Chương 316: Đều Họ Bạch Cả

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong bỗng nhận ra trong mấy sư tỷ của Diễm Tuyết Cơ, có một ả khá quen mặt, chính là ả nha hoàn làm khó dễ Diễm Tuyết Cơ ở Mịch lâu lần nọ.

Nếu hắn nhớ không nhầm, lần đó Diễm Tuyết Cơ nói nàng đang làm nhiệm vụ.

“Cái Di Hoa Cung này… có lẽ đang âm mưu gì đó ở Tấn Vương phủ.”

Lăng Phong vừa mới biết 3 chữ Di Hoa Cung xong, từ miệng Bạch Vân Thành. Kiến thức giangg hồ hắn hạn hẹp, không rõ cái cung này to nhỏ ra sao. Chỉ mang máng sư phụ là nữ, lại còn thống hận nam nhân. Chẳng qua tên họ Hà mặt rổ kia thì Lăng Phong gặp qua 3 lần, lần nào cũng mang bản mặt khó chịu như vậy. Không nghĩ đối phương thậm chí muốn giết Lăng Phong.

Đầu năm nay muốn làm người nhẫn nhịn không dễ, càng nhân nhượng càng bị lấn tới. Đều là tự mình tưởng tượng ra tình địch rồi khăng khăng đòi giết người. Đêm qua tên Nam Cung Bình kia cũng y như vậy.

Lăng Phong nhìn một cái biết ngay họ Hà đang ghen. Không tán được gái làm mặt làm mày, chả có tẹo phong độ nào.

Diễm Tuyết Cơ xinh đẹp, nhưng đáng tiếc không thuộc type của Lăng Phong. Hắn khoái nữ nhân có “nội hàm” một chút.

Kiếp trước Lăng Phong là kẻ thất bại đường tình, mối tình đẹp nhất bị phản bội, từ đó chán đời không yêu nữa, còn sinh ra tự ti.

Vẻ đẹp của Tuyết Cơ khiến Lăng Phong liên tưởng đến mấy mỹ nữ chạy theo đại gia trước kia. Tính tình cởi mở, cười cười nói nói, nhìn qua thì rất dễ tán, kỳ thực đều là chiêu bài thả câu, một tay bắt nhiều anh, cốt cũng chỉ tìm vui vẻ đào mỏ. Diễm Tuyết Cơ càng tỏ ra thân thiện, Lăng Phong càng bảo trì khoảng cách.

Theo Lăng Phong thấy, Diễm Tuyết Cơ sống ở Di Hoa Cung từ nhỏ, vẫn chưa được tiếp xúc nhiều. Có lẽ Di Hoa Cung ít nam nhân ưu tú, Hà Mạch Dũng lúc nào cũng vẻ mặt như kia, khiến cô nương này vừa gặp Phong ca thì thấy mới lạ mới tò mò hỏi chuyện. Lăng Phong từ khi xuyên không đã biết mình số đen, hắn sẽ không được tác giả “buff” như các nam chính khác, mỹ nữ vừa gặp liền chung tình. Với vẻ ngoài yêu mị tính tình phóng khoáng như Diễm Tuyết Cơ, hắn dám chắc một khi ra đời, Diễm Tuyết Cơ sẽ thay đổi rất nhanh.

Lăng Phong lại không biết, vẻ yêu mị của Diễm Tuyết Cơ quá nửa do Minh Ngọc Thần Công của Di Hoa Cung mà ra, nội tâm nàng không hẳn thực sự như vậy.

Chỉ là, tên họ Hà kia đã hiểu lầm muốn khiêu chiến, Phong ca cũng không ngại đùa dai một chút.

Cái dở của Hà Mạch Dũng là quá tự tin, nghĩ rằng Diễm Tuyết Cơ đã trong tầm tay. Hà đại ca mù chữ, không chịu đọc truyện mạng, không hề biết motif “thanh mai trúc mã” kiểu gì cũng có kẻ thứ 3 phá bĩnh.

Kể từ ngày Lăng Phong xuất hiện, Hà Mạch Dũng mới bàng hoàng nhận ra, mình căn bản không hiểu về sư muội. Nói đúng hơn, sư muội đã trưởng thành rồi, càng xinh đẹp hơn, lại càng khó hiểu hơn, không còn là tiểu cô nương đơn thuần ngày nào.

Hà Mạch Dũng không biết phải làm sao mới níu kéo Diễm Tuyết Cơ. Tâm tính gã cũng giống như cây đao trên tay, có kẻ ngáng đường, chém là xong. Tình địch chết rồi không lo sư muội không hồi tâm chuyển ý. Cách này hơi dã man trái pháp luật, nhưng kể ra… đôi khi cũng khá hiệu quả.

Lúc này, bị mấy vị sư tỷ khác quấn lấy, Diễm Tuyết Cơ không cách nào ngăn cản Hà Mạch Dũng. Nàng bất lực nhìn sư huynh xuất chiêu. Chỉ cần nhìn vào thế đao cùng với hiểu biết về y, nàngg liền biết rõ Hà Mạch Dũng đã sinh sát ý rồi, kia là tuyệt chiêu tối hậu nhất của hắn ta.

Diễm Tuyết Cơ khản giọng hô:

– Đại Ngốc, mau tránh ra…

“Tránh được thì ta đã tránh rồi.” Lăng Phong cười khổ.

Kình phong trái phải đều đang úp vào, có mà tránh đằng trời.

“Chờ chút. Tránh lên trời? Ý này thế mà lại hay…”

Đáng tiếc Phong ca khinh công chưa được thượng thừa. Bằng không cứ thế chân trái điểm chân phải, chân phải lại điểm chân trái, chân trái lại điểm lên chân phải… điểm điểm một hồi nhảy lên đến tầng đối lưu, điểm đến thiên không, bạch nhật phi thăng, tìm Thần Long nói chuyện phiếm, chả phải xong chuyện?

Chỉ có thể trách bản thân số đen, bị tác giả đì dữ quá, ăn rồi toàn bị ăn hành. Xem ra lại phải cược mạng một chuyến, chấp nhận đỡ chiêu lão già họ Bạch vậy. Dù sao nha, ăn nguyên cây đao vào mặt, đầu không bị chẻ đôi cũng là da mặt nát bươm, rất mất hình tượng. Ít ra đỡ bên chưởng còn hy vọng bảo vệ được dung nhan. Nam chính, chết cũng phải chết đẹp một chút.

– Lăng Phong…

Văn Thành Bích bàng hoàng không kém. Nàng không biết võ công, ngoại trừ Khai Thần Thuật để quan sát.

Đại Đao Quan Thắng nhíu mày.

Ngay lúc tối hậu, Lăng Phong đột ngột đổi suy nghĩ, hắn tránh đòn của Bạch Vân Thành, đưa thân về phía lưỡi đao của Hà Mạch Dũng. Họ Hà không khỏi mừng thầm, không nghĩ tên kia ngu như vạy.

“Choang”

“Leng keng”

Một tiếng vang thật lớn, đi kèm một loạt tiếng phi đao.

Hà Mạch Dũng dẫm mạnh chân trụ ra sau, hai mắt gã long sòng sọc, nhìn Lăng Phong chỉ cách gã gang tấc. Tên kia đang mỉm cười trêu tức, nhưng lại không chút hề hấn.

Đao chém vào chỗ nào mà tên kia còn cười được?

Vừa rồi Hà Mạch Dũng phát hiện Lăng Phong nhoáng một cái bỗng mờ đi, rồi lại hiện ra trước mặt. Gã còn nghĩ mình bị hoa mắt.

Mũi đao sắc nhọn của Hà Mạch Dũng bị chặn lại bởi một cây trường đao kỳ quái, lưỡi đao vẫn giấu trong tấm vỏ bọc đầy cũ kỹ.

Hà Mạch Dũng không thèm để ý Lăng Phong nữa, nhìn kẻ vừa ra tay trầm giọng:

– Ngươi là ai?

– Hồ gia đao pháp?

– Còn ngươi dùng là Đà đao pháp? Ngươi là hậu duệ Võ Thánh?

Đại Đao Quan Thắng ra trận.

Gã tư thế nửa người đưa lưng về phía Hà Mạch Dũng, Thanh Long Yển Nguyệt Đao còn chưa tháo vỏ bọc chếch 45 độ từ dưới đất lên, khóa cứng cây đao của họ Hà.

Ngay cạnh Hà Mạch Dũng là hai nữ nhân Di Hoa Cung vung kiếm chặn trước mặt, trên thân kiếm còn có vài vết xước. Một ả quát:

– Tiểu nhân bỉ ổi, dùng ám khí?

– Buồn cười, các ngươi vô duyên đánh lén ta, ta lại không được dùng ám khí sao?

Lăng Phong tỉnh bơ đáp trả, trong lòng thầm hô đáng tiếc.

Lăng Phong phát hiện Đại Đao nhảy vào, liền nhanh như cắt thay đổi kế hoạch, Hoạt Bất Lưu Thủ ngang người trên không, vừa né chiêu của Bạch Vân Thành, vừa phối hợp cùng Đại Đao phản công. Không nghĩ hai người không hề lên kế hoạch, lại hành động trơn tru như vậy. Chỉ tiếc, đối phương người đông thế mạnh, chỉ có thể tạm cân bằng.

– Đao đại ca, hề hề, đa tạ.

Quan Thắng hừ lạnh không đáp.

Vừa rồi nhìn thấy Văn Thành Bích lo lắng cho Lăng Phong, Quan Thắng liền không nhịn được ra tay ngăn cản. Tình trạng của Quan Thắng còn không khác gì Hà Mạch Dũng. Cả hai đều yêu sư muội của mình, rút cục sư muội lại để ý người khác. Đương nhiên Quan Thắng chẳng có ý tốt muốn cứu vớt Lăng Phong, chỉ vì thấy Thành Bích không vui gã cũng đau lòng theo.

Cách “yêu” của hai tên này bất đồng.

Hà Mạch Dũng là kiểu bá đạo, gã đã thích ai thì liền nghĩ đó đã là của mình, có tên nào xuất hiện cạnh sư muội Diễm Tuyết Cô, giết hết là xong.

Đại Đao Quan Thắng lại đối nghịch, hắn cũng có thân phận sư huynh, nhưng chỉ dám âm thầm yêu mến sư muội Văn Thành Bích. Từ ngày cả hai rời môn phái phiêu du giang hồ, Đại Đao là hộ vệ trung thành bên cạnh Thành Bích, chỉ thế thôi hắn cũng đã thấy đủ. Chỉ cần sư muội vui vẻ, Quan Thắng sẽ bất chấp tất cả đi làm, kể cả cứu tình địch.

Đúng lúc này, Lăng Phong phát hiện, hình như… lại có khách đến chơi.

Lăng Phong ho nhẹ, kiếm đại một câu nhân tiện kéo gần quan hệ với Quan Thắng hỏi:

– Đao đại ca, hôm nay ngày mấy ấy nhỉ?

Quan Thắng rất không muốn trả lời, rút cục vẫn buột miệng đáp:

– Đầu tháng.

“Kỳ quái, không lẽ nghĩ lễ? Làm sao lắm tên rảnh rỗi như vậy?”

Còn chưa nghĩ xong, có tiếng eo éo vang cả phố:

– Oan gia, đã lâu không gặp nha…

Đầu tiên là vài tên thanh niên ngực trần lực lưỡng đi ra, hình như còn đặc biệt bôi dầu trơn bóng khắp người. Sau đó là một thân hình ục ịch rung rinh, son phấn lòe loẹt từ từ xuất hiện.

Văn Thành Bích nhíu mi.

“Bạch Tiểu Thư?”

Nhìn thấy ả này, Lăng Phong liền không nhịn được da gà nổi hết lên.

Bạch Vân Thành đang bận rộn với Tần Quyền Tiêu Thiên Phóng bỗng quát lạnh:

– Lão Nhị, Lão Tam, giết hắn cho ta.

– Sư phụ, giết rồi làm sao tra hỏi?

Người trả lời là hai kẻ mạnh nhất trong Như Vân, Ma Phong và Nha Đao. Hai tên này từ đầu đến giờ không hề nhỏ chút mồ hôi nào.

Bạch Vân Thành cười gằn:

– Có Tiểu Thư ở đây, chết cũng vẫn tra được.

Lăng Phong toát mồ hôi.

Bạch Tiểu Thư và Bạch Vân Thành là một phe?

“Thảm rồi. Cùng họ Bạch.”

Bỗng hắn nhớ ra, phe mình cũng có một tên họ Bạch.

“Từ từ đã…”

Bạch Vân Thành muốn đoạt bí kíp, còn Bạch Ngọc Đường…

Trong mấy tên Ngũ Thử đang đấu với đám Như Vân sát thủ, chỉ có Lôi Trấn là đánh thật tâm nhất. Nhưng gã bị chăm sóc đặc biệt không có cách nào dùng phi đạn. Ngược lại Bạch Ngọc Đường và Cao Đào dường như đều có suy tính riêng, đánh nhau cứ như cưỡi ngựa xem hoa, ngay cả tiếng hô quát cũng chả nghe thấy. Trông không khác nào mấy cảnh phim võ hiệp rẻ tiền, diễn viên quần chúng tiền công ít ỏi đánh nhau như hí kịch. Đại khái ngươi chém bên trái ta sẽ đỡ bên phải, ngươi choang một cái ta hự một cái, chả có tí cống hiến nghệ thuật nào.

Bạch Ngọc Đường là mật thám, nhưng đâu có ai quy định mật thám không được quen biết U Linh sơn trang?

Nghĩ thì đùa như vậy, vẫn hy vọng không phải đi. Bằng không Lăng Phong coi như xong.

Lăng Phong gượng cười hắng giọng:

– Lão Bạch, có phải bà con của ngươi tới thăm không vậy?

Bạch Ngọc Đường thong dong nhất nhoi đầu ra hỏi:

– Cái gì bà con của ta?

Nói xong liếc sang một bên, vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thư liền suýt nôn hết ra, vội vội vàng vàng nói với mấy tên U Linh:

– Ọe… Chư vị, từ từ, bổn công tử thấy khó chịu trong người, nghỉ một chút…

– Cũng được.

Không ngờ tới, Cao Đào lại đồng ý, trong ánh mắt hiện vẻ gian xảo. Gã nghiêng người nhìn về phía Lăng Phong.

“Nhìn ta làm gì?”

Bạch Tiểu Thư da mặt nhăn nhúm khó chịu. Ả ta thích là “type” đen đen gầy gầy bụng 5 múi rưỡi kiểu Lăng Phong, thể loại da mặt trắng bóng cầm quạt phẩy phẩy như Bạch Ngọc Đường ả ghét nhất. Không ngờ thằng nhãi kia còn dám ói trước mặt mình, Bạch Tiểu Thư giận xì khói.

– Tiểu thỏ bạch, dám cười nhạo bổn tiểu thư?

– Kia không phải thỏ, mà là chuột. – Lăng Phong cười cười châm chọc.

“Vù”

Bạch Tiểu Thư mới bất kể là chuột hay thỏ, vung chỉ pháp đánh tới Bạch Ngọc Đường.

“Xem ra Bạch Ngọc Đường không liên quan.” Lăng Phong thở ra. Vẫn biết lúc này nghi kỵ nhau là tối kị, nhưng quả thật không thể không nghi a.

Cùng lúc, Ma Phong Nha Đao đã búng người vọt về phía Lăng Phong.

Lăng Phong căng thẳng, vận khí Lưỡng Nghi một lần nữa. Nhưng hắn bỗng nhận ra có điều kỳ quái.

Cao Đào đột ngột cũng xuất hiện, còn cố ý đánh mắt với Ma Phong điều gì đó. Ngay khi Cao Đào lướt tới trước mắt, hắn ta bỗng nói nhỏ:

– Đóng một màn kịch với bọn ta không?

Lăng Phong suýt chút bật ngửa, không trách vừa rồi tên này nhìn hắn cổ quái như vậy.

Tên Cao Đào này đứng thứ 8, nhưng có vẻ là thủ lĩnh trog Như Vân. Kẻ này bản lĩnh rất không tệ, kỳ quái là gặp 4 lần đều làm như đang diễn với Lăng Phong cho vui. Thậm chí ở góc độ nào đó còn cố ý cân bằng thế trận, hoàn toàn không có ý giết hắn.

Lăng Phong bỗng nhớ đến cái chết của Cổ Tùng, cái ánh mắt kia của Cao Đào, lúc ra tay với Cổ Tùng chính là cùng một kiểu.

Lần này đối phương lại tính kế với ai đây?