳng qua người ta không đủ kiên trì mấy chục năm mà thôi. Tần Quyền từng nói cao thủ khinh công không luyện 20 năm không thành, không phải không có lý. Thử nghĩ cao thủ mang chì vào chân mà có thể bật nhảy lên hố đất mấy trượng không cần lấy đà, vậy nếu tháo chì ra thì sẽ thế nào đây.

Lăng Hổ thấy thế cũng dở bài ra luyện, đến lúc này Lăng Phong mới biết bài tập của kẻ này khủng bố ra sao, giống như biến người thành sắt vậy. Xem ra công phu Thiết Bố Sam lần nọ của Lăng Hổ là từ đây mà ra.

Có thể Lăng Phong nội công gì đó chưa có, kiếm pháp đao pháp chưa có, nhưng ít nhất thân thể hắn nhanh nhẹn linh hoạt, cùng với Lăng Hổ da cứng thịt chắc thành bộ đôi “Nhị Lăng” của Hắc kỳ.

Lăng Hổ luyện đầu, luyện vai lưng ngực bụng, luyện tay, luyện chân, nói chung khắp cơ thể có cái gì hắn đều luyện cứng cái đó. Lăng Phong nghe Mặc lão và mấy huynh đệ bàn tán qua, chỉ biết hai môn Thiết Đầu Công, Thiết Bố Sam khá nổi tiếng. Còn đâu Thiết Tí Công, Thiết Tảo Công, Thiết gì đó Công rất nhiều, Lăng Phong đều lần đần nghe đến. Đã vậy không món nào không phải tự làm đau mình, hết đấm vào đá thì cũng để đá đè lên, thậm chí tự đánh đập mình rất tàn nhẫn.

Nhìn Lăng Hổ luyện Lăng Phong cũng làm thành vài bài tập để huynh đệ khác học theo, nhưng có một thứ hắn không dám. Đó là món Đồng Tử Công của Lăng Hổ.

Lăng Phong còn tưởng Lăng Hổ luyện gì thì luyện, có một chỗ không cần luyện cũng đã cứng, hóa ra không phải. Mỗi sáng, Lăng Hổ hít hơi, sau đó cứ thể để cho đám thiếu niên đấm đá vào hạ bộ, khiến Lăng Phong cũng phải nhăn mặt thấy đau giùm hắn. Mấy huynh đệ khác nhìn môn này đều lắc đầu, không thằng nào dám làm theo.

Lăng Phong không khỏi tò mò :

– Thất đệ, luyện môn này chuyện kia làm sao?

– Chuyện kia là chuyện gì?

Lăng Hổ khó hiểu nhìn, gần đây hắn không còn im lặng như trước.

– Còn chuyện gì nữa? Chuyện nam nữ.

– Tuyệt đối không thể. – Lăng Hổ chém đinh chặt sắt.

Lăng Phong chưng hửng :

– Ặc, vậy đệ không thèm lấy vợ sao?

– Lấy vợ có gì tốt? – Lăng Hổ hỏi lại.

Tần Quyền bên cạnh chêm vào :

– Hêhê. Thực ra cũng không có gì tốt thật.

Lăng Phong bắt đầu hiếu kỳ :

– Vậy mỗi lần nhìn mỹ nữ đệ thấy thế nào?

– Mỹ nữ? Đều là nữ nhân cả thôi. – Lăng Hổ tỉnh bơ.

– Cao tăng đắc đạo, cao tăng đắc đạo. – Tần Quyền gật gù.

Hạ bộ là chỗ yếu nhất của nam nhân, kể ra luyện như Lăng Hổ sẽ đảm bảo cả người không còn khuyết điểm nào. Nhưng Lăng Phong vẫn thấy không đến mức chấp nhận hy sinh chuyện đó. Nếu là Lăng Phong, bất kể môn nào ảnh hưởng đến chuyện sung sướng này, kể cả có thành vô địch thiên hạ hắn cũng tuyệt đối không thèm.

– Đệ không đi tu, việc gì phải tự hại mình?

– Ai nói đệ không đi tu?

– Hử? – Mấy huynh đệ đều bất ngờ.

Lăng Hổ thấy mình lỡ mồm, nói xong bỏ đi.

“Chẳng lẻ Thất đệ là tu sĩ thật?” Lăng Phong không khỏi hỏi thầm. Xem ra Lăng Hổ vẫn còn nhiều bí mật chưa nói hết.

Mặc lão nghe chuyện, trầm ngâm rồi nói :

– Thiết Bố Sam, Thiết Đầu Công trong giang hồ người luyện không ít. Nhưng có đủ bộ luyện cả thân mình thành sắt thép như A Hổ, lại có cả Đồng Tử Công, xem ra có liên quan đến Đại Lâm Tự.

– Đại Lâm Tự? Không phải Thiếu Lâm Tự? – Lăng Phong hỏi lại.

Gia Cát Vinh đứng ở sau cũng lên tiếng :

– Ta cũng có nghe đến. Đại Lâm tự chùa này trước đây rất nổi tiếng, cách đây 3 năm nghe nói gặp nạn, trong một đêm cháy sạch sẽ, tăng nhân biến mất gần hết.

– 3 năm trước? Lần nọ A Hổ nói hắn bắt đầu lưu lạc cũng vào 3 năm trước. – Lăng Phong nhớ lại.

– Công tử còn nhớ lần ở Diêm bang A Hổ thể hiện chứ? – Mặc lão chợt nhớ ra.

– Lần ở Diêm bang? Côn pháp?

– Đúng thế, côn pháp trong võ lâm, khá ít người luyện, trong đó chỉ có đệ tử Phật gia, đệ tử Cái Bang, hoặc vài gia tộc truyền thống.

“Lăng Hổ thực sự là võ tăng Đại Lâm tự?” Lăng Phong không khỏi nghĩ thầm.

– Đi hỏi hắn là biết ngay mà. – Tần Quyền chen vào.

Lăng Phong nghĩ rồi nói :

– Không nên, Thất đệ nếu đã không muốn nói, chúng ta biết đến thế thôi. Chừng nào đệ ấy cần giúp gì đó, chúng ta giúp là được.

Không khí tập luyện xuất hiện, khiến Lăng Phong nghĩ đến chuyện ganh đua xếp hạng. Đều là nam nhân với nhau, chuyện hơn thua rất dễ kích thích.

Lăng Phong làm một cái lôi đài lớn giữa doanh, hắn ngày trước nghiện UFC, Strikeforce, nay làm một cái cho các huynh đệ tiện giao lưu đối kháng. Thời này có sẵn đấu vật, Lăng Phong nhân tiện sửa lại nội dung cho các huynh đệ dễ hiểu. Lúc đầu chỉ để thách đấu giao lưu đơn thuần, về sau Lăng Phong nhận thấy trò này mọi người yêu thích, hắn quyết định làm chuyên nghiệp. Huynh đệ đều nặng sàn sàn nhau nên Lăng Phong không chia theo hạng cân, thay vào đó chia thành league, một đến ba sao, cuối mùa có thăng rớt hạng, có thưởng hậu hĩnh. Những thứ quy tắc đều đúc kết từ đời sau đem về, không có gì phải bàn cãi.

Lăng Phong muốn tìm một mục ganh đua đồng đội. Hắn muốn phổ biến bóng đá, bóng chuyền hiện đại cho huynh đệ. Nhưng rồi cay đắng nhận ra không hợp. Không dễ gì phá vỡ quy luật thời gian. Lăng Phong biết môn bóng đá hấp dẫn ra sao, vì thời của hắn ngày nào cũng xem, nhưng Lăng Phong không đủ trình độ làm huấn luyện viên, bởi vậy hắn không thể sắp xếp huynh đệ thi đấu hấp dẫn được. Các huynh đệ không ai tưởng tượng ra môn này sẽ hay ra sao, dần không có hứng thú. Có lẽ ngày nào đó Lăng Phong làm vương hầu quý tộc, bắt ép toàn dân chơi thì may ra mới sinh ra người giỏi, rồi dần dần phổ biến nổi.

Lăng Phong đành quay qua làm sân mã cầu, môn này hắn không giỏi, nhưng khá phổ biến ở thời này. Cũng vì môn này mà Lăng Phong lại tốn không ít tiền mua ngựa và dụng cụ.

Không khí ganh đua nhờ vậy tăng lên. Các huynh đệ hai kỳ khác cũng bắt đầu có ý thức tập luyện. Dần dà trong đoàn có một quy ước ngầm chia hạng lẫn nhau theo số sao lôi đài, chỉ cần đạt hai sao đã rất tự hào, còn ba sao là đẳng cấp Hắc kỳ. Đội viên Hắc kỳ trở thành một thứ gì đó vô cùng vinh quang, Lăng Phong chụp lấy điểm này, cho làm thêm huy hiệu và đồng phục, lại tốn thêm tiền.

Đến lúc này Lăng Phong nhận ra, hắn đang tạo dựng một biệt đội lính đánh thuê.

Nói tới nói lui, tiền luôn là vấn đề. Hơn 20 vạn bạc Lăng Phong còn lại từ đổ phường đã sắp hết, trong khi thu nhập của đoàn đang bị âm.

Đang đau đầu thì Long Bác Khôn đi vội vào lều nói nhỏ :

– Tứ đệ, nhìn xem đây là gì?

Lăng Phong nhìn vật trong tay Long Bác Khôn. Long Bác Khôn phụ trách Bạch kỳ, khai thác đá. Thứ gã đang cầm là quặng mỏ, đủ thứ màu đen nâu trộn lẫn.

Nhìn thấy một góc óng ánh, Lăng Phong thốt lên :

– Đây là … vàng?

– Đúng vậy, là quặng vàng. – Long Bác Khôn không che nổi hưng phấn.