Chương 334: Khế Ước Nô Lệ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong một thư phòng nhỏ.

– Tam trưởng lão, khế ước đã sửa lại rồi chứ?

– Haha. Giấy mực đã ngâm qua dược liệu, làm cho nó có vẻ cũ kỹ. Con dấu cũng là con dấu thật, cho dù có bị bộ đầu giỏi nhất đem đi kiểm định, căn bản cũng không nghiệm ra thật giả.

– Vậy được rồi, Tam trưởng lão đã có thể giao cho ta rồi đấy…

Tam trưởng lão Lăng Kha bỗng cười gian xảo:

– Gượm đã, ta nghĩ kỹ rồi. Hiện tại chỗ lợi nhuận kia ta không cần nữa, điều kiện nên thay đổi một chút.

Ánh mắt Phong quản gia đột nhiên sắc lạnh, lão già này nổi lòng tham?

Phong quản gia lập tức gằn giọng:

– Ngươi chắc cũng biết, đám huynh đệ của Lăng Phong kia không dễ đối phó?

– Một đám giang hồ đánh thuê mà thôi, có gì đâu chứ… – Lăng Kha nhởn nhơ.

Phong quản gia cười lạnh:

– Vậy sao? Nếu tối nay bọn chúng nhảy vào phòng ngủ ngươi, kề dao vào cổ đòi giao ra khế ước kia, vậy thì cái điều kiện ngươi nghĩ ra xem như không có chỗ dùng rồi đó.

Lăng Kha rùng mình. Lão không hề nghĩ đến chuyện này, lão bị sự hưng phấn và ảo tưởng sau khi cầm khế ước làm mờ mắt.

Có điều lão ta cũng đã trải đời bao năm, cũng không dễ bị hù dọa, nói:

– Hừ, kia cũng chỉ là khả năng mà thôi.

– Chỉ là khả năng? Ta bỗng nghĩ đến, nếu ngay ngày mai cô con gái Lăng Thiên Nhi hoa nhường nguyệt thẹn của Tam trưởng lão đột ngột biến mất. Cái này… kỳ thực cũng chỉ là một khả năng thôi.

– Các ngươi… – Lăng Kha cứng họng.

Phong quản gia bỗng đổi giọng:

– Tam trưởng lão, ngươi chừng này tuổi rồi, chắc cũng tự mình rõ ràng, ta cũng chỉ là người đưa tin mà thôi. Thế lực đứng sau ta ngươi căn bản không thể đối chọi, chi bằng hợp tác vui vẻ không phải tốt hơn sao?

“…” Lăng Kha lâm vào trầm mặc.

Lát sau, chỉ thấy Phong quản gia mặt cười nhạt rời khỏi thư phòng.

Vừa ra đến sân sau, đã thấy một bóng đen đứng chờ sẵn:

– Thế nào rồi?

– Lão ta đột ngột muốn đổi ý, nhưng tạm thời vẫn theo đúng như kế hoạch.

Người áo đen bỗng trầm giọng:

– Cửu Mệnh, đừng tưởng như thế là đã lập công lao. Bảo ngươi hạ độc cả hai mẹ con tên kia, vì sao chỉ có phụ nhân kia bị trúng độc, trong khi hắn thì không sao?

– Cái này… ta không biết. Nhưng người ở kinh thành khẳng định, mỗi bữa ăn đều cho cả hai người dùng, thậm chí liều lượng cho tên kia còn cao hơn hẳn.

– Không chừng các ngươi hành sự lỗ mãng, đã bị hắn phát hiện ra.

Phong Quản gia quả quyết lắc đầu:

– Đại nhân xem xét, độc này thiên hạ không mấy người biết. Mà giả dụ hắn ta thực sự phát hiện ra, làm sao còn để mẹ hắn trúng độc. Người đưa tin nói, khi biết tin mẹ hắn phát độc, kẻ kia vô cùng thương tâm, rõ ràng là bộ dáng hoàn toàn không đề phòng đến.

Áo đen hừ lạnh:

– Dù sao hiện tại cả hai mẹ con nhà đó đều đã mất tích không rõ nguyên do. Không biết chừng đã chết mất xác ở đâu rồi. Hiện tại chỉ còn có nha đầu kia nữa là xong.

Phong quản gia đăm chiêu:

– Đại nhân, không dễ như vậy. Cạnh nha đầu Lăng Vân có cao thủ tọa trấn, đã vậy còn thêm một đám Hắc kỳ gì đó, căn bản không thể ra tay.

– Cao thủ tọa trấn? Hừ. Ta không quan tâm có cao thủ hay không, mất bao nhiêu thời gian nữa?

– Dùng độc thì mất 3 tháng.

– Những 3 tháng? – Áo đen bất mãn.

Phong quản gia không phục nói:

– Đại nhân, vậy là đã cực hạn của ta rồi. Ngươi cũng biết độc kia cần thời gian, nếu liều lượng cao hơn bình thường sẽ để lại dấu vết. Lăng gia chưa gì chết liên tục mấy người. Nếu bây giờ lại thêm một vụ, kể cả đám quan sai không có ai kêu oan đòi phá án, bọn chúng cũng tự động nhúng mũi vào, đến lúc đó chỉ sợ sẽ phiền phức.

– Ngươi liệu mà làm. Chủ thượng sẽ không quan tâm ngươi thực thi thế nào, mà chỉ quan tâm đến kết quả. 3 tháng, nhất định phải nắm trọn Lăng gia vào tay. Ta còn phải lo Từ gia…

Nói rồi kẻ nọ thong thả đi mất, để lại Phong quản gia hậm hực chửi:

“Hừ, còn đem chủ thượng ra? Nếu chủ thượng trực tiếp quan tâm, lão tử đã thấy tốt. Đây căn bản đều là công của ngươi còn tội của ta mà thôi. Thấy Lăng gia lụn bại quá nhanh liền chạy sang lo Từ gia.”

Lương đình, chỗ nghỉ ngơi trong sân lớn Lăng gia.

– Phàm là sở hữu của hạ nhân đều thuộc về Lăng gia, kể cả thủ hạ và tài sản?

– Kể cả thủ hạ và tài sản? Đây là kiểu khế ước gì vậy?

Đám Cao Diệp tròn mắt ngạc nhiên, có đứa thậm chí còn vỗ bàn ngao ngán.

Có hai chuyện bọn họ nghe được từ Lăng Vân.

Một là chuyện Lăng Minh bị trúng độc chứ không phải bị bệnh. Nghe xong Cao Diệp cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ nhắc Lăng Vân cẩn trọng hơn.

Chuyện còn lại mới… thú vị.

Lăng Vân nói nàng gặp Lăng Kha hỏi chuyện bản khế ước của mẹ con Lăng Phong, lão già kia mặc dù không đưa hẳn cho nàng, nhưng lại “cố ý” cho nàng xem một chút. Theo lời Lăng Vân, cái bản khế ước đó về cơ bản không khác những tờ khế ước chủ tớ khác, chỉ riêng đoạn cuối cùng thì ghi đại khái như kia, “sở hữu của Lăng Phong chính là của Lăng gia”, không khỏi khiến Lăng Vân bàng hoàng.

Xem ra năm đó khi Lăng Hùng viết cái khế ước này, Lăng Phong không thèm để tâm, rút cục để đối phương viết lung tung vào như vậy mà vẫn ấn dấu tay chăng?

Cũng có thể.

Lăng Phong năm đó vừa mới xuyên không, căn bản đối với cái gọi là “chủ – tớ” thời cổ đại không có bao nhiêu khái niệm, sinh chủ quan.

Đám Lưu Bá Huy nhìn bộ dạng nghiêm trọng của Cao Diệp, bọn chúng cũng đoán ra tám phần nội dung cái khế ước kia quá bất lợi. Nếu không phải đang giữa ban ngày, Lưu Bá Huy đã không kìm được mà chạy đi tìm lão già nọ ngay.

– Cao đại ca, nghiêm trọng lắm sao?

Cao Diệp gật đầu:

– Đương nhiên, nếu đã nói về tài sản và thủ hạ, chẳng phải chính là Phong Vân chúng ta đó sao? Tứ đệ năm đó sao lại hồ đồ như vậy?

Mặc dù Phong Vân đoàn không phải toàn bộ đều là tài sản riêng của Lăng Phong, nhưng phần của hắn cũng không nhỏ.

Lúc này mấy đứa Lưu Bá Huy mới tỉnh ngộ. Bọn chúng vẫn nghĩ khế ước của đại ca thì chỉ ảnh hưởng đến đại ca mà thôi.

Lưu Bá Huy đùng đùng nổi giận:

– Đám người này cũng thật tham lam…

– Nhưng ta lại thấy rất kỳ quái. – Cao Diệp cau mày.

– Kỳ quái ở chỗ nào?

Cao Diệp tựa lưng ra sau ghế, nói:

– Năm đó Lăng Phong ở Lăng gia làm canh cổng thôi, ngươi tưởng tượng xem tình cảnh hắn ra sao?

Một thiếu niên trong đội nói:

– Đệ cũng từng làm gia đinh cho nhà giàu. Lăng đại ca chắc cũng chỉ làm chút việc kiếm ăn qua ngày mà thôi.

Cao Diệp ngay lập tức gật gù:

– Đúng thế. Vậy thì cớ gì trong khế ước lại đề cập đến cả thủ hạ và tài sản của một kẻ như vậy? Không lẽ bọn họ biết trước Tứ đệ sẽ làm nên chuyện sao?

– Ý đại ca là?

– Cái dòng đó, vừa được ghi thêm vào. Hoặc là, cả cái khế ước đó là đồ giả.

– Gì? – Cả đám ngả ngửa.

Cao Diệp lại nói:

– Chỉ là giấy trắng mực đen, nếu có chuyện cần phân xử đem ra quan phủ chúng ta hoàn toàn chịu thiệt.

Lưu Bá Huy không phục nói:

– Chẳng lẽ quan sai đều mắt mù cả hay sao? Chuyện vô lý như vậy mà cũng không nhìn ra.

Đứa khác nói:

– Sợ gì chứ? Dù không nhìn ra thì sao? Phong Vân đoàn lớn như vậy, quan sai chắc cũng biết đắc tội bên nào sẽ chịu thiệt chứ?

Cao Diệp cười gượng với mấy cái suy nghĩ “trẻ trâu” này, quan phủ mà đi sợ giang hồ? Gã kiên nhẫn nói:

– Vậy thì ngươi nhầm rồi. Chính vì Phong Vân đoàn của chúng ta lớn, quan sai sẽ càng làm khó chúng ta.

– Vì sao?

– Ngươi nghĩ xem. Trong chuyện này, ai là người cần giải quyết nhất?

– Đương nhiên là Phong Vân đoàn.

– Muốn quan sai làm việc, dù có công tâm hay không, cần nhất là cái gì?

– Ờ…

– Tiền.. – Một đứa nhanh nhảu.

Cao Diệp gật đầu khen, nói tiếp:

– Cho nên, quan sai nếu vào cuộc, bọn họ sẽ nhân cơ hội kiếm ăn ép chúng ta ra bã…

– Đám cẩu quan. – Lưu Bá Huy lập tức bật “auto chửi”.

Quan lại trong mắt anh em giang hồ đều là ngu và xấu như nhau hết, nếu không chúng cũng không phải vào giang hồ.

Vương Báo, thiếu niên điềm tĩnh nhất hội, từ đầu vẫn lặng im ngồi nghe, lúc này nghĩ đến mấu chốt nói:

– Có cần thông báo cho Phương phó lĩnh Long phó lĩnh không? Chuyện này không còn là chuyện riêng của Lăng đại ca nữa rồi.

– Từ từ, tính kỹ cái đã. – Cao Diệp lắc đầu.

Lưu Bá Huy nắm bàn tay lại hầm hừ:

– Tính cái gì nữa chứ? Không được thì nửa đêm nhảy vào phủ lão ta chôm, hêhê.

– Ngươi biết lão ta cất khế ước ở đâu sao?

– Ờ… thì đại loại thư phòng hay gì gì đó.

– Ngươi có biết thư phòng của nhà giàu cất bao nhiêu là tranh chữ quyển trục không? Ngươi lại không biết chữ, làm sao biết cái nào là khế ước? Ấy là ta còn chưa nói đến, lão ta cáo già làm giả đồ đạc nữa.

Lưu Bá Huy đầu óc đơn giản, thích là đánh, nghĩ là làm, làm sao nghĩ nhiều chuyện phức tạp như vậy, liền gãi gãi đầu:

– Vậy… chụp lão ta đánh cho một trận, bắt lão ta đưa ra.

– Nếu lão ta nhất quyết không chịu đưa, hoặc giả vờ đồng ý kéo dài thời gian. Đổi ngược lại tố cáo ngươi đánh người cướp bóc, sau đó nhân khi chúng ta chưa kịp chuẩn bị, lôi quan sai vào cuộc, chính thức đòi hỏi quyền lợi trong Phong Vân. Vậy làm sao?

– Đệ… hừ, đau đầu.

Lý lẽ của Cao Diệp nghe tuy đúng, kỳ thực nói trắng ra hắn hơi cầu toàn, chỉ thích giữ mình.

– Các ngươi là huynh đệ của Lăng Phong ở kinh thành à?

– Ngươi là…

Một thanh niên mập mạp tiến lại gần, trên mặt treo một nụ cười thân thiện.

– Ta là A Phát, đầu bếp, ngày trước là bằng hữu của Lăng Phong.

Nói rồi đưa một khay gì đó ra, lại cười hòa nhã:

– Hề, đây là chút đồ điểm tâm ta làm. Mấy vị ăn thử xem sao?

Mấy đứa Lưu Bá Huy đang sẵn bực, đúng là muốn nhai cái gì cho hả giận thật, cũng không khách sáo nhận lấy, vừa ăn vừa khen:

– Đây là món ăn ngươi làm?

A Phát gật đầu cười hiền hậu. Lưu Bá Huy nhồm nhoàm khen:

– Ngon thật đấy. Ngươi không biết chứ, đầu bếp Phong Vân đoàn chúng ta á, tay nghề mà được một nửa thế này thì chúng ta đã không gầy thế này. Ngươi có muốn làm đầu bếp cho chúng ta không, đảm bảo đãi ngộ không kém Lăng gia đâu?

– Kỳ thực, hồi trước Lăng Phong cũng muốn ta lên kinh, nhưng ta lại không muốn. Lúc đó ta chĩ nghĩ ở đây ăn no ngủ kỹ là được. Chỉ là…

A Phát nói đến đó thì dừng lại, cũng không rõ ý tứ phía sau là gì. Gã chuyển đổi câu chuyện:

– Ngày trước Lăng Phong làm gia đinh canh cổng, còn ta thì phụ bếp…

Phát béo ngồi xuống vui vẻ kể chuyện xưa, anh em Hắc kỳ vừa ăn đồ điểm tâm vừa chăm chú nghe. Được một lát rút cục cũng kể tới chuyện mẹ con Lăng Phong bị Lăng Kha hại ra sao.

Nghe mới được nửa câu chuyện Lưu Bá Huy đã bẻ tay rắc rắc:

– Cao đại ca, chính là con chó già kia, lần này thì có lý do chính đáng rồi chứ?

Đang lúc này, đột nhiên có tiếng lanh lảnh của nữ nhân:

– Tên béo đâu rồi, tiểu thư bảo ngươi chuẩn bị điểm tâm cho nàng, sao vẫn chưa thấy?

Đi vào là hai nữ nhân, phía trước xem ra là nha hoàn vừa nói. Đằng sau là một thiếu nữ, cũng gọi là hot. Khiến mấy đứa thiến niên Hắc kỳ không khỏi nuốt nước miếng một cái. Nàng kia coi bộ quá quen với chuyện này, ra vẻ thờ ơ, còn cố tình ưỡn ra một chút khiêu khích.

– Ai vậy?

– Kia là Thiên Nhi tiểu thư.