Chương 481: Ngươi dám chơi ta?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Người vật ra đất cũng không phải Bạch Ngọc Đường, mà là một tên lạ hoắc mặt ngựa.

Xem ra thuốc của Đường môn cũng không diệt chuột.

Cả đám Lăng Phong đều nhìn sang Bạch Ngọc Đường. Cũng không phải thắc

mắc làm sao hắn lại vô sự, mà là nghi ngờ thằng nhãi này đã bốc phét.

Coi bộ Bạch gia căn bản không phải trộm của Đường Thiên Hành, mà của

người khác.

– Ngươi không phải nói …

– Nhìn ta làm gì? Các ngươi có thể nghi ngờ phẩm vị của bổn Thử, nhưng

tuyệt đối không nên nghi ngờ bản lĩnh của ta. Bổn Thử làm đạo soái chục

năm, ngay cả đồ trong Hoàng cung còn sờ qua. Chút tiểu xảo bốc độc bỏ

tay người mà thôi, xấu hổ, xấu hổ.

– Là bốc lửa không phải bốc độc. Còn kém văn hóa hơn cả ta.

– Đại tỷ, bốc cái gì mà chẳng như nhau, đều một ý tứ đó.

– Vậy ngươi đi bốc … Hừ, bỏ đi.

Lăng Phong chen vào :

– Ngươi làm thế nào vậy?

– Nói ra mất linh.

Chúng nhân bĩu môi quay đi.

Lăng Phong nhìn lại tình hình lẩm nhẩm gì đó, bỗng nhoẻn miệng cười

gian. Nhân lúc chúng nhân đang bị tên nào đó kêu la mất tập trung, hắn

đánh mắt với Tần Quyền và Bạch Ngọc Đường.

– Lại đánh mắt gì vậy?

– Lên báo danh.

Bạch Ngọc Đường không vội, nói :

– Bổn Thử muốn xem thằng xấu số kia một chút, khà khà.

Lăng Phong liền nói với Tần Quyền :

– Đưa ngân bài của ngươi đây, ta báo hộ cho.

Tần Quyền tuy không hiểu ra sao vẫn đưa qua.

Lúc này, giám thị Thục Sơn cũng hắng giọng nói :

– Chư vị, sắp hết giờ, lúc này không báo danh không kịp đâu.

Chúng nhân cũng mặc kệ trò vui giày vò của Đường Thiên Hành, rất nhanh

liền lần lượt báo danh. Lúc Đường Thiên Hành trừng trị tên xấu số kia

xong, lấy được lệnh bài lên báo danh, thì đã không còn ai, ứng cử viên

đệ nhất lại phải báo danh cuối cùng.

Xong xuôi, cả đám mới thấy Lăng Phong khoanh tay cười tủm tỉm.

– Ngươi cười cái gì vậy?

– Cũng không có gì.

Phía bàn báo danh, có một bảng ghi thứ tự cho chúng anh kiệt dễ bề theo

dõi. Mãi lúc này Dương Minh mới phát hiện vấn đề, hô to :

– A, họ Chu, ngươi sao lại báo danh thứ nhất?

Anh em nhìn lại. Đám đông cũng đang bàn tán :

– Chu Bá Thông Tần Quyền là đám nào vậy?

– Haha, có trò hay rồi đây, thứ tự lộn tùng phèo lên rồi.

Trên bảng ghi danh, chỉ thấy …

Thứ nhất, Tào Lao bang “Chu Bá Thông”.

Thứ hai, Phong Vân bang Tần Quyền.

10 vị trí sau đó lần lượt gồm Thục Sơn Diệp Lỗi, Toàn Chân Trương Quân

Bảo, Thiếu Lâm Thích Tiểu Long, Cái bang Trần Chung Hạc, Hoa Sơn Từ Tử

Lăng, Đường môn Đường Thiên Chí, Trường Ca minh Vương Trường Đông, Chính

Nhất giáo Tầm Thiên, Di Hoa cung Hà Mạch Dũng và Sùng Thánh tự Tịnh

Thông.

Nếu bỏ ra 2 cái tên đầu không biết từ xó nào chen vào, thì 10 người tiếp

theo vừa chuẩn những cái tên “hạt giống” mà ai cũng biết, trừ Đường

Thiên Chí thế chỗ sư huynh Đường Thiên Hành bận báo danh muộn.

Dù sao bọn họ cũng là đầu tàu các phái, bọn họ không báo danh trước, đám

sư đệ phía sau cũng chẳng ai giành. Hơn nữa, 10 người đầu sẽ chắc chắn

không gặp nhau trong 2 vòng đầu, nếu không có bất ngờ, bọn họ vốn sẽ là

top 10 Anh Kiệt.

Lăng Phong đứng nhất Tần Quyền đứng hai, điều đó đồng nghĩa Lăng Phong

sẽ tránh được Tần Quyền và một loạt trâu bò khác, có thể dễ dàng vào top

10.

Nhưng vấn đề là, Đường Thiên Hành lại báo danh … cuối cùng. Nghĩa là, Lăng Phong sẽ phải gặp Đường Thiên Hành ngay trận đầu.

Ngay cả Bạch Ngọc Đường tự phụ láu cá cũng không hiểu Phong ca nghĩ cái gì, hiếu kỳ ra mặt :

– Sao còn cười? Thằng kia rất mạnh, ngay cả lão Tần cũng thấy e ngại.

– Thì đó. Ta tránh được hắn thì đương nhiên phải cười rồi.

Dương Minh bĩu môi :

– Ngươi tránh được gì chứ? Muỗi đốt nôn hai lần bị hồ đồ sao? Ngươi thứ nhất, còn hắn thứ …

Vương Trường Đông bỗng khoát tay :

– Khoan. Trên bảng sao chỉ có 39 người?

– Haha!

Lăng Phong lúc này mới cười lớn.

Anh em đều giật mình, chuyện gì xảy ra?

Số là vừa rồi, trong lúc anh em bị phân tâm, Phong ca nổi hứng điểm danh

một chút, phát hiện thêm vài người quen cũ. Tỷ dụ, Từ Tử Lăng đứng một

góc khá xa. Còn có, tiểu tử Sử Bân trên vai một con chim to, Hà Mạch

Dũng mặt như cái mặt trận cũng có mặt.

Nhưng ngoài ra, Lăng Phong còn phát hiện một chuyện.

Đó là, vừa rồi ở đây vừa tròn 40 người.

40 thì đúng rồi, có vấn đề gì?

Đương nhiên có vấn đề. Bởi vì Đường Thiên Hành rõ ràng đã bị Bạch Ngọc

Đường chôm mất, tức là phải thiếu 1 cái, 40 người chỉ có 39 cái ngân

bài. Cũng không rõ sót một cái ở đâu không ai chịu lấy. Có lẽ thấy tập

trung đủ 40 người đều nghĩ đã hết slot nên bỏ cuộc.

Lăng Phong vốn chỉ muốn làm sao vào vòng trong đỡ mệt nhất, không có ý

tứ đoạt vị trí đệ nhất, cho nên có tiểu xảo mà không tận dụng thật là

xin lỗi.

Quan trọng là, đã thọt mất số 40, coi như trận 1 Lăng Phong thắng không

phải đánh, nhẹ tênh. Đường Thiên Hành bận rộn chắc chắn sẽ nằm đâu đó

cuối bảng, nói chung có đến 90% xác suất không bao giờ đụng Lăng Phong.

Số 1 luôn là số đẹp nhất. Vốn dĩ chúng nhân đều xem ai số 1 rồi mới tính

toán để tránh. Không ai lại rảnh rỗi tính cho mình đấu với số 1 làm gì.

Mà có khi, các phái lớn đều có nguồn tin ngầm, cố ý để lại số 1 cho ai đó.

Từ từ, không chừng đúng thế thật.

Công bố 40 tấm, kỳ thực chỉ đưa ra 39 tấm?

Thục Sơn sắp xếp ngầm danh số 1 cho Diệp Lỗi?

Chẳng trách lúc rồi Phong ca còn kỳ quái bên Thục Sơn giống như rất

không muốn hắn báo danh số 1, còn hỏi tên hắn đến 2 3 lần chần chừ mãi.

Lại nói, chẳng phải nhân huynh Thục Sơn đi vệ sinh bị hắn đoạt ngân bài

dưới núi cũng tiết lộ cho hắn nên lấy số 1 sao. Xem ra là lời thật. Đáng

tiếc, không kịp hỏi tên đối phương.

Nhìn lại thứ tự, sau Lăng Phong và Tần Quyển, quả nhiên là Thục Sơn Diệp Lỗi.

Người nhà ban tổ chức cái gì, sắp xếp cái gì. Vẫn bị Phong ca IQ 69000 đánh bậy nẫng mất.

Chuyện Diệp Lỗi coi như xong, Lăng Phong nhìn vị trí thứ 20 21. Một trong hai người này sẽ là đối thủ vòng 2 của hắn.

Chỉ thấy thứ 20, lại là Toàn Chân Trương Sư Chính.

Cũng tốt, nếu mà là tên này vào vòng 2, nhân tiện Lăng Phong sẽ chỉnh cái tật lắm mồm của gã.

Còn thứ 21, là một đệ tử Cái bang tên Hoắc Nhượng. Không quen.

Vương Trường Đông liền nói :

– Vẫn là Chu huynh đệ trí tuệ hơn người. Có điều, ta nghe nói cả Trương

Sư Chính lẫn Hoắc Nhựơng đều không tệ đâu. Toàn Chân xa tận Kinh Kỳ ta

không rõ lắm, nhưng Hoắc Nhượng kia nghe đâu là Chấp Ca Long đầu Cái

bang, tu vi Lục Đại đó. Vài năm nữa, thì chính là Trưởng lão Cái bang. 5

năm trước sư huynh hắn Vưu Vị là Chấp Bổng Long đầu, đã bài danh thứ 3

Anh Kiệt, chưởng lực rất mạnh. Chẳng qua, bọn họ phải đấu nhau một trận,

còn Chu huynh đệ thì được nghỉ ngơi, nói vậy cũng có cơ hội.

Lời của Vương Trường Đông ít nhiều xem thường Lăng Phong. Cũng dễ hiểu,

Phong ca suốt cả buổi căn bản chưa hề đánh ra chiêu gì hay ho, đến lấy

ngân bài cũng là lợi dụng người ta đi vệ sinh.

Lăng Phong chỉ cười không nói gì.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường bỗng ho nhẹ khều tay :

– Khụ, lão Lăng, lão Tần có chuyện cần nói với ngươi.

– Chuyện gì?

Tần Quyền nghiến răng :

– Chu huynh thật là thần cơ diệu toán. Ngươi vì sao lại báo danh hộ tiểu đệ thứ 2?

Lăng Phong thản nhiên :

– Thuận tiện thôi. Báo ngươi thứ 2 cũng là giúp ngươi. Không thấy mấy môn phái lớn đều tranh nhau đó sao?

– Phải không?

Lăng Phong không hiểu, Tần Quyền lại bộ dáng muốn giết người như vậy.

– Làm sao? Muốn tạ ơn?

– Còn muốn tiểu đệ tạ ơn?

– Có vấn đề gì sao? Mấy tên chót bảng thì chắc đều yếu …

Chờ chút. Thứ 39 là … Đường Thiên Hành.

Tần Quyền thứ 2, đụng Đường Thiên Hành ngay trận đầu?

– Ặc, Quyền đệ, ta không cố ý đâu.

Tần Quyền rút kiếm …

– Ngươi dám … chơi ta?

– A, Quyền đệ, ta thật sự là ý tốt.

– Đứng lại đó, nạp mạng cho ta.

Nói ra thì, Lăng Phong cũng muốn xem thực lực Tần Quyền một lần. Cũng

không biết Đường Thiên Hành kia có thể khiến Tần Quyền chơi ra mấy phần

thực lực. Lăng Phong đã nhìn thấy thân pháp của họ Đường lúc án mạng,

cũng rất khủng.

Vương Trường Đông nhân lúc hỗn loạn lại phân tích cặp đấu.

– Dương cô … khụ, Dương huynh đệ. Đối thủ của ngươi là Thiếu Lâm tự Thích Tiểu Long đó, chịu nổi không?

– Có gì mà không?

– Hềhề, ta nghe nói tên đó có biệt danh “Thích Phá Giới” đó. Nếu Dương huynh đệ để lộ thân phận, không biết chừng tên kia sẽ …

Dương Minh không phục nói :

– Lão tử lộ thân phận để làm gì? Bảo lão tử đi câu dẫn một tên hòa thượng?

– A, không phải ý đó, ta chỉ có ý tốt.

Vương Trường Đông vội quay qua Khúc Linh Phong :

– Khúc huynh đệ, Bạch huynh đệ đã báo danh thứ 30, ngươi sao lại báo danh thứ 31?

Khúc Linh Phong nhàn nhạt :

– Có vấn đề gì sao? Ta với hắn đi cùng nhau thì báo liền nhau thôi.

– Đương nhiên có vấn đề. Nếu hai ngươi thắng trận đầu thì sẽ gặp nhau ở vòng 2.

Bạch Ngọc Đường lúc này mới xáp vào :

– Có chuyện này? Bổn Thử chỉ tính vòng 1, quên không tính vòng 2.

– Hai người nếu báo sớm một chút, tầm giữa bảng ít nhất còn gặp đối thủ

yếu chút. Báo tận 30 31, đụng phải là Tầm Thiên và Hà Mạch Dũng. Cả 2

tên này đều là cựu Anh Kiệt 5 năm trước, ta cũng biết một chút, hồi đó

đã không yếu, bây giờ chỉ e càng khó chơi.

Bạch Ngọc Đường cười to :

– Haha, còn chưa chắc đâu.

Khúc Linh Phong vẫn khoanh tay thản nhiên :

– Ta chẳng quan tâm nhiều vậy. Đằng nào chả đánh, tính làm gì cho đau đầu chứ? Chẳng phải tính rồi cũng như lão Tần đó sao?

Tần Quyền đang rượt ai đó ở đằng xa bực bội hô :

– Là hắn chơi ta, không phải ta tính.

Khúc Linh Phong vẫn thong dong :

– Bạch huynh đệ, nếu hai ta thực sự gặp nhau, vẫn mong ngươi không cần khách sáo mới được.

– Nói giỡn? Ngươi cũng không phải vợ ta, bổn Thử đương nhiên sẽ không khách sáo.

– Cũng đúng, cứ thoải mái mà đánh, hahả. – Vương Trường Đông cười theo.

Lăng Phong lúc này thở hồng hộc chạy về cạnh hỏi :

– Này, lão Bạch, ngươi không phải cố ý lùi ra sau để chọn đánh với tên Hà Mạch Dũng đó chứ?

– Sao ngươi biết?

– Bởi vì ta là thiên tài tính toán …

– Thiên tài nạp mạng đây …

Lăng Phong nhân tiện vừa chạy vừa quan sát một chút.

Lăng Phong biết trong đây còn có một đặc vụ Long tổ hiệu Hắc Hổ đang trà trộn.

Đại Tiếu giới thiệu thành viên Long tổ, chỉ độc riêng Hắc Hổ thì không

chịu nói rõ. Rõ ràng nếu giới thiệu ra, tệ lắm thì cho cái hình dáng đại

khái thôi, cũng đỡ phá hỏng nhiệm vụ của nhau.

Lăng Phong nào biết, Đại Tiếu không giới thiệu Hắc Hổ, chính vì sợ Phong

ca sẽ … phá hỏng mất nhiệm vụ của Hắc Hổ. Trong hai người, Mật Thám

tự đặt hy vọng vào Hắc Hổ hơn hẳn “Phi Long”. Bản thành tích của “điệp

viên đệ nhất thiên hạ Phi Long”, từ Đại Danh sang Thái Nguyên đều là …

thất bại.

Nhân tiện nói, trong các nhiệm vụ trước của Lăng Phong, Hắc Hổ cũng đã từng xuất hiện.

Lại không rõ đồng chí đặc vụ Hắc Hổ là ai? Nhiệm vụ cách mạng giao phó,

an nguy quốc gia lần này, đều nhờ cả vào đồng chí Hổ. Chứ còn đồng chí

Long nào kia …