Chương 373: Khắc Cả Anh Rồi Các Chú Ơi

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quân Bình Định.

Lúc này chỉ còn khoảng 300 lính bàn luận rôm rả. Số còn lại đã theo Lưu Quang Thế đi đường khác tiếp viện cho sứ đoàn.

– Nhạc Giáo úy, nhìn kìa… Nhân cơ hội này chúng ta tập kích, có lẽ sẽ bắt được cả ổ phỉ tặc.

Nhạc Thành nghiêm nghị:

– Không cần thiết, nhiệm vụ hôm nay là tiếp viện, chứ không phải dọn dẹp phỉ tặc. Nếu chúng đã lục đục với nhau, chúng ta cũng không cần xen lẫn vào vô nghĩa.

Tên Giáo úy còn lại tuy đồng cấp, nhưng vẫn biết Lưu Quang Thế tin tưởng Nhạc Thành hơn hắn, liền gắng nhẫn nhịn khuyên:

– Nhưng nếu đột kích thành công, nói không chừng có thể bắt sống được ma nữ kia, đây là đại công lao.

– Lưu tướng quân đã ra quân lệnh, chỉ thủ không công, không nên ham công tự quyết, đánh đổi hy sinh vô ích. Quân Bình Định chỉ nên hy sinh trước người Kim người Liêu, chứ không phải với người Tống.

– Nhưng chúng là phỉ tặc đang âm mưu…

– Phỉ tặc cũng là dân chúng bị ép vào đường cùng thôi.

Nhạc Thành nói rồi vung tay:

– Rút quân.

Vong hồn như Cố lão Thiên Diện, kẻ thù ở khắp nơi, nếu không bọn họ cũng không phải tận lực giấu diếm hành tung. Tỷ như đám đạo sĩ trừ tà kiểu Công Tôn Thắng, hay những hòa thượng mang cổ kinh trấn ma như Thạch Sơn.

Nhưng đáng nói nhất lại là… những vong hồn khác. Tuy là “đồng loại”, nhưng lại “khác phe”.

Cả Thiên Diện, Cố lão, thậm chí Kha lão đều tiếp cận Lăng Phong một cách dè chừng. Bọn họ phát hiện Lăng Phong là vong hồn “vô chủ”, liền vẽ đường cho Lăng Phong đi trước, còn mình ở sau quan sát.

Tuy có thể có nhiều nguyên do, nhưng tựu chung vì bọn họ đều không xác định được nguyên vong của Lăng Phong. Chẳng may Lăng Phong thức tỉnh lại thuộc phe “đối lập”, thì chẳng khác nào giúp đối thủ bổ sung lực lượng.

Cố lão Kha lão có vẻ tham vọng hơn, muốn định hướng Lăng Phong theo ý mình. Như thế thì kể cả Lăng Phong thức tỉnh, ít nhiều cũng thay đổi lập trường.

Thiên Diện ngược lại thận trọng hơn, nếu nàng ta đã không kiểm soát được ai, thì sẽ diệt trừ ngay tại chỗ.

Kỳ thục, Cố lão trong lần đầu tiên gặp Lăng Phong, chính là muốn nuốt gọn thần lực của Lăng Phong, chứ chẳng hề vui vẻ thân thiết gì.

Chiếu theo tình hình này, những vong hồn “non trẻ” như Lăng Phong, trọng sinh cũng không dễ tẹo nào. Dám chắc đã rất nhiều kẻ bị chết oan uổng. Bởi vì nếu chẳng may trong lúc lang thang, còn chưa tìm được ký ức đầy đủ, lại gặp phải một cái vong “trưởng thành” xấu tính ngoan lạt, vậy thì căn bản là bị tiêu diệt mà vẫn không rõ vì sao bị tiêu diệt?

Lăng Phong lập tức tìm cách hòa hoãn:

– Thiên Diện, cô không phải muốn liên thủ với ta sao?

Lăng Phong đổi xưng hô thành Thiên Diện. Ma nữ đã lộ ma tính, hai chữ “Tiểu Nguyệt” dễ nghe đã vô cùng khó kêu ra miệng.

– Hừ, bây giờ đã không cần nữa.

Lăng Phong lúc này mới để ý, đám quan binh đang từ từ lùi ra sau.

– Thiên Diện, kiếp nào ra kiếp đó, kẻ thù không bao giờ vĩnh viễn. Cô việc gì phải cưỡng cầu cứng nhắc?

Lăng Phong dùng một câu kinh điển, hy vọng cảm hóa được Thiên Diện.

Nói đúng hơn, hắn không muốn vô duyên lại kết thù oán với một siêu cao thủ như vậy. Rõ ràng chỉ nửa ngày trước, tình hình vẫn đang rất ôn hòa, thậm chí Thiên Diện còn có ý muốn hảo hữu với hắn.

Đáng tiếc, Thiên Diện không tiếp nhận ý của hắn:

– Hừ, một kẻ không có gốc gác, không có tư cách khuyên bảo bổn tọa.

Lăng Phong đành cười lớn:

– Cô làm sao biết chắc gốc gác của mình ở đâu? Nói không chừng, kiếp trước nữa của cô là nữ sinh năm 20xx đấy.

– Hừ, ngươi rất giống Bạch Vân Thành, là một tên cứng đầu thích nói nhảm. Chịu diệt vong đi.

“Ta giống lão Bạch kia?”

– Thành Bích, lùi ra sau. Đao huynh, bảo vệ nàng ấy giúp ta.

Thiên Diện đột nhiên khựng lại, bàn tay vừa đưa lên bỗng chốc dừng hẳn một nhịp. Dường như cảnh tượng dặn dò của Lăng Phong gợi lại cho nàng ta một ký ức khó quên nào đó.

Thành Bích không đành lòng hỏi:

– Lăng Phong, ngươi… được không?

– Vớ vẩn, dám nói phu quân nàng “không được”?

– Ta… không có ý đó. – Thành Bích đỏ mặt.

Lăng Phong vờ khó chịu:

– Còn “ta” cái gì nữa chứ? Mau tiếp thêm sức mạnh cho phu quân.

– A, thiếp… Khí lực của cô ta đang có vấn đề, hình như đang loạn. Chàng cẩn trọng một chút.

– Thật sao? – Lăng Phong mừng rỡ.

Thành Bích gật đầu, nàng cũng chỉ giúp Lăng Phong được như vậy.

Lúc này, Đại Đao như một bức tường chắn lấy Thành Bích, khuôn mặt trầm tĩnh lạ lùng.

Đại Đao không nói gì không phải vì gã đang bị thương, mà vì gã… “đang bị thương”.

Đại Đao phát hiện, Lăng Phong đã không còn thua kém mình như xưa. Trọng yếu là, sư muội đã hoàn toàn yêu tên kia, Đại Đao gã coi như vĩnh viễn hết cơ hội. Đại Đao rút cục đang đóng vai gì đây? Một sư huynh si tình nhưng thất bại chăng?

Lăng Phong lúc này cười lớn:

– Haha, đa tạ phu nhân. Thiên Diện, dzô!

Bát Mạch đồ không quá phức tạp, Lăng Phong vẫn nhớ như in trong đầu, chính vì thế mới ném cho đám Như Vân sát thủ không hề nuối tiếc. Hiện trong lúc nước sôi lửa bỏng, Lăng Phong đánh liều vận khí thông nốt mạch cuối Âm Duy.

Lăng Phong biết rõ, thông bát mạch cần phải kiên trì, xong mạch này cần bao nhiêu vòng tiểu Chu Thiên mới nên thông mạch sau. Nhưng lúc này đã không có thời gian.

Chân khí chạy từ điểm giao hội âm kinh thuộc mạch Nhâm, thẳng lên đùi bụng sườn rồi cổ họng. Một cảm giác sảng khoái khó nói nên lời, kinh mạch dần dần dễ chịu hơn trước.

Thiên Diện nhận ra biến hóa gì đó trên người Lăng Phong, gằn giọng:

– Hừ, ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi chính là kẻ giết đám Như Vân.

– Ta chỉ là tự vệ…

Nói được nửa câu Lăng Phong đã mồ hôi đầy đầu.

Chạy trời không khỏi nắng.

Nói chuyện linh tinh khác, hắn còn thể hiện tinh thần bất khuất quật cường của thanh niên thế hệ mới được. Riêng chuyện Như Vân sát thủ thì hắn đuối lý. Đây căn bản là nguyên cáo đi gây sự, người nhà bị cáo đến nhà đòi thanh toán viện phí, thiên kinh địa nghĩa.

– Bọn chúng năm lần bảy lượt ám sát, không thể trách ta được.

– Hừ, ta không quan tâm ân oán của các ngươi. Nhưng lựa chọn hôm nay của ngươi, ta không thể không ra tay.

Thiên Diện cũng có nỗi khổ của mình.

“Tộc nhân” đang rất cần cao thủ, Lăng Phong lại có Cửu Âm chân khí, chứng tỏ thuộc về nhóm vong hồn “cao cấp”. Nếu thực sự nguyên vong Lăng Phong thuộc phe “đồng minh”, hôm nay nàng diệt hắn, tương lai chắc chắn sẽ phải hối hận, thậm chí bị tộc nhân truy cứu.

Nửa khắc trước nàng còn muốn liên thủ với Lăng Phong. Thành Bích xuất hiện khiến Thiên Diện thay đổi quyết định.

Vấn đề không chỉ ở Thành Bích là ai, mà vì Lăng Phong đã yêu Thành Bích.

Đương nhiên, cũng đừng nghĩ Thiên Diện đang ghen.

Thiên Diện ác cảm với chuyện tình cảm. Trong mắt nàng ta, cha con Lưu gia phản bội vì mưu cầu danh vọng, ở một góc độ nào đó vẫn có khả năng quay đầu. Nhưng nếu là vì tình yêu nam nữ, vậy thì vô vọng. Đây là kinh nghiệm từ chính Thiên Diện mà ra, nàng ta buộc phải ra tay trừ họa.

Lăng Phong lại không biết Thiên Diện đang đắn đo những điều này, hắn hiên ngang nói:

– Ta thà võ công không thăng tiến, nhưng được làm theo ý mình mãi mãi, còn hơn đi tìm một cái ký ức đã lãng quên, để rồi bị nó chỉ đạo.

Nếu là trước kia, có lẽ Lăng Phong sẽ giả lả kiếm vài câu nhảm nhí nói ra. Nhưng không hiểu sao sau khi kiểm soát được Cửu Âm chân khí, suy nghĩ của Lăng Phong trở nên có điểm khác lạ. Đại khái… sảng khoái hơn trước, kiểu “anh thế đấy, ý kiến gì?”

Chỉ không ngờ đến, câu kia hình như chọc trúng vết đau nào đó của Thiên Diện, nàng ta lập tức gầm lên:

– Cửu U Phá Cốt Trảo.

Thiên Diện ngữ khí vô cùng lạnh lẽo. Mặc dù bình thường nàng ta vẫn luôn một kiểu như vậy, nhưng giờ phút này lại đặc biệt băng lãnh, thậm chí không khí xung quanh có xu hướng đang sắp đông quánh lại. Chỉ thấy đôi mắt nàng ta trở nên thuần một màu xám, xuất hiện hai vòng xoáy bắt đầu quay tròn. Quanh đôi bàn tay của nàng ta, những luồng quang mang màu tím cũng dần tụ lại.

Tử khí mà xuất hiện, Lăng Phong liền biết tình thế khó lường.

Thiên Diện muốn chơi thật.

Trọng yếu là…

“Trảo? Không phải Phong Huyệt Chỉ sao? Đậu móa sao tự dưng lại xài chiêu mới chứ?”

“Rào”

Thiên Diện lao như một cơn lốc tiến tới.

Lăng Phong Hoạt Bất Lưu Thủ trái phải lùi ra năm trượng xa, cốt kiếm chút thời gian quan sát trảo hình, tìm ra cách ứng phó.

Chỉ trong cái chớp mắt đã bị Thiên Diện áp sát ngay trước mặt, năm ngón quặp xuống đầu hắn.

“Từ từ, đây sao giống Cửu Âm Bạch Cốt Trảo trong phim vậy?”

Trảo buộc Thiên Diện phải bỏ lợi thế khinh công của mình. Nàng ta không còn bay vèo vèo trên không đánh chỉ phong xuống đất như trước, thay vào đó cận chiến với Lăng Phong. Ít ra thì, cách đánh này coi như Thiên Diện đã nhường Lăng Phong. Bởi nếu nàng ta mà cứ bay trên cao bắn xuống, Lăng Phong căn bản nửa điểm hy vọng phản công cũng không có.

Chẳng qua, Phá Cốt Trảo cũng không để cho Lăng Phong cơ hội phản công.

“Bình”

Lăng Phong vận dụng thần lực đoán đường ra chiêu, đại khái nhìn ra hướng chụp của Thiên Diện, lập tức đưa tay trái vung quyền đầu đỡ trảo.

Đồng thời, không cam chịu bị động, hắn vội ép thần lực vung một chiêu choáng thuật hòng tìm cơ phản kích.

“Ung”

Vô dụng!

Thiên Diện nửa cái nhếch mày cũng không có. Ngược lại, nàng ta cũng vận thần xuất một cái ảnh ảo chụp thẳng lấy mặt Lăng Phong, như muốn hớp hồn hắn.

Một cái mặt nạ trắng xóa, chỉ có hai lỗ tròn đen ngòm!

So đồ chơi thần pháp, Lăng Phong vẫn chưa đủ tuổi với Thiên Diện.

Lăng Phong như bị ai tạt một gáo nước, ngơ ra mất kiểm soát, suýt chút thì mất thăng bằng ngã chổng vó ra sau. Cũng may, chút thần lực từ chiêu choáng vừa đánh ra quay trở lại cơ thể, kịp thời thức tỉnh Lăng Phong.

Trảo phong lại đến.

“Ào”

Lăng Phong đôi chân vẫn thoăn thoắt dùng Hoạt Bất Lưu Thủ lùi tiếp ra sau, đã sắp đạt mười trượng. Hắn vất vả đỡ trảo thứ hai, lần này là tay phải.

“Bình”

“Lắc rắc”

Phá Cốt Trảo, chiêu như tên gọi. Tay Lăng Phong lập tức có nguy cơ gãy đôi, cả người rung rung như bị ném vào cái máy đập. Lưỡng Nghi trên đầu vụt tắt rồi lại vụt sáng, coi bộ vừa bị tổn thất một lượng khí lực nặng nề.

“Bình”

Lăng Phong mờ mịt, đưa cả hai tay đã chuẩn bị mất tri giác lên đỡ bừa lần ba.

“Cửu Âm chân khí của hắn vô cùng thuần khiết, rút cục là kẻ nào? Có lẽ chỉ có Đại Tổng Quản mới biết được.” Thiên Diện nhíu mày, trảo thứ ba vì vậy có phần nương tay.

Lăng Phong thì không có tâm tư đi suy nghĩ, hắn chỉ thấy trời đất một màu xám trắng. Tiên sư thằng nào chém gió, bảo bị đánh thì thấy sao bay đầy trời đâu, làm gì có?

Lưỡng Nghi Hộ Tâm nhờ Cửu Âm chân khí gia trì, ít nhiều chống đỡ giúp Lăng Phong không bị đoạn chi bại liệt. Nhưng không có nghĩa giúp hắn lông tóc không tổn thương.

Ba trảo chụp xong, Lăng Phong liền tự rõ mình nằm ở đâu trong bảng xếp hạng cao thủ.

Thiên Diện mà đã chơi thật, với tình hình hiện tại, Lăng Phong chịu được ba chiêu là kiệt sức, bất kể có Cửu Âm hay Thập Âm gì cũng vậy.

Cũng khổ cho cái số nhọ của Phong ca, ăn rồi mấy thằng ngang cơ chạy đi đâu hết, toàn trâu bò tìm tới đòi bán hành.

Cao thủ so chiêu, thường thì khá nhanh gọn, ai tấn công trước là có lợi thế. Kể cả thực lực ngang nhau, đánh trước được một chiêu cũng đã thêm hai phần thắng lợi. Chỉ trách Lăng Phong đã không khủng bằng đổi phương, còn để Thiên Diện giành chủ động trước.

Dù sao, ít nhất Lăng Phong cũng đã biết mình ở đâu. Miễn cho vừa có được Cửu Âm liền nghĩ thiên hạ vô địch.

Lý do thua thì đơn giản, hắn có Cửu Âm, thì Thiên Diện… cũng có. Trong khi Phá Cốt Trảo cũng chả phải chiêu “ultimate” của nàng ta.

Đúng lúc này…

– La Hán Truyền Kinh, Vô Tướng Kinh.

– Lăng Hổ?

Có tiếng chú ngữ tiếng Phạn lầm rầm vang lên, đi kèm một cơn lốc bụi đá cực lớn.

Thiên Diện ngay lập tức đổi hướng công kích.

Lăng Phong thở phào. Chỉ là, Cửu Âm chân khí trong người Lăng Phong bỗng nhộn nhạo, giống như một nồi nước sôi chuẩn bị trào.

“Bỏ m*, Vô Tướng Kinh, khắc luôn cả anh rồi các chú ơi.”