Chương 22: Ngày cuối năm

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trường An, kinh thành, nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường.

Ngoài phố người ta mua sắm quà tặng, vật dụng. Trong nhà gia nhân lau dọn nhà cửa, trang trí khắp nơi. Đẩy đi điều xui rủi, chờ đón may mắn.

Đêm nay là đêm trừ tịch.

Ở một góc đường nhỏ, một bóng dáng cô linh linh đang đứng, nhìn dòng người qua lại, mắt rưng rưng.

– Đại ca, huynh lừa muội. Hức hức …

Tiểu Hoa rất buồn. Mấy năm trước xuân đến không sao, riêng năm nay cô bé đột nhiên thấy tủi thân muốn khóc.

Lăng Phong hôm đó cứ nghĩ chỉ đi Tô Châu dự tang rồi về, không nói rõ, chẳng ngờ đi một cái cả mấy tháng.

Đại ca hôm đó dẫn nàng đi mua đồ sau đó biến mất, khiến Tiểu Hoa bồn chồn lo lắng mãi. Mãi về sau vì quá sốt ruột, tự mình chạy đến khu rách nát của Lăng Phong để hỏi thăm, mới biết hóa ra đại ca đã đi Tô Châu cùng mẫu thân. Đêm đó Tiểu Hoa khóc suốt đêm vì cô đơn. Bấy lâu nay bươn chải ăn xin, chịu bao ủy khuất cũng chưa bao giờ khóc, nhưng Lăng Phong rời đi khiến nàng buồn bã thất lạc vô cùng.

Trong cái xã hội khắc nghiệt này, nhất là với một cô bé ăn xin như Tiểu Hoa, Lăng Phong không khác gì người thân duy nhất. Hắn là người duy nhất trên thế giới này quan tâm thực sự tới cô bé. Kể từ lúc quen hắn, Tiểu Hoa cho dù thiếu ăn thiếu mặc, sống ngoài đường, có những lúc bị đánh đập dở sống dở chết, thì vẫn có nghị lực để sống tiếp. Hắn đột nhiên biến mất, khiến Tiểu Hoa rất tủi thân, cô bé nghĩ Lăng Phong không còn quan tâm đến mình nữa.

Tên Quyền dù nhận tiền của Lăng Phong, cũng chỉ ghé xem Tiểu Hoa đúng một lần. Đối với gã, một đứa ăn mày, trước kia vẫn sống tốt đấy thôi, có chuyện gì to tát đâu. Nói lại, gã gần đây mới xuất hiện lại, không biết từ đâu dư dả hơn trước, ăn mặc cũng sáng sủa, chắc lại lột được tên nhà giàu nào.

Cũng nhờ lần gặp Quyền, Tiểu Hoa vui lên một chút, ít nhất cô bé vẫn biết đại ca không bỏ rơi mình.

Có điều, mỗi khi thấy cảnh những đứa trẻ khác vui đùa trên đường, vẫn khiến Tiểu Hoa thấy nhớ. Cô bé vẫn giữ trong mình con dế mà Lăng Phong làm cho, đây là con mới, làm bằng giấy cũ, không bị mục rữa. Mỗi khi cầm nó, Tiểu Hoa lại nhớ cảnh những lần đại ca che chở cho mình, dẫn nàng bỏ chạy, che chắn chịu đòn. Đặc biệt hình ảnh đại ca quần thảo giữa đất với con chó trắng khủng bố kia, cứ nghĩ tới Tiểu Hoa lại muốn khóc.

“Đại ca, khi nào huynh mới trở lại …”

Tô Châu. Lúc này chỉ giờ Mão, trời còn chưa sáng rõ.

– Phong ca, vừa đi ngắm gái về sao?

– Đã về, đã về. A Trình này, giờ này mới dậy? Dậy muộn như thế, mỹ nữ đều thành của người khác cả đấy.

– Sao đâu, cũng chỉ anh tuấn tiêu sái như Phong ca đây mới lọt mắt xanh các nàng. Tiểu đệ đây phải chịu thiệt thòi rồi. – Tên kia cười nịnh.

Tên Trình này là người làm trong Lăng phủ, khá nhanh tay nhanh miệng. Tên này ở cùng phòng với Lăng Phong, thường xuyên nịnh nọt. Bây giờ Lăng Phong là người kề cận lão gia, lại có quan hệ họ hàng xa, so với đám hạ nhân khác hơn hẳn. Tên Trình nhanh ý tìm cách làm quen, về sau biết đâu lại được nhờ.

– Mẫu thân ta lấy tên Phong hóa ra tiện lợi, gọi Phong ca quả nhiên phong lưu tiêu sái.

– Phải, phải.

Lăng Phong cho dù đã định ra “mục tiêu”, nhưng nói ngày mai làm, chưa chắc đã làm được ngay. Có một điểm ở hắn vẫn tốt, đó là kiên trì. Ví dụ việc sáng sớm rèn luyện thân thể, Lăng Phong vẫn rất đều đặn và chú tâm. Trời chưa tối đã đi ngủ, cái thời này ban đêm không ngủ sớm cũng chả biết làm gì. Đổi lại sáng dậy sớm, tận canh 4 canh 5 lúc mặt trời còn chưa lên. Thậm chí suốt mùa đông vừa rồi hắn vẫn không bỏ dở. Có điều, vì quá lạnh, Lăng Phong không chạy trên bờ đê nữa, nước sông thổi chết cóng mất, thành ra không gặp Ngô cô nương kia.

Mặc lão càng ngày càng thấy thích thú với Lăng Phong, bản thân hắn cũng thấy có chút kỳ lạ.

Loại bỏ khả năng nghe nhìn bá đạo kia, Lăng Phong thấy thân thể hắn giống như đã được luyện võ từ nhỏ vậy. Dẻo dai có, săn chắc có. Kiếp trước hắn có luyện võ, nhưng đó là kiếp trước, hơn nữa không tốt như thế này. Cái thân thể này rõ ràng của tên “Lăng Phong” kia, một kẻ đầu đất lười biếng suốt 20 năm. Nên nhớ, một người lười 20 năm, xương cốt định hình cơ bắp nhão nhoẹt, về cơ bản rất khó luyện võ.

“Bản đại gia không khéo thiên tài võ học, tương lai luyện thành cái gì võ thần ma vương gì đó cũng nên.” Thắc mắc mãi cũng vô dụng, Lăng Phong hắn đành bỏ qua, nếu ông trời đã cho hắn thân thể tốt thì cứ dùng thôi.

Mặc lão thấy Lăng Phong có tiến bộ, liền đưa cho hắn một ít tài liệu, trong đó có một quyển thương pháp, hầu hết đều hình vẽ dễ hiểu. Lão nhắc tới nhắc lui nên luyện tập chăm chỉ, lại còn bắt Lăng Phong giữ kín, giống như bảo vật bí truyền gì đó.

Lăng Phong có đọc qua, nhưng lại không xem trọng.

Những cuốn này, thứ nhất khá lộn xộn, lại không đầy đủ. Cuốn về quyền cước cơ bản nói dông dài màu mè, câu chữ lộn tùng phèo, so với mấy bài tập cho đặc công Lăng Phong biết thì kém xa. Hắn từng xem mấy video, cái gì võ thuật cổ truyền vô đối, đem ra đánh với võ sĩ UFC, xoay xoay bị một đấm thì lăn ra bất tỉnh. Hắn đâm ra mất niềm tin. Lăng Phong thích tìm hiểu nhất võ thuật hiện đại, đề cao tính thực chiến. Cuốn thương pháp thì đỡ chút, ít ra còn liệt kê chiêu thức, tiếc là Lăng Phong không thích dùng thương.

Có điều Lăng Phong không biết, tự kỷ ám thị, thế giới khác biệt, sự khinh thường của hắn lúc này lại khiến hắn ngộ nhận một thời gian dài.

– Đứng đó làm gì? Còn không mau đi ra cổng đón khách.

Đang suy nghĩ thì có tiếng quát. Lăng Phong ngẩng đầu nghĩ một lúc mới nhận ra. Lăng Kha, lão già này là trưởng lão trong tộc.

Lăng Minh lên làm tộc trưởng, nhưng sự vụ trong tộc đều do mấy lão già trưởng lão này lo hết. Tên Lăng Minh không khác đứa trẻ bị nhào nặn. Bình thường mấy lão này không ở phủ này, nhưng hôm nay cuối năm, thành viên chủ chốt đều tập trung về đây đoàn tụ, hay để chia chác tiền lời tổng kết năm cũng nên.

“Hừ, không chấp, năm mới nên vui vẻ”. Lăng Phong không buồn ý kiến, bước ra cửa lớn. Tối qua hắn còn cùng mẫu thân trò chuyện vui vẻ, Lâm thị kể vài chuyện lúc nhỏ của hắn. Lăng Phong chả nhớ gì, chẳng qua đêm trừ tịch, mẹ con ngồi với nhau ấm cúng.

“Giá …”

Có tiếng vó ngựa từ xa. Người đi đường đều phải dạt cả sang.

– V* đường trong thành mà phi ngựa như đúng rồi.

– Đám này có xem ai ra gì. – Tên canh cổng bên cạnh cũng chêm vào.

Chạy tới có ba người cưỡi ngựa, hai nam một nữ. Nam Lăng Phong không buồn liếc, riêng nữ thì nhìn kỹ một chút. Cô gái này cũng được. Nói chung, em gái nào đến tuổi phát dục, chỉ cần mặt đừng có kết cấu hỗn loạn quá, da thịt tốt chút, chỗ lồi lõm đầy đủ là đều hàng tốt cả.

– Hỗn xược, dám nhìn Thiên Nhi …

“Híí … “

Một tên nhìn thấy ánh mắt của Lăng Phong không kiêng nể gì, gã vùng ngựa lên muốn đạp vào tên hạ nhân hỗn láo này, dám mắt chó vô lễ với biểu muội của mình.

Lăng Phong tránh được lách người ra sau, cô gái kia không phải quốc sắc để khiến hắn ngơ ngẩn được.

Tên công tử kia xả giận thất bại, mặt bừng bừng hét :

– Tên gì? Mau cút.

Lăng Phong không trả lời, nhìn chằm chằm kẻ nọ. Hắn không biết đây là những người nào, hắn chỉ nhìn thôi mà đã ác như vậy, chả việc gì phải khách sáo. Cái chân ngựa kia bằng sắt, hắn không tránh kịp chỉ sợ thủng ngực.

– Ai ai, Nguyên Tán đại thiếu gia đã tới, mau … mau giữ ngựa cho ngài. – Tên Trình thấy tình huống hơi căng, chạy ra cười nói.

– Cút ra.

“Bách …”

Tên kia vung roi ngựa lên quất về phía Lăng Phong, Lăng Phong lại nhanh nhẹn tránh được, tiếng roi vung vào không trung nghe rợn người.

– Từ đại ca, muội hơi chói nắng …

Đang lúc căng thẳng thì cô gái kia lại lên tiếng. Mặc dù trời mùa xuân còn sáng sớm, nắng ở chỗ nào chứ. Lăng Nguyên Tán nghe biểu muội nũng nịu, hừ nhẹ quay qua vỗ về rồi xuống ngựa.

“Cô gái kia còn nói giúp mình. Ca ca mị lực thế sao?” Lăng Phong tuy vẫn bực mình, nhưng lại tự sướng nghĩ.

– Hừ, cứ chờ đấy. Hạ nhân mắt chó. – Lăng Nguyên Tán hậm hực.

Đi theo còn một tên công tử, họ Từ, Lăng Thiên Nhi từ đầu vẫn đánh mắt đưa tình với gã. Kẻ này từ đầu đều không biểu hiện gì, cũng không buồn liếc nhìn Lăng Phong. Những chuyện hạ nhân bất cẩn thế này, gã nhìn quen rồi. Từ công tử biết thừa tên Nguyên Tán kia thích biểu muội Thiên Nhi, nhân cơ hội muốn ra vẻ thể hiện thôi. Gã khinh thường không quan tâm, Lăng Thiên Nhi này quá tầm thường, gã đến Lăng phủ hôm nay để gặp mỹ nhân đích thực.

– Đại tiểu thư đã về.

Tiếng tên Trình lại vang lên, Lăng Phong quay qua nhìn, mắt cũng sáng lên.

Hai bóng hình mỹ miều ra khỏi xe ngựa, vừa bước xuống đã có nha hoàn đi theo vào cửa.

– Vân muội, về rồi sao? Chúng ta quả là có duyên, vào cửa cũng cùng lúc.

– Vũ Y, chúng ta đi vào. – Lăng Vân nói với cô gái bên cạnh. Mỹ nữ này, càng lạnh lùng càng đẹp.

– Vân tỷ, vừa rồi là ai vậy?

– Họ hàng, không cần để tâm.