Chương 276: Đoạn Hồn Trận Vs "cảm Biến Nhiệt"

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong chưa thể nhìn được “chân diện mục” của Lâm Hàm Uẩn, bởi… lại có kẻ cản đường.

Đầu năm nay khí hậu ấm áp, kỳ đà rất nhiều

Lúc này, trước cửa Chu lâu.

– Phong Lăng, ngươi mau ra đây.

Dương Tái Hưng một tay chống thương xuống đất, một tay chống nạnh, vểnh râu ưỡn ngực hét lớn. Sau lưng là không ít huynh đệ Cửu Long sơn, đều bộ dáng du côn bất hảo. Nổi nhất là một tên nằm cáng, toàn thân băng bó trắng toát, còn may vẫn thấy hơi thở, bằng không còn tưởng Cửu Long sơn đem xác tới kêu oan.

Vừa nhìn thấy Lăng Phong đi ra, Dương Tái Hưng liền chỉ tay lạnh giọng:

– Hừ, ngươi ra tay tàn độc với huynh đệ chúng ta. Hôm nay nhất định phải nói câu công đạo đi.

Lăng Phong trợn mắt há mồm. Vương Bưu hôm nọ hình như chỉ bị nội thương, làm sao bây giờ lại thảm như kia?

Dường như để nhắc khéo, Dương Tái Hưng còn nói lớn:

– Đây là ân oán giữa hắn và Cửu Long sơn chúng ta, ai không liên quan tránh cả ra.

Đám Tần Quyền đều có mặt, Tân Quyền chắp tay cười hơ hớ:

– Ngươi cứ yên tâm. Trả thù vô tư đi…

Lăng Phong lần này cũng có ý tứ “thể hiện” chút đỉnh, cũng cười nói:

– Phong Vân bang nghe rõ, hôm nay bổn bang chủ bao hết chỗ này, cấm kẻ nào động vào…

Đoan Mộc Duệ đằng hắng:

– Tiểu Lăng, có cần mượn đao không, đao của ta là hàng chất lượng cao đó.

Lăng Phong một tay chụp lấy đao, cảm nhận thân đao nặng trịch, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cảnh tượng không khác gì ở Tam Nguyên khách điếm lần trước, vô cùng náo nhiệt.

– Bạch mỗ đặt 5 lượng, bang chủ chịu được nửa nén hương.

– Ngươi, bê cái ghế dài ở kia. Tiểu nhị, có đồ điểm tâm gì đêm hết ra đây…

“V*, ông chỉ nói thế thôi, không cần làm thật chứ?” Lăng Phong giơ ngón giữa.

Quay đầu nhìn lại, suýt nữa ngã chổng vó.

Phía bên kia đường còn tấp nập hơn.

– Ai hồ lô đường không? Đặc sản Thái Nguyên đây…

– Mấy thằng phía trước ngồi xuống, đứng thế ai xem được nữa chứ?

– Ngươi to mồm cái gì? Hồi sáng cũng có một trận, sao không thấy ngươi đâu?

– Trận đó khác, trận này khác a.

Bà con đều đã tụ tập đông đủ, kẻ ngồi người đứng, thậm chí mấy cây to gần đó đều đã kín chỗ.

Xem ra trình độ uy hiếp của Cửu Long sơn không bằng đám Đoan Mộc Duệ Tiêu Thiên Phóng, anh em không sợ bị vạ lây đều đổ ra xem. Nói sao, đại khái đánh dưới đất là người, đánh trên mái nhà là thần tiên.

Lăng Phong là người có văn hóa có hàm dưỡng, trước tiên phải dùng lý lẽ.

Hắn chép miệng khổ não:

– Dương Trại chủ, cái này… tại hạ đã nói rất nhiều lần. Lần đó không phải ta làm, tất cả… đều do Thiên Diện Quỷ Thủ.

Trong bụng thầm mong nữ ma đầu kia ma danh nổi một chút, tốt nhất là có hẳn “fan club”, mất công có kẻ bảo hắn dựng chuyện.

Dương Tái Hưng cười lớn:

– Thiên Diện Quỷ Thủ sao? Ngươi không nói chúng ta cũng đã biết…

– Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi… – Lăng Phong thở ra.

-… cho nên ta phải thế thiên hành đạo. Ngươi rút cục cùng Thiên Diện Quỷ Thủ có quan hệ gì?

Câu này vừa ra, không chỉ Dương Tái Hưng mắt rực lửa, xung quanh dân chúng cũng không ít người tỏ vẻ căm hận.

“Thôi xong, danh tiếng quả nhiên không tệ. Chỉ là, không thành nạn nhân thì thôi, còn bị xem là đồng lõa.”

Lăng Phong cũng chẳng biết giải thích ra sao, tất cả đều vì ma nữ kia, không dưng rước phiền toái cho hắn.

– Một lời khó nói hết. Các ngươi biết đến Thiên Diện Quỷ Thủ, nói vậy cũng biết nàng ta có thể tạo ra ảo giác…

– Rất tiếc, bọn ta không biết, cũng không muốn biết… – Dương Tái Hưng gằn giọng.

– Vậy đi, coi như tại hạ tạ lỗi, tiền thuốc men của hắn, ta sẽ chịu…

– Xin lỗi? Nếu xin lõi có thể xong chuyện, còn cần thổ phỉ hành đạo sao?

“Ài, nói thế nào cũng không chịu? Ấy, từ từ, câu vừa rồi không đúng.”

Lần trước chủ quan bị Lăng Phong làm bẽ mặt, thêm cả chuyện Lý Thành bỏ đi, Dương Tái Hưng nào dễ nuốt trôi. Lần này gã không phải đến đòi công đạo, mà đòi thể diện.

Nếu nói đến thể diện, “Phong Lăng” Phong Bang chủ cũng đang thiếu trầm trọng.

Chỉ nghe Đoan Mộc Duệ nhỏ giọng:

– Tiểu tử, giang hồ thôi, đánh thắng, ngươi muốn nói gì thì nói…

Rất tốt, nếu đằng nào cũng phải đánh, Lăng Phong sẽ đánh một trận ra trò, đánh cho tâm phục khẩu phục, đỡ bị anh em khinh nhờn mãi.

Một trung niên bước ra hất hàm:

– Ngươi muốn đơn chiến hay hội đồng?

Lời thoại này quá quen thuộc, Lăng Phong cười nói:

– Tưởng ta không biết sao? Ta đơn chiến hay các ngươi hội đồng mà chả như nhau?

– Haha, biết là tốt.

Dương Tái Hưng phẩy tay ra hiệu. Xem chừng lão Dương cũng biết rút kinh nghiệm, không ra solo ngay từ đầu, để huynh đệ lên trước tiêu hao khí lực của Lăng Phong.

– Bang chủ uy vũ. – Có tiếng cổ vũ, hóa ra là Điền dâm tặc.

Lăng Phong đắc ý cười, trong bụng thầm nhận định.

Đối phương trừ Dương Tái Hưng không tham gia là 9 người, không tấn công ngay, trái lại chia nhau đứng những vị trí khác nhau.

“Lập trận pháp?”

Lăng Phong ngay lập tức vận khí hộ thân, Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công xuất hiện mờ mờ.

Cũng không nói nhiều, xoay đao một vòng, Đoạn Hồn quyết búng một nhịp gần hai trượng, tay chém xuống.

Dương Tái Hưng tròng mắt dị dạng. Phải biết rằng không giống Dương gia thương pháp, Đoạn Hồn quyết liên quan đến luyện thần – “sát ý”, chỉ có con cháu Dương gia, hoặc tướng quân Thiên Ba nhà họ Dương mới được luyện. Tên này làm sao cũng biết?

Kỳ thực, Lăng Phong mới là người thấy kỳ quái.

Đoạn Hồn quyết yếu hơn trước rất nhiều. Chẳng lẽ một thời gian tiết kiệm tích góp, thần lực của hắn không tăng thì thôi, ngược lại còn giảm?

Lăng Phong không có đao pháp phòng thân, chỉ áp dụng một chút Dương gia thương vào chiêu thức. Lăng Phong bản tính không ưa màu mè chiêu này chiêu nọ, hắn dự tính dùng thần lực áp chế, sau đó dùng nội lực lồng vào ngoại kình, một đao đánh lui kẻ địch.

Chỉ là, ngay chiêu đầu dùng thần đã hỏng, liền kéo theo phiền toái.

Miệng lẩm nhẩm khẩu quyết Cửu Âm Tâm Kinh, khí lực Lăng Phong đột ngột đại tăng, đại khái trong tức khắc chỉ số tăng lên “9000”, Văn Thành Bích cũng phải kinh hô sợ hãi. Ngay cả Đoan Mộc Duệ Tiêu Thiên Phóng cũng nhếch mép lấy làm thú vị.

“Choang choang”

Lăng Phong vót ngang chém dọc, không có bất kỳ hư chiêu nào, mỗi nhát đều như phá núi lấp sông.

Chỉ là “9 vs 1”, sau chừng mười chiêu thế đao của Lăng Phong cũng bị phá. Hắn liên tục bị phản công, phải dùng Hoạt Bất Lưu Thủ chân hình “zig-zag” lùi ra sau. Kiện Bộ Công 7 thuật, lăn lộn nhảy nhót, nhạn hành xà hành gì đều đem ra dùng sạch sẽ, mồ hôi cũng tứa ra. May nhờ Lưỡng Nghi Hộ Tâm giảm bớt sát chiêu, rút cục an toàn thoát ra, không có vết thương nghiêm trọng nào.

Lăng Phong ho nhẹ. Cái đáng lo không phải thần lực yếu đi, mà là trận pháp đối phương quá kín kẽ, 9 người như 1. Cửu Âm Tâm Kinh thời gian duy trì vẫn còn thấp, không thể dùng mãi được, chỉ e kiệt sức mà chết.

“Tập trung thần lực, lão phu chỉ ngươi một chiêu.”

“Phù, rút cục cũng có người tốt.”

Hóa ra Cố lão đang dùng Truyền Âm.

“Hừm, giúp ngươi đánh chóng vánh để lão phu còn ngủ tiếp mà thôi. Nhắm mắt lại, vận thần vào huyệt Thiện Trung giữa ngực…”

“Gì? Đang đánh nhau, nhắm mắt lại mà toi à?”

“Nghe hay không thì tùy. Trận pháp của chúng chuyên áp chế thần lực, ngươi nếu dây dưa thêm một lúc không phá đi, chỉ e ngay cả Truyền Âm với ta cũng không nổi.”

Lăng Phong vỡ lẽ ra, thảo nào…

Văn Thành Bích liếc mắt lên lầu, Cố lão đang ngủ bên trong.

– Xem ra Cố lão đang Truyền Âm cho Lăng Phong.

– Muội nghe thấy? – Đại Đao hỏi dò, mắt vẫn quan sát trận chiến.

Thành Bích lắc đầu.

Khai Thần thuật của nàng, đại khái mở ra một “thần nhãn”, quan sát dòng vận khí thậm chí vận thần của đối phương, có thể phát hiện vài điều người thường không thấy. Ngoài ra, nếu nhân đó đem so sánh phân tích, Thành Bích còn có thể ước lượng “chỉ số sức mạnh” của người khác. Có thể nói, nửa giống Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không, nửa giống Scouter của “siêu Xayda”, chỉ là không bằng trình độ của hai thứ kia.

Lăng Phong nhắm mắt triển khai thần lực, lần này khác hắn những lần “xem lén” trước kia.

Cảnh tượng không khác gì hắn được mang “cảm biến nhiệt độ”. Ngoài những bóng người màu đen, Lăng Phong thấy rõ 9 vòng sáng màu vàng dưới chân đối phương, xem ra là trận vị. Những trận vị này nối với nhau bằng những đường chằng chịt lúc mờ lúc rõ, nếu nhìn từ trên cao chắc hẳn sẽ thành một đồ hình nào đó.

Cố lão đoán không sai, kia chính là Đoạn Hồn trận, cặp bài trùng với Đoạn Hồn quyết, ngăn chặn “sát ý” của đối phương.

Đoạn Hồn quyết chỉ dành riêng cho Dương gia nhân, không thể áp dụng cho toàn bộ binh lính Thiên Ba. Nói vậy Thiên Ba quân chẳng khác nào những cánh quân thông thường. Về sau Dương gia sáng tạo ra trận thế này, tái hiện Đoạn Hồn quyết thành trận pháp, thậm chí còn uy lực hơn hẳn, Thiên Ba quân uy chấn Hà Đông cũng một phần nhờ nó.

“Ngươi có thể thấy trận pháp, bây giờ chỉ việc phá trận.”

“Phá thế nào?”

“Ngươi nhìn chứ ta có nhìn đâu? Nhìn ra rồi phá thế nào là chuyện của ngươi.”

“Ặc. Dạy toàn dạy một nửa, phiền chết.”

“Phá trận, muốn nói phức tạp có phức tạp, muốn nói đơn giản lại đơn giản. Đừng cho chúng đứng đúng trận vị, thế là xong.” Cố lão thờ ơ lạnh nhạt.

Lăng Phong nhếch mép cười, tự tin đã có, nhằm thẳng một kẻ mặt đáng ghét nhất xông đến.

Dương Tái Hưng bắt đầu nhíu mày, gã không nghĩ chỉ một lát đã bị đối phương nhìn ra bí ản.

Dương Tái Hưng chủ ý dùng Đoạn Hồn trận triêt tiêu thần lực đối phương, để lúc hắn vào trận sẽ không bị rơi vào hạ phong như lần trước. Nhưng tình hình này…

“Bịch bịch”

Chỉ sau chục chiêu, 2 người bị đánh bay ra sau. Lăng Phong bằng “cảm biến nhiệt độ” có thể thấy rõ những đường kỳ dị màu vàng kia mờ hẳn đi. Đoạn Hồn Trận mất 2 trận vị, sắp bị phá…

Lăng Phong cười thầm, thần lực đã được tự do. Hắn vận thần lực lên huyệt Ấn Đường, dùng Đoạn Hồn quyết áp sát người tiếp theo, khí thế như chẻ tre.

“Choang choang…”

9 người đánh ngã đến người thứ 4, đột nhiên…

Đầu Lăng Phong bỗng đau đớn vô cùng, tai mắt lồng ngực đều vô cùng khó chịu, như muốn nổ tung. Đây là lần thứ hai hắn bị như vậy. Lần trước đấu cùng 7 sát thủ Như Vân, ngay thời điểm quan trọng Lăng Phong cũng rơi vào tình trạng này, sau đó bất tỉnh.

Cơ thể hắn có vấn đề gì?

“Phù”

Hắn phun ra một ngụm máu lớn, cả người lảo đảo.