Chương 431: Võ Công Cũng Phải Đa Chức Năng Mới Được

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một nơi gần Trường An

Gió lạnh gào thét, lún phún tuyết rơi.

Cũng đã tháng 12, trời rét đậm.

Từ xa xa, chỉ thấy có mấy thớt ngựa gầy bao lấy một cỗ xe ngựa cũ kỹ đang chậm chạp đi trên quan đạo.

Dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi. Phong thái của hắn, thật khó có thể diễn tả chỉ bằng vài từ. Chính là đầy anh tuấn, đầy mị lực, đầy phong độ, đầy trí tuệ. Hắn ăn mặc tuy giản dị, nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm, cũng lộ ra sự ung dung, còn có cả ánh hào quang mà nhân vật phụ không thể có được.

Trên đời lại có nam tử hoàn hảo như vậy?

Đương nhiên có.

Chính là Lăng Phong.

Khụ khụ…

Làm sao, người ta dù gì cũng là nam chính, thi thoảng cũng phải tô vẽ một chút.

Thực tế thì, Phong ca đang lạnh run, cả người co ro trên ngựa. Còn hào quang, là do hắn bật Lưỡng Nghi Hộ Tâm bao quanh cho đỡ lạnh mà ra.

Nói sao, thời đại mới rồi, cái gì cũng phải đa chức năng mới được. Tâm pháp hộ thể, là che chắn vũ khí hay che chắn bão tuyết thì đều là che chắn cả. Võ công thượng thừa thì đã sao, không nên quá cứng nhắc, có thể nướng thịt thì nướng thịt, có thể sưởi ấm thì sưởi ấm. Vậy mới là phong phạm cao thủ nên có.

– Nguyệt tỷ, nói chuyện… một chút được không?

– Nói đi. – Thiên Diện thờ ơ đáp.

Lăng Phong thúc ngựa song song với Thiên Diện, hạ giọng:

– Vong hồn của Nhạc Khởi La, có thể nhập hết người này đến người khác, chúng ta liệu có làm được như vậy không?

Lăng Phong đang nghĩ tới “nguyên thần xuất khiếu” trong mấy truyện tiên hiệp thịnh hành.

Hắn có thể tỏa thần lực ra một khoảng để nghe ngóng, chẳng phải chính là trình độ vỡ lòng sao? Nói không chừng thực sự có thể “xuất khiếu”, đến lúc đó kiếm một mỹ nữ nào đó nhập vào, tự trải nghiệm thân thể của chị em. Khụ khụ…

– Đó là khả năng của riêng cô ta. Nhờ vậy ta mới biết đó là Nhạc Khởi La.

Lăng Phong liền thất vọng.

– Khả năng như vậy, chẳng phải lợi hại nhất sao? Muốn điều khiển ai thì điều khiển.

– Hừ. Liên tục thi triển, nguyên thần sẽ tổn hại nặng nề. Nếu đang lúc nguyên thần yếu ớt, lại miễn cưỡng đoạt xá, gặp phải người có tinh thần lực mãnh liệt, chính cô ta sẽ thành vật tế.

– Vật tế?

– Sức mạnh sẽ bị kẻ kia đoạt hết, còn cô ta sẽ bị giam cầm vĩnh viễn.

– Ồ? Còn có chuyện này?

Nói vậy thì, việc Lăng Phong cứu tiểu cô nương Hồng Lăng, cũng không phải hoàn toàn có ích. Chẳng may Hồng Lăng có thể “đảo khách vi chủ” như Thiên Diện nói, cô bé sẽ một bước thành cao thủ.

Coi bộ, bị quỷ ám cũng không phải 10 phần đều xấu. Coi như đánh bạc số phận một lần.

– Tứ ca, sắp qua Bão Độc trại, có ghé một chút nghỉ chân hay không?

– Ghé! Còn không ghé nữa ta sẽ thành cục đá đây. Lão Hổ, ngươi thất thần cưỡi ngựa đi đâu đấy? Tử Vân của ngươi cũng không ở hướng đó.

– A-di-đà Phật. Đệ là đang nghiền ngẫm lời Phật Tổ.

Bão Độc trại.

Hai năm trước ghé Bão Độc trại, cũng là vào một ngày cuối năm. Còn nhớ cảnh một cô nương xinh xắn nhảy múa dưới những phiến lá vàng tươi cười với hắn.

Bão Độc trại nay đã không còn đông vui như hồi đó. Đám thanh niên đều đã đến Lạc Dương, tham gia Lục kỳ. Một số khác thì làm công ở Vĩnh Lạc trấn. Còn lại ở Bão Độc cũng chỉ là vài gia đình người già trẻ nhỏ.

Lăng Phong đưa ra ký hiệu của Phong Vân đoàn, người trong trại liền tỏ vẻ niềm nở. Hiện tại Phong Vân đoàn chính là nguồn sống của họ.

Lăng Phong bản ý chỉ ghé thăm kiếm chỗ đốt lửa sưởi ấm, uống miếng nước, ăn miếng bánh giải lao. Lại không ngờ đến, một lát sau ra đón hắn lại là cả một phái đoàn.

– Hoan nghênh đoàn trưởng ghé thăm.

– Haha, khách sáo, khách sáo. Ngài là…

Lăng Phong lục lọi trí nhớ.

– Họ Mã, họ Mã.

– A, Mã…

Hai bên nhìn nhau.

– Là Mã… Trại chủ.

– A, Mã trại chủ. Khụ khụ…

Xem đi, nhớ năm đó Phong ca đến đây, vừa vào trại liền bị tịch thu đồ đạc, lão già họ Mã này thậm chí còn không thèm ra tiếp. Hiện tại thì sao, quá chênh lệch.

Cho nên mới nói, một khi thành người nổi tiếng, đi đâu ở đâu cũng cần có manager tính toán sắp lịch mới được. Không nên cứ hứng lên thì tạt đại vào, sẽ khiến quần chúng hâm mộ hỗn loạn.

Mã Trại chủ, Mã Tật Phong, mặt hồng nheo mắt. Phong Vân đoàn đoàn trưởng ghé thăm, còn chào hắn, điều này làm cho Mã Tật Phong cảm thấy vô cùng có mặt mũi.

Cũng không nên xem nhẹ lão Mã. Một trại chủ, thì chính là đồn trưởng đồn công an, kiêm viện trưởng viện kiểm sát, kiêm hội trưởng hội khuyến nông, cùng với chủ tịch vân vân một loạt các chức vụ khác. Trong Bão Độc tiếng nói không hề nhẹ. Lão ta hô một tiếng, chỉ e một nửa thanh niên Bão Độc đang phục vụ cho Phong Vân đoàn sẽ bỏ việc trở về trại.

Mã Tật Phong chậm rãi nói:

– Lần trước đoàn trưởng ghé trại, lại đúng lúc lão hủ bận ra ngoài, cho nên…

Lần trước, cũng là… hai năm trước.

-… Ài, lão hủ lần đó nuối tiếc không thôi. Đã nghe Lăng đoàn trưởng lợi hại vô cùng, mấy lần muốn gặp, lại nghe đoàn trưởng công tác xa xôi. Mãi hôm nay mới được gặp, quả thật là như chờ đợi trăm năm a…

Lăng Phong lau mồ hôi, có cần khách sáo vậy không?

Cảm thấy Lăng Phong cũng không quá niềm nở, Mã Tật Phong mới ho khan:

– Ngươi ghé trại, là muốn tìm lão Kỳ?

– Lão Kỳ?

– Công Tôn Kỳ nha, ngay cả cha vợ cũng quên tên? – Mã Tật Phong nháy nháy mắt.

– A, Kỳ thúc cũng có ở đây. – Tần Quyền là người phản ứng sớm nhất.

“Khó trách lão này lại ra vẻ thân thiết với mình như vậy.”

“Leng keng”

Trong căn nhà, một trung niên đang chăm chú gõ từng búa lên lò rèn.

Công Tôn Kỳ, phụ thân của Công Tôn Dao.

Lăng Phong không nghĩ đến Công Tôn Kỳ lại trở về Bão Độc trại, ung dung rèn sắt thế này. Hắn còn nghĩ Công Tôn Dao mất tich, Công Tôn Kỳ phải sốt sắng đi tìm.

Từ lúc vào, chào hỏi xong Lăng Phong chỉ biết im lặng uống trà. Dù sao, Công Tôn Dao chính bởi vì vào kinh chăm sóc cho mẫu thân hắn rồi mới mất tích, ít nhiều cũng liên quan, Lăng Phong có điểm khó mở miệng.

– Kỳ thúc, chuyện của Dao muội, ta…

– Ngươi không cần thiết nghĩ nhiều. Kỳ thực, Dao Dao cũng không phải con gái ta.

Lăng Phong không khỏi bất ngờ.

Nhưng hắn cũng không vội hỏi ngay, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Ý tứ của Công Tôn Kỳ, chắc hẳn không phải là “bởi vì nó không phải con gái ta, nên ta không quan tâm”. Nhất định còn có điều gì đó phía sau.

Một lúc sau, mới nghe Công Tôn Kỳ nói:

– Ta chỉ là một nô bộc cho công tử.

– Công tử?

– Chính là cha ruột của Dao Dao.

– Vậy, Dao muội có biết chuyện này không?

– Lúc đó nó còn quá nhỏ. – Công Tôn Kỳ lắc đầu.

Sau đó, hai người lại lâm vào trầm mặc.

Người suýt nữa là con rể, thì chưa phải con rể.

Người cứ tưởng là cha vợ, lại không phải cha vợ.

Nói vậy, hai bên căn bản… đâu có liên quan?

“Leng keng” Không khí kỳ cục hẳn ra.

Rút cục vẫn là Lăng Phong ho khan lên tiếng:

– Vậy, mẫu thân của Dao muội, có phải liên quan đến một nơi, gọi là Dao Trì cung?

Công Tôn Kỳ đột ngột dừng rèn, nhúng hẳn cây sắt vào nước lạnh, phát ra những tiếng “xèo xèo”.

– Ngươi đã biết những gì?

– Không nhiều lắm. Chính muội ấy nói ta mới biết.

– Dao Dao đã biết?

Nhìn thái độ của Công Tôn Kỳ, xem chừng lão mới là người biết rõ nhất.

Lăng Phong liền lấy ra một bức thư đưa sang. Công Tôn Kỳ chỉ liếc qua vài dòng liền trả lại, rồi thở dài nói:

– Ta những tưởng nó bị người của công tử tìm thấy đem đi, xem ra lại là bọn họ.

– Bọn họ? Dao Trì cung?

Trong thư Công Tôn Dao nói “Liễu tỷ” nói cho nàng biết thân thế của mình, nhưng Công Tôn Kỳ lại không biết Liễu tỷ là ai. Có lẽ lão nghĩ nhầm thành người của Dao Trì cung.

Lăng Phong cũng không muốn giải thích chỗ này, chỉ nói:

– Vậy nếu lỡ như không phải, tỷ dụ Dao muội bị một đám bắt cóc đem đi thì sao?

– Nếu là bắt cóc, giờ này đã phải có yêu cầu.

– Vậy nếu chúng không phải bắt cóc đòi tiền chuộc, mà là bắt cóc rồi đem bán?

Thực ra chính Lăng Phong cũng không tin vào khả năng này. Lý do rất đơn giản, vậy vì sao mang cả Lâm thị đã bất tỉnh cũng mang đi?

Chỉ nghe Công Tôn Kỳ nói:

– Dao Trì cung là một môn phái vô cùng bí hiểm ở Tây Vực, Trung nguyên căn bản không ai biết. Mẫu thân của Dao Dao, ta chỉ biết là Thiếu Cung chủ của bọn họ.

Nếu thực sự là Dao Trì cung, vậy muốn tìm mẫu thân không lẽ phải đi Tây Vực?

Hồi trước từng nghe Cố lão nhắc đến Dao Trì cung.

Nghe nói Dao Trì là một nơi gần Côn Lôn. Mà cái núi Côn Lôn này, thì chỉ là một địa điểm trong thần thoại. Mặc dù sự thực địa lý thế giới có một dãy Côn Lôn nằm ở Trung Á, gần mấy quốc gia “stan-stan” gì đó. Nhưng dãy núi này mãi thời hiện đại, người ta dựa vào chính thần thoại núi Côn Lôn mà đặt tên mà thôi.

Dù sao, chí ít Lăng Phong khẳng định, “thánh địa” Dao Trì nằm đại khái đâu đó bên Tân Cương, không khéo lại trên dãy Himalaya cũng nên.

Đi đến cái địa phương gió tuyết quỷ quái đó, khác nào đi Tây Thiên thỉnh kinh nha. Phong ca còn chưa có đủ 72 phép thần thông, rất không muốn đi. Mới chịu rét có hai ngày đường đã thấy không xong.

Chỉ cầu mong mẫu thân còn chưa bị đem đến đó.

– Năm đó mẫu thân của Dao Dao đến Trung nguyên, ngẫu nhiên gặp gỡ công tử rồi đem lòng thương mến. Hai người đến với nhau, chuyện đáng ra sẽ không có gì. Chỉ là…

Công Tôn Kỳ dừng một lát, lại nói:

– Sau đó có một kẻ thứ ba, cũng để ý đến nàng ta. Hắn ta cướp nàng ta khỏi tay công tử. Ta bởi vì có chút võ công, được công tử cử theo bảo vệ nàng ấy.

– Cướp? Cái vị công tử gì đó của thúc, bị người ta cướp mất nữ nhân, lại không làm gì cả sao?

– Hắn không thể làm gì.

– Không thể? Hắn quá yếu ớt, hay là đối phương quá mạnh.

– Đối phương quá mạnh.

– Là một cao thủ võ lâm?

– Nếu chỉ là cao thủ võ lâm, công tử cũng không việc gì phải chịu thua thiệt. Chỉ là, hắn ta chính là… đương kim Hoàng đế.

– Triệu Cát?

Bị Hoàng đế cướp thê, loại chuyện này…

– Lão ta chẳng những cướp, còn suýt giết chết Dao Dao. Mẫu thân Dao Dao bị Hoàng đế đem về cung không lâu, thì phát hiện nàng ta đã có thai. Triệu Cát đương nhiên nổi giận, muốn giết chết đứa bé. Nàng ta phải rất khó khăn mới bảo toàn mạng sống cho Dao Dao, liền giao nó cho ta mang đi trốn. Bẵng một cái cũng sắp 20 năm.

Lăng Phong không khỏi thở dài. Tuổi thơ của Công Tôn Dao, còn buồn hơn cả hắn.

Triệu Cát nổi tiếng ham thích mỹ nữ giang hồ. Nhưng chuyện cướp thê tử của người khác, thì Lăng Phong mới nghe lần đầu. Không nghĩ tới lão Hoàng đế này, bề ngoài ham mê cầm kỳ thi họa ra vẻ văn nhược, lại cuồng sắc đến như vậy.

Xem ra mẫu thân của Công Tôn Dao phải rất xinh đẹp, mới khiến lão Hoàng đế bất chấp tiếng xấu hôn quân mà làm.

Lăng Phong căn bản không kính sợ Hoàng đế như người cổ đại, liền nói:

– Có điều, Hoàng đế thì Hoàng đế, cướp thê nhi người khác, đâu phải muốn là làm. Lão ta không sợ bị quần thần mắng chửi hay sao. Tệ nhất thì, hai người bọn họ cao chạy xa bay là được rồi.

– Không thể. Bởi vì công tử cũng là người trong Hoàng tộc, thậm chí là thân thích của Hoàng đế.

– Một Vương gia?

Lăng Phong bắt đầu thấy chuyện này không đon giản:

– Vậy mẫu thân của Dao muội, hiện tại chắc vẫn còn ở trong cung chứ?

– Theo ta biết, thì đã chết rồi.

– Chết rồi? Vậy vì sao thúc không đem Dao muội cho Vương gia kia chăm sóc.

– Năm đó, Hoàng đế cử người truy sát hai chúng ta, ở chỗ công tử lại càng mai phục kín kẽ. Chỉ cần ta và Dao Dao xuất hiện ở đó, tám phần sẽ bị giết chết. Về sau, mấy năm vừa trốn chạy vừa nuôi nấng Dao Dao, ta dần xem nó như con gái của mình. Nhìn nó luôn luôn vui vẻ, ta cũng không muốn nó biết về câu chuyện kia.

Lăng Phong trầm mặc.

– Từ từ…

Hắn bỗng nhớ đến một chuyện.

Đó chính là lần hắn mở Chu Công bảo hạp ra, nhìn thấy một đoạn cố sự. Đáng nói là, người nữ nhân bên trong những mảnh ghép kể chuyện đó, lại hao hao giống Công Tôn Dao. Lúc đó hắn còn kỳ quái.

Một ý nghĩ bật ra khỏi đầu, Lăng Phong buột miệng:

– Kỳ thúc, mẫu thân của Dao muội, có phải chính là… Vệ Cơ, Vệ Hoàng hậu?