Chương 457: Khác gì tàn tật?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vương Diệu Mai, cái tên này cũng đã lâu không hiện ra. Lần cuối cùng Lăng Phong gặp nàng ta là ở Đại Danh.

Nàng ta lại là nội gián?

Câu tiếp theo của Đại Tiếu lại khiến Lăng Phong hoảng sợ :

– Nàng ta là một thành viên Khuyển tổ.

– Cái gì?

Lăng Phong mồm há to, có lẽ đủ nhét vài quả trứng gà.

Lăng Phong rút cục hiểu ra rất nhiều điều.

Khó trách, lần đó Lăng Phong rời Đại Danh bị chặn ở cổng thành, Vương Diệu Mai lại xuất hiện can thiệp giúp bọn hắn ra thành. Lúc đó Lăng Phong còn tự hỏi mấy lần vì sao nàng ta làm vậy.

Lại khó trách, năm xưa khi Lăng Phong mua hai tỷ muội về làm nha hoàn, nàng ta lại phản ứng như vậy. Không phải vì nàng ta yêu Triệu Hanh, mà vì sợ hỏng nhiệm vụ. Đêm đó Kha lão xuất hiện có lẽ cũng vì nàng ta, chứ không phải hoàn toàn vì thần lực Lăng Phong.

Về sau Kha lão tận lực theo dõi Lăng phủ, có lẽ cũng vì chuyện của Vương Diệu Mai kéo mẹ con Lăng Phong vào chương trình bảo vệ nhân chứng đi.

Nếu như không gia nhập Mật Thám tự, những bí mật này vĩnh viễn sẽ là bí mật.

– Nàng ta thành mật thám từ lúc nào? Sẽ không phải được đào tạo từ bé chứ? Nàng ta nhưng là quận chúa gì đó.

Đại Tiếu gật đầu :

– Lúc Hưng Nhân vương bị khép tội, chúng ta biết rõ Triệu Hanh muốn đem nàng ta đi. Tổng lĩnh Đại nhân liền ngầm tiếp xúc với nàng ta, tiết lộ bí mật vụ án Hưng Nhân Vương. Vương Diệu Mai liền gia nhập Mật Thám tự, muốn trả thù cho cha mẹ.

– Yên Vương thực sự đứng sau vụ Hưng Nhân Vương?

– Có thể nói như vậy, Hưng Nhân vương bị Yên Vương đem ra thí chốt.

Lăng Phong chợt nhận ra, Kha lão cũng rất có nghệ thuật.

Lão tiếp cận Vương Diệu Mai khi nàng có mối thù phụ vương. Lão tiếp cận Lăng Phong cũng là khi hắn có xích mích với Triệu Hanh. Nguyệt Dung gia nhập Mật Thám tự cũng vì cả nhà bị hại, Thạch Sơn là vì Đại Lâm tự bị hủy …

Làm như vậy, mỗi thành viên đã không còn đơn thuần vì trung thành với lý tưởng quốc gia, mà đã lồng ghép cả hận thù cá nhân vào. Đến khi có nhiệm vụ, chỉ cần liên quan liền sẽ bất chấp mạng sống để hoàn thành, cũng giảm thiểu xác suất phản bội.

Lăng Phong luôn cho rằng bởi vì mình là xuyên không, sẽ không ngu ngốc trung thành với quốc gia này. Nhưng nếu giả dụ nhiệm vụ đều để hắn đối địch với Triệu Hanh, hắn sẽ làm đến cùng.

Lăng Phong hỏi :

– Vậy bây giờ nàng ta ra sao?

Đại Tiếu buồn bã nói :

– Không ứng cứu kịp. Vương Diệu Mai dùng thân phận Thế tử phi mở cửa thành xong thì bị Triệu Hanh phát giác đem đi. Khi mật thám theo quan quân vào được Đông cung thì đã không thấy đâu. Có điều, nàng ta nội gián khiến Yên Vương toàn bại, chỉ e kết cục sẽ rất thảm.

Lăng Phong cười khổ.

Vậy mà hồi đó còn nghĩ Vương Diệu Mai là một quận chúa đanh đá và ngốc nghếch vì tình, hóa ra …

Kia mới là một mật thám đúng nghĩa. Hắn tâm phục khẩu phục.

Khắp Đại Tống rút cục có bao nhiêu mật thám đang ngầm hoạt động? Sẽ còn bao nhiêu câu chuyện như vậy? Đó là chưa kể mật thám phe đối lập, tỷ dụ thủ hạ của Mộc Hàm Yên.

Lăng Phong không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Hắn không thể biết được. Rất nhiều người đều không biết. Bọn họ chỉ thấy được phần nổi hàng ngày.

Đại Tiếu lại trầm giọng :

– Phải rồi. Đại nhân căn dặn ngươi cẩn thận. Triệu Hanh nhiều khả năng vẫn còn sống. Trọng yếu là, hận thù dường như đều đổ cho ngươi?

– Gì? Đổ cho ta? – Lăng Phong kêu to oan ức.

– Dựa vào báo cáo của Vương Diệu Mai trước đó, Triệu Hanh không gần gũi được nàng ta, luôn lấy ngươi ra để chì chiết. Có lẽ hắn hiểu nhầm nàng ta và ngươi có gian tình. Hơn nữa, hắn bị bại liệt nửa người cũng vì ngươi mà ra. Cho nên rất có thể sẽ tìm mọi cách giết ngươi.

Lăng Phong vuốt mũi trầm ngâm, Đại Tiếu lại nói :

– Kỳ thực trong khi ngươi đi Hà Bắc, Triệu Hanh đã rất nhiều lần cho thủ hạ theo dõi chỗ ở của ngươi, có lẽ muốn chờ ngươi về. Phần lớn đều bị chúng ta xử lý, nhưng không chắc đã sạch sẽ. Chuyện mẫu thân ngươi bị bắt cóc, mặc dù đã xác định là một nhóm nhân sĩ Tây Vực, nhưng động cơ không rõ ràng. Không loại trừ khả năng do Triệu Hanh thuê.

Lăng Phong gật đầu, kẻ này không chết hắn không thể ngủ ngon.

Đại Tiếu tiếp tục nói :

– Đại Danh bốn mặt bị vây, Triệu Hanh vẫn có thể trốn thoát. Có hai khả năng, một là được người Kim cứu đi, hai là …

– Cửu gia?

– Không sai. Nếu là người Kim thì không đáng lo, nhưng nếu là Cửu gia … Yên Vương tuy là phản thần, nhưng ông ta cũng là một mãnh tướng, dưới trướng còn có rất nhiều bộ tướng trung thành, cùng tài sản ngầm nhiều nơi. Chỉ cần Triệu Hanh còn sống, bất kỳ lúc nào cũng có thể tái lập. Nếu có Cửu gia thao túng, vậy thì càng đại họa. Lần này đi Đại Kiếm hội, một phần mục tiêu cũng sẽ là Cửu gia, xem xem cử động của hắn ta.

Lăng Phong lại nghĩ thầm, “các ngươi lại không biết, người Kim mới đáng lo đó”.

Bàn giao xong xuôi với Đại Tiếu, Lăng Phong liền trở về Duyệt Lai khách điếm, sau đó cùng mấy người Tiêu Thiên Phóng ghé chi nhánh Lục kỳ Lạc Dương.

Đến nơi thì tình cờ gặp được Chu Tiểu Xuyên, cũng biết được một ít tin tức Tô Châu.

Lăng gia hiện tại đã vô cùng nguy cấp, việc buôn bán không thuận, khắp nơi đều bị khó dễ, gần đây lại thường xuyên mất hàng.

Trước nay tơ lụa Lăng gia đều do Nhạn Hành tiêu cục đưa đến Lạc Dương. Tiêu cục này lớn nhất Giang Nam, lịch sử lâu đời, quy mô gấp mấy lần Phong Vân đoàn, chi nhánh có khắp ba đạo phía đông. Bình thường Nhạn Hành đưa hàng đến Lạc Dương, nếu có cần chuyển tiếp, thì mới đến lượt Lục kỳ Phong Vân chuyển tiếp Trường An.

Chỉ là, 3 chuyến hàng gần nhất của Lăng gia đến Lạc Dương đều vô cớ bị cướp tiêu. Ai cũng nhìn ra có kẻ phá hoại. Nhạn Hành tiêu cục tuy đền bù, nhưng Lăng gia kinh doanh đầu mối, bù tiền chẳng có ích lợi gì. Nếu lại thêm một lần mất hàng, đầu mua ở Lạc Dương chắc chắn sẽ hủy mối chọn nhà khác, lụa Tô Châu có rất nhiều nhà muốn bán.

Chu Tiểu Xuyên nói Cao Diệp đã ngỏ ý đi thay, nhưng bọn họ chỉ có vài huynh đệ, Lăng Vân không thể giao tính mạng gia tộc vào tay nhóm Cao Diệp. Nên biết Lạc Dương Tô Châu cách nhau cả ngàn dặm, tơ lụa một lần đưa cả chục xe, chục người căn bản không thể quản nổi.

Lục kỳ Lạc Dương cũng không thể xuất lực. Tô Châu còn chưa có chi nhánh Phong Vân đoàn, Lạc Dương Tô Châu cách nhau đến gần nửa chiều ngang Đại Tống, đi một chuyến cả tháng như chơi. Lục kỳ cho dù muốn giúp, thì phải chấp nhận đi một chuyến tiêu trống đến Tô Châu, rồi mới nhận tơ lụa về lại Lạc Dương. Đi như vậy chính là một chiều tiêu, trừ phi đối phương trả giá gấp đôi gấp ba, còn không không không tiêu cục nào muốn đi. Mà cho dù giúp cũng chỉ được một lần, không mấy ý nghĩa.

Thứ hai, Lục kỳ do Công Tôn gia quản lý, mặc dù là một thành viên Phong Vân đoàn, nhưng Phong Vân đoàn và Lăng gia căn bản không có quan hệ lợi ích, Công Tôn gia không muốn giúp. Đổi lại cho dù là Lăng Phong, hắn cũng sẽ không thể tùy tiện như vậy. Lăng gia đối với hắn nhạt nhẽo, nói trắng ra có giúp cũng là giúp Lăng Vân.

Lần này Lăng Phong muốn lập tiêu đội ở Tô Châu, ưu tiên đầu tiên là mở rộng Phong Vân đoàn, chuyện Lăng gia chỉ là nhân tiện nói vào. Dù sao mở tiêu cục ở Tô Châu, khách hàng đầu tiên có lẽ sẽ là Lăng gia.

Một tin tức khác, là Lăng Vân bởi vì lo cho Lăng gia, vẫn chưa chịu kết hôn. Từ Tử Lăng cũng rất giữ chữ tín, mấy lần hộ vệ giúp Vân tỷ, có điều hình như cũng sắp đáo hạn 1 năm.

Vân tỷ không chịu lấy chồng, Lăng Phong không hiểu sao có một tia vui mừng.

Cứ mỗi lần nghĩ đến Lăng Vân, Lăng Phong tâm lại sinh ích kỷ, muốn Vân tỷ vĩnh viễn đừng lấy chồng.

– Tiêu đại ca, chuyện tiêu cục ở Tô Châu, xem ra tạm nhờ huynh đi sắp xếp.

– Hiền đệ muốn đi đâu?

Đại Kiếm hội nghe nói diễn ra chưa đầy một tuần, Lạc Dương Tô Châu đi lại cũng phải cả tuần, Lăng Phong liền nói :

– Đệ phải đi gặp một người bằng hữu Thục Sơn. Xong việc sẽ cấp tốc đuổi theo. Cũng cùng ở phía đông, chắc không trễ bao nhiêu ngày.

Trở về khách điếm, Lăng Phong tìm đến phòng Thiên Diện.

– Nguyệt tỷ, ta vào được chứ?

Không có tiếng hừ lạnh, nghĩa là có thể vào.

Chỉ thấy nàng ta ngồi quay lưng, có lẽ đang vận khí chữa nội thương. Thiên Diện đối với vết thương ngoài da rất không để tâm, có lẽ đối với nàng ta cái túi da này mất đi sẽ có túi khác.

Lăng Phong cẩn trọng hỏi :

– Vết thương … ra sao rồi?

Thiên Diện không đáp, ngược lại hỏi :

– Ngươi muốn đi Đại Kiếm hội?

Lăng Phong gật đầu, Thiên Diện biết chuyện này từ lúc ở Toàn Chân.

– Ngươi có biết Đại Kiếm hội này sâu xa là gì?

– Biết, để tiêu diệt tướng hồn chúng ta.

Thiên Diện còn tưởng hắn không biết, không khỏi quay lưng lại, khuôn mặt nàng vẫn một mảng cháy đen ghê rợn, điều này chứng tỏ nội thương nàng ta vẫn chưa khỏi. Có điều Lăng Phong nhìn nhiều đã thành quen.

Thiên Diện lạnh nhạt :

– Biết ngươi còn muốn đi?

Lăng Phong xòe tay, hắn không thể không đi.

Kể cả không có nhiệm vụ mật thám, hắn cũng phải đi, bởi vì nhiều khả năng đám người Dao Trì cung kia cũng sẽ đến đó. Đó là chưa kể nghe nói có bí mật Chu Công tàng bảo đồ và đủ thứ tin tức khác.

Lăng Phong cũng chỉ vừa biết lịch sử Đại Kiếm hội từ hồ sơ của Đại Tiếu. Hắn không nghĩ đến, trong dân gian lại có truyền thuyết ma quỷ phục sinh kia. Càng không nghĩ đến Thiên Diện từng 1 lần vinh danh bảng vàng “Thập Đại Ác Nhân”.

Người thường có lẽ xem ma quỷ phục sinh là một loại giai thoại vớ vẩn. Nhưng Lăng Phong là tướng hồn, hắn nhìn ra nhiều điểm liên quan.

Sao chổi rơi? Nếu hắn nhớ không nhầm, thì năm ngoái đúng là có một đợt sao chổi. Sau đó Nguyệt Dung thành Vô Tình, Phi Yến thành Thần Y, còn ai khác nữa thì hắn không biết.

Liệu chỉ là trùng hợp, hay thục sự liên quan đến nhau?

Còn nữa, 5 năm một lần? Nghĩa là 5 năm sẽ có môt nhóm tướng hồn mới xuất hiện? Vì sao lại có thể định kỳ như vậy? Ai khống chế điều đó? Để làm gì?

Lăng Phong đương nhiên không tin sao chổi dẫn xuất tướng hồn. Mà hắn đoán có kẻ nào đó lợi dụng chuyện sao chổi dựng nên màn kịch kia, khiến nó mang màu sắc huyền bí. Bởi vì một cái sao chổi xuất hiện theo chu kỳ 5 năm, là người hiện đại Lăng Phong lý giải được. Đại khái chu kỳ bay quanh Thái Dương hệ gì đó, hắn còn không đến nỗi mê tín như người cổ.

– Ngươi nếu muốn đi, ta phải nhắc ngươi vài chuyện. Không đến lúc khẩn yếu, tuyệt đối không dùng Cửu Âm, cũng không nên dùng võ công của Thiên Ma.

– Vì sao?

Vừa hỏi xong thì cũng hiểu ra. Cửu Âm liên quan tướng hồn, Thiên Ma lại là ác ma bài danh thứ hai “Thập Đại Ác Nhân” số đầu tiên. Cái bảng đó còn có cả “Tàn Dương lão quái” Cố lão điên, và cả “Bạch Mi đạo nhân”. Khó trách lão già kia khó chơi như vậy, lại nhận biết Thiên Diện.

“Đậu, thế thì anh khác gì thằng tàn tật? Còn cái vẹo gì nữa đâu?”

Lăng Phong tặc lưỡi, đành đi đến đâu lo đến đó.

Hắn lấy ra vật gì đó đưa cho Thiên Diện :

– Đây là môt tấm mặt nạ da người, cô mang nó vào đi, cũng đỡ phải bôi phấn trắng dày cộp như trước.

Thiên Diện nhìn tấm mặt nạ nọ, nhíu mày hỏi :

– Ngươi lấy nó ở đâu?

– Mua được. – Lăng Phong nói qua loa.

Lăng Phong thầm cảm giác, Thiên Diện giống như biết xuất xứ cái mặt nạ này.

Ngoài mặt lại hỏi :

– Cô có dự định gì không?

– Trở về.

– Phi Yến tạm để chỗ chúng ta được chứ?

Thiên Diện im lặng.

“Vậy cũng tốt.”

Lăng Phong hơi nuối tiếc, hắn còn định nhờ Thiên Diện đi cùng Tiêu Thiên Phóng đến Tô Châu.

Có điều, thứ nhất ngoài hắn và Phi Yến không ai nói chuyện được với Thiên Diện. Thứ hai không có hắn là tướng hồn, Thiên Diện sẽ không động thủ giúp người thường. Mà có giúp cũng sẽ thành dùng dao mổ trâu giết gà. Mấy cái trở ngại trên đường đưa tiêu, cũng chỉ là thổ phỉ sơn tặc, Tiêu Thiên Phóng chắc hẳn lo được, để Nguyệt tỷ động tay lại tàn sát dân thường thì phiền ra.