Chương 458: Hội ngộ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dưới chân Chung Nam, trước một khách điếm nhỏ.

Mấy ngày trước Lăng Phong tổ chức tiệc mừng, chính ngay tại đây.

Lúc này, đám tiểu nhị đang không ngừng liếc về cái bàn nhỏ giữa điếm.

Ngồi ở đó là một nữ tử váy trắng, bên cạnh là hai nữ hộ vệ và một nha

hoàn, đều phong tư khác người. Mặc dù nàng kia đeo mạng che mặt, nhưng

căn bản không che hết được phong tình mĩ lệ. Dù sao thì, chỗ này ngươi

dưới Toàn Chân, thường xuyên có mỹ phụ quý tộc lên núi cầu bái.

Thành Bích đang suy tư.

Bình thường nàng luôn nắm chắc mọi chuyện trước khi hành sự. Thế nhưng

lần này nàng lại vội vàng đi Toàn Chân mà không hề dự tính gì.

Kỳ thực, chính Thành Bích cũng không rõ mình đến đây để làm gì.

Đánh ghen sao? Chắc là không.

Thành Bích không phải nữ nhân có thể làm ra chuyện như vậy. Cùng lắm thì

nàng sẽ đem Như Ý về lại Thái Nguyên, mẹ con lại nương tựa nhau như

trước. Có lẽ nàng chỉ muốn nhìn xem, là dạng nữ nhân nào khiến Lăng

Phong giấu diếm nàng.

Ngay khi nàng định động thân lên núi, bên ngoài khách điếm lại có một nhóm nữ tử cưỡi ngựa ghé vào.

– Khách quan, xin mời vào. Hôm nay không biết là ngày gì? Các vị vì sao đều đeo mạng che mặt?

– Hừm, không phải việc của ngươi. Mau đem lên một bình trà và mấy món điểm tâm đi.

– Có ngay có ngay.

Tiểu nhị vội vàng chạy ra bếp.

Những nữ tử này cũng vận bạch y đeo mạng. Bọn họ thân hình dong dỏng

cao, đặc biệt là làn da trắng muốt tự nhiên. Nữ tử Trung nguyên, ngoại

trừ Giang Nam, thông thường làn da đều không được tốt lắm.

Nhìn thấy đối phương đều mang bội kiếm, hiếu kỳ nổi lên, Thành Bích mở Khai Thần thuật.

Phía bàn đối diện.

Một thiếu nữ, dùng một thứ ngôn ngữ cổ quái nhỏ giọng :

– Đại sư tỷ, hình như cô ta đang dò xét chúng ta.

– Lẽ nào là người của Ma môn? Bọn chúng cũng đã tìm ra tung tích Cung chủ rồi sao?

Vị “Đại sư tỷ” yên lặng chốc lát trầm giọng :

– Ở đây là phụ cận Trường An, ngay dưới Toàn Chân, cao thủ ẩn mình nhiều

như mây. Nếu thực sự là Ma môn, sẽ không dám khinh suất để lộ thân phận

như vậy.

Thiếu nữ kia vẫn chưa hết nghi ngờ :

– Biết đâu bọn chúng còn tụ tập quanh đây, chờ chúng ta xuất hiện?

– Mục tiêu của Ma môn là Cung chủ. Bọn chúng tuy người đông, nhưng cũng

không phải đều cao thủ. Chúng đã nghi ngờ Cung chủ ở đây, sẽ ra tay từ

sớm. Sẽ không ngu ngốc mà chờ chúng ta và Toàn Chân hội ngộ.

Hóa ra bọn họ là đệ tử Thần Cung, đang đi tìm Liễu Thanh Nghi.

Người xưng “đại sư tỷ”, tên Liễu Thanh Nhan.

Mặc dù có họ “Liễu Thanh”, nhưng nàng ta và Liễu Thanh Nghi lại không hề có quan hệ thân thích.

Lý do là, ở Thần Cung, cùng bối thì sẽ cùng họ, gần tương tự Toàn Chân.

Khác nhau là Toàn Chân ít nhiều vẫn giữ họ gốc, chỉ cùng chữ lót. Tỷ dụ

bối chữ Sư có Trương Sư Chính và Dương Sư Phong. Còn Thần Cung, đệ tử

phần lớn đều mồ côi, toàn bộ đều một họ Liễu. Còn vì sao lại là “Liễu”,

tạm thời không thể nói rõ.

Liễu Thanh Nhan là sư muội Thanh Nghi, bên trên còn có một vị đại sư tỷ,

tên Liễu Thanh Phượng. Người này đã bị Ma môn bắt cóc từ nhiều năm

trước. Lần đó Ma môn bất ngờ tấn công, sư phụ bị giết hại, sư tỷ Thanh

Phượng bị bắt đi, Liễu Thanh Nghi mới tiếp nhận chức Cung chủ.

Liễu Thanh Nhan trong cung thân phận dưới Cung chủ Liễu Thanh Nghi, cho nên làm Đại sư tỷ.

Hiện tại ở Thần Cung, toàn bộ bối chữ Thanh đều là cao thủ có tu vi cấp “Thần nữ”.

Mấy thiếu nữ bạch y bên cạnh Thanh Nhan ở kia, thuộc vào bối chữ “Chỉ”.

Bọn họ bề ngoài dù chỉ tầm 20, kỳ thực đều có tu vi “Huyền nữ”, chỉ dưới

“Thần nữ” một bậc, có lẽ ngang ngửa với “Thất tử” của Toàn Chân.

Vị huyền nữ tò mò nhất, tên Liễu Chỉ Lan. Nàng ta cầm ra một vật trang sức óng ánh, nhăn mày nói :

– Đại sư tỷ, muội vẫn thấy kỳ quái. Cung chủ ngay cả đồ đạc bên thân

cũng phải bán đi, xem chừng cuôc sống cũng rất khó khăn. Rút cục xảy ra

chuyện gì? Chẳng lẽ ngoài Ma môn còn có thế lực khác đang uy hiếp đến

Cung chủ?

Liễu Thanh Nhan nói :

– Khả năng này không phải không có. Thế lực thần bí trong thiên hạ có

rất nhiều. Thần Cung chúng ta giữ nhiều bí mật tam giới, Cung chủ lại là

người nắm rõ nhất, kẻ khác đương nhiên muốn bắt giữ tỷ ấy tra hỏi.

Một huyền nữ khác, Liễu Chỉ Tuệ, lại nói :

– Muội cảm thấy, Cung chủ chắc chắn biết rõ chúng ta đang đi tìm, nhưng hình như tỷ ấy đang … cố ý tránh mặt.

– Cố ý tránh mặt? Vì sao chứ? – Liễu Chỉ Lan không hiểu ra sao.

Liễu Chỉ Tuệ nghĩ gì đó, cẩn thận nói :

– Tỷ dụ Cung chủ … đã phạm vào cung quy.

Liễu Thanh Nhan lập tức lạnh giọng :

– Hừ, không biết tôn ti. Cung chủ vừa đi không lâu, ngươi đã dám bất kính như vậy?

– Đại sư tỷ, muội không hề có ý đó. Muội chỉ lo lắng thay Cung chủ mà thôi.

Liễu Thanh Nhan nói :

– Cung quy đối với Cung chủ Thần Cung, chính là một phần trong tâm pháp.

Tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không phạm vào. Bởi vì chỉ cần phạm phải, lập tức

công lực …

Nói chưa hết câu, thì chính nàng ta cũng phải dừng lại.

Lẽ nào Chỉ Tuệ nói đúng?

Lúc này, một người cũng đang trầm tư, là Thành Bích.

Đám Thần Cung nọ không hề biết, bọn họ dùng ngôn ngữ ngoại bang nói

chuyện, đều bị Thành Bích nghe hiểu. Thành Bích từng là thủ lĩnh Nam

phủ, đối với các loại ngôn ngữ phương bắc biết ít nhiều.

Trọng yếu là, nàng cũng không phải gốc gác Trung nguyên.

“Phạm vào Cung quy?”

Thành Bích tuy không phải nữ hiệp giang hồ, nhưng nàng từng học thần

pháp ở một môn phái lánh đời, cũng biết một chút chuyện trong võ lâm.

Đối với những môn phái toàn nữ, cung quy thường gặp nhất, chính là không được phát sinh quan hệ với nam nhân bên ngoài.

Lẽ nào vị Cung chủ trong lời bọn họ, chính là người mà Lăng Phong đã gặp?

Lúc này, chỉ nghe bàn bên kia ra lệnh :

– Lên núi, trước mắt gặp Cung chủ rồi nói.

Thành Bích cũng động thân đứng dậy.

Toàn Chân giáo, bên cạnh Đại điện Tam Thanh, đang có một tên đồ trắng thập thò láo liên.

Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.

Bạch gia đã trả lại Tuyết Tễ Kiếm về chỗ cũ từ hôm trước. Chẳng qua,

thân là đạo tặc, lại còn đệ nhất tặc, làm gì có chuyện trả đồ đơn giản

như vậy. Trả một cái thì phải lấy lại hai cái mới được.

Vì vậy, Bạch gia liền nán lại Toàn Chân. Trong mấy ngày nhón được 2 cây

bảo kiếm, 2 bộ bí kíp, ngay cả đạo bào cũng lấy được 2 bộ … Thu hoạch

coi như không tệ.

Đang chuẩn bị chuồn đi, thì Bạch Ngọc Đường phát hiện ngoài quảng trường có người quen.

– Văn phu nhân? Sao nàng ta lại ở đây?

Bạch Ngọc Đường tiếp xúc không nhiều với Thành Bích.

Trong số các huynh đệ của Lăng Phong, chỉ có Tần Quyền biết rõ Thành

Bích là Hoa phi phủ Yên Vương, đồng thời từng là thủ lĩnh mật thám.

Những người còn lại kể cả Lăng Hổ, đều khá mơ hồ về xuất thân của Thành

Bích. Chỉ đoán là một vị đại tiểu thư đại gia tộc phía bắc, cho nên bên

cạnh luôn có không ít thủ hạ ngầm bảo hộ.

Bạch Ngọc Đường thân là đạo soái, tự phụ láu cá thông minh, nhưng đứng

trước mặt nàng ta thì giống như đệ đệ gặp đại tỷ, uy phong không phất

lên nổi. Cho nên bình thường hắn vẫn tránh mặt.

Nói trắng ra thì, cả đám huynh đệ của Lăng Phong đều có cùng cảm giác

như vậy. Từ Tần Quyền cho đến Lôi Trấn. Ngay cả Tiêu đại ca Tiêu Thiên

Phóng, gặp Thành Bích cũng không có biện pháp.

Chẳng qua, Bạch Ngọc Đường và các anh em đều ngầm ủng hộ chuyện của Lăng

Phong và Thành Bích. Nói sao, có một vị tẩu tẩu bá đạo như vậy, cảm

giác rất … mạnh mẽ nha. Ra đường thằng nào gây sự, ông đánh không lại

liền chạy về báo với đại tẩu, chỉnh chết các ngươi.

Bạch Ngọc Đường chớp mắt liền hiểu Thành Bích ở đây là chuyện gì, cười sằng sặc :

– Lão Lăng à, chuyến này thì ngươi chết chắc rồi. Cái tội dám giấu vợ cả đi ăn đêm, háhá …

Lát sau, lại hừ mũi :

– Mà thôi đi. May cho họ Lăng ngươi, bổn Thử là người độ lượng, cũng ủng hộ đại tẩu hết mình, giúp nhà ngươi một lần vậy.

Bên ngoài quảng trường Vô Cực, khung cảnh khá tấp nập.

Toàn Chân là đại giáo, Chung Nam lại là thánh địa, ngày thường có rất

đông dân chúng mộ đạo tìm đến cầu bái. Cũng không phải lúc nào cũng chỉ

thấy cảnh sư phụ đệ tử cùng nhau tu luyện.

– Đạo trưởng, cho hỏi có phải hôm trước ở đây có ai đó quấy rối hay không?

Người hỏi chuyện là nha hoàn Tiểu Liên. Thành Bích chỉ im lặng đứng phía

sau, mắt nhìn về phía Tam Thanh điện. Ở đó là nhóm nữ tử Thần Cung.

Bọn họ không giống nàng. Lúc nãy ở dưới núi, vị Đại sư tỷ kia vừa nói ra

thân phận, liền có trưởng lão Toàn Chân đích thân tiếp đón, lên đây

liền dẫn vào Chính điện Tam Thanh. Thành Bích chỉ có thể đóng vai khách

hành hương.

Trương Sư Chính nhìn mỹ nữ che mạng phía sau, hai mắt không khỏi sáng lên.

– Các vị nương tử vì sao muốn biết? Kia là chuyện riêng của bổn giáo.

– A, là thế này. Phu nhân nhà ta bị một chứng quái bệnh, thân thể không

được khỏe, sợ nhất là gặp chuyện kinh hãi. Cho nên mới phải hỏi trước.

Nếu chẳng may đang cầu bái, lại gặp phải cuồng đồ nháo sự, phu nhân nhà

ta chỉ e không tốt.

Trương Sư Chính thầm nghĩ chuyện kia cũng chẳng phải bí mật gì, liền nói :

– Ra vậy. Đúng thế. Là một tên không biết trời cao đất dày là gì, dám

đột nhập bổn giáo gây sự. Nhưng đã bị cao thủ bổn giáo đánh đuổi đi rồi.

– A, lại không biết hắn ta đột nhập vào làm gì? Đi những đâu?

– Cái này …

Tiểu Liên nhanh nhạy biên ra lý do :

– Đạo trưởng không cần hiểu lầm. Phu nhân nhà ta bởi vi quái bệnh, cho

nên rất nhạy cảm. Phàm chỗ nào từng phát sinh chuyện đổ máu, phu nhân

đều cảm nhận được, về nhà ăn uống không thiết nữa …

Trương Sư Chính không khỏi , đáng tiếc cho một mỹ nữ, xinh đẹp như vậy

lại gặp phải bệnh trạng kỳ cục như kia. Hắn là đệ tử Toàn Chân, đánh

nhau như cơm bữa, gặp phải một nữ nhân như vậy căn bản là vô duyên. Có

điều, háo sắc vẫn là háo sắc, lại nói :

– Xin các vị cứ yên tâm. Nếu không, để ta hộ tống các vị đi vào …

Lúc này, Thành Bích ánh mắt đã phát hiện gì đó.

Chỉ thấy phía xa xa Chính điện chỗ nhóm nử tữ Thần Cung, có môt bóng hình cao quý xuất hiện.

Thành Bích xưa nay tuy , nhưng trong thâm tâm nàng vẫn luôn tự phụ mình

cao quý xinh đẹp. Nhưng nhìn thấy nữ tử nọ, một cỗ cảm giác thiên địch

bốc lên.

Chẳng lẽ … chính là nàng ta?

Trước cửa Tam Thanh điện.

Liễu Thanh Nghi là siêu cao thủ, giác quan thần khí đều vô cùng nhạy

cảm, bị người khác dò xét đương nhiên nhận ra ngay. Nàng liền đưa mắt

quét về phía đó.

Hai ánh mắt va chạm nhau.

Lãnh tĩnh.

Cao quý.

Dường như chỉ trong một sát na ngắn gọn, không cần câu chữ, không cần giải thích, cả hai đều “nhận ra” đối phương.

Liễu Thanh Nghi từng nghe đến “nữ tử Khai Thần thuật ở Thái Nguyên” từ miệng Thiên Diện.

Còn Thành Bích, nàng cảm thấy cũng chỉ có nữ tử như kia mới có thể khiến

Lăng Phong giấu diếm mình. Sự ganh đua trong nàng bỗng trỗi dậy.

Đúng lúc này …

– Đại tẩu?