Chương 286: Chu Công Tàng Bảo Đồ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba năm trước, trấn Vĩnh Lạc chỉ là một tiểu trấn yên bình, phóng mắt nhìn cũng chỉ lưa thưa vài căn nhà.

Giờ đây lại khác hẳn. Quán trà tửu lâu, tạp hóa tiệm rèn, thậm chí khách điếm khắp nơi, không khác nào một tiểu thành thị. Điểm đặc biệt, trên đường cái thi thoảng lại từng tốp võ lâm nhân sĩ đi lại, rất có phong vị phóng khoáng của quan ngoại. Nên biết, càng gần kinh thành giang hồ càng kín tiếng, miễn cho bị quan sai hỏi thăm, lóng ngóng lại lòi ra cái tiền án tiền sự nào thì xong.

Quán trà họ Bạch.

Một thanh niên chạy vội vào, vẻ mặt khoa trương.

– Đã nghe tin gì chưa? Ở trên núi có mỏ vàng đó? To từng này này…

Có vài người hào hứng bàn tán, ngược lại cũng có kẻ bình thản:

– Hừ, hứng thú nỗi gì? Chỗ đó giờ này kín như bưng, đều bị Hắc kỳ Phong Vân chặn hết lối ra vào rồi.

– Hắc kỳ Phong Vân? Lợi hại lắm sao?

– Lợi hại hay không ta chưa đánh qua. Nhưng quán quân Lôi đài chiến mấy tháng nay đều là người của Hắc kỳ đó thôi.

– Ngươi nói “Sát Thần” Tôn Lập? Kẻ này quả thật rất khủng bố, ta từng xem hắn đánh qua.

“Lôi đài chiến” chính là phiên bản “UFC cổ đại” do Lăng Phong lập ra, ban đầu chỉ dành cho nội bộ Phong Vân đoàn, không nghĩ bây giờ lại có tiếng như vậy.

Người nọ lại cất giọng phân tích:

– Lại nói, khi xưa chỗ này heo hút, làm gì có ai biết đến chứ? Đám Phong Vân kia không dám ở kinh thành lại chạy ra đây, anh em còn tưởng vì nhát chết. Hóa ra chúng đã biết ở đây có mỏ vàng, đi trước một bước. Chúng ta ấy à, biết cũng đã muộn rồi. Xem ra chỉ còn chờ chúng đào hết thỏi lớn, chúng ta vào sau ăn chút canh thừa mà thôi.

Xung quanh không khỏi gật gù. Mặc dù không thiếu kẻ âm thầm tính toán kế hoạch, nhưng cơ bản đều nhất trí Phong Vân đoàn sẽ ôm mất tám phần.

Ở một bàn gần đó có một nhóm đạo sĩ đang ngồi, chỉ nhìn đạo bào cũng biết không phải môn phái nhỏ.

– Sư phụ, cái chúng ta đang tìm, liệu có phải “mỏ vàng” kia?

– Cũng có thể…

Trung niên sư phụ lại hỏi:

– Phong Vân đoàn trong lời mấy kẻ kia là những ai?

– Đệ tử hỏi thăm qua, Phong Vân đoàn này chỉ xuất hiện 2 3 năm thôi, nhưng thế lực vô cùng mạnh. Không chỉ thâu tóm việc buôn bán vận tiêu, hắc đạo bạch đạo đều có giao thiệp.

Một nam đệ tử nhớ ra gì đó, nói:

– Nhị sư bá, chẳng phải năm trước chúng ta từng gặp qua chúng sao?

– Có sao?

Đạo sĩ trung niên nhìn quang cảnh vuốt vuốt cằm.

Hắn chính là Ngọc Dương Tử Dương Thanh Phong.

Hai năm trước Trường Chân Tử Đỗ Thanh Xương bị Ma Môn truy sát, Dương Thanh Phong từng dẫn chúng đệ tử đến hiện trường xem xét một lần, cũng chính ở trấn Vĩnh Lạc này. Lần đó có một nhóm nhân sĩ chỉ đường cho gã. Lúc đó Toàn Chân giáo là đại môn phái, Dương Thanh Phong dĩ nhiên không xem bọn họ vào đâu. Thật không ngờ, bẵng đi một thời gian…

Dương Thanh Phong trầm ngâm. Toàn Chân giáo nổi lên chưa được bao lâu, ngay cạnh đã có một thế lực đáng gờm.

Thanh niên ngồi bên trái là Trương Sư Chính. Trương Quân Bảo đã xuống núi, hiện tại trong chúng đệ tử Toàn Chân, Trương Sư Chính là “hot” nhất.

– Tiểu nhị, đem trà ngon ra đây…

Lúc này quán trà lại có khách đến, đám này ăn mặc lung tung không ra quy củ nào.

Đưa mắt nhìn, Dương Thanh Phong liền nheo lại, nghĩ gì đó cười nói:

– Hóa ra là Cái Bang Mã Trưởng lão sao.

Một người làm bộ giật mình, ngay lập tức đáp lễ:

– Dương đạo trưởng? Đã lâu không gặp, đạo trưởng vẫn hồng hào như xưa.

Dương Thanh Phong tủm tỉm cười, trong bụng buồn bực. Tên họ Mã này gặp người liền mở mồm khen đối phương “hồng hào”, không khác gì nói đối phương là trẻ con, rất đụng chạm.

– Đạo trưởng chẳng phải đang bế quan trên Chung Nam sao, làm sao lại ở đây?

– Bần đạo may mắn xuất quan sớm một chút.

– Chúc mừng Dương đạo trưởng, xem ra võ lâm lại sắp có một cao thủ.

Trương Sư Chính vỗ bàn quát:

– Nói bậy, Nhị sư bá là Toàn Chân giáo Ngọc Dương Tử, chẳng lẽ trước kia không phải là cao thủ?

– Sư Chính, không cần chấp nhặt. – Dương Thanh Phong ra vẻ độ lượng.

Khách nhân trong quán đều im re.

Không nghĩ cái quán trà nho nhỏ này, đùng một cái lại xuất hiện hai đại nhân vật. Những người như Dương Thanh Phong Mã Tịnh Sinh, về thời hiện đại cũng như chủ tịch giám đốc mấy tập đoàn lớn, không dễ gì gặp được.

Dương Thanh Phong nói:

– Xem ra Mã Trưởnng lão đến đây, cũng vì kho báu?

Mã Tịnh Sinh tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Ồ? Cái Bang chúng ta thiếu thốn, mới phải để tâm đến bảo tàng nọ kia. Toàn Chân giáo đều là người tu hành, lại có triều đình phía sau, làm sao lại quan tâm đến của cải tiền triều như vậy?

– Haha, Mã Trưởng lão hiểu lầm. Nếu Trưởng lão đã biết đây là đồ của tiền triều, vậy chắc cũng nghe qua, Minh Thái Tổ Chu Xán đã tu được tiên thuật đi?

– Tiên thuật?

– Đúng vậy, Toàn Chân giáo theo đuổi tiên thuật, đương nhiên phải quan tâm một chút. Nói không chừng, tiên thuật của Chu Xán chính là của Đạo gia mà ra, kể cả có tìm thấy cũng là vật quy nguyên chủ mà thôi.

Mã Tịnh Sinh trong bụng thầm khinh bỉ.

Đều là đi tìm kho báu như nhau, kẻ khác đào thì thành đào trộm, Toàn Chân giáo đi đào lại thành “vật quy nguyên chủ”. Vương Viễn Tri lập Toàn Chân giáo còn chưa tới mười năm, thế mà ôm hết hai chữ”Đạo gia” vào mình. Giống như Toàn Chân mới là gốc, Đạo giáo trong thiên hạ đều là phụ.

Mã Tịnh Sinh nói:

– Thứ cho mỗ nói thẳng, đạo trưởng nghe không lọt thì xem như gió thổi qua tai là được.

– Trưởng lão cứ tự nhiên… – Dương Thanh Phong ra vẻ khí độ.

– Tiên thuật, tiên đan, trường sinh, bất tử. Mấy thứ này cũng chỉ có Toàn Chân các người mới tin tưởng mà thôi, Cái Bang chúng ta tuyệt đối không tin. Hơn thế, Chu Xán thành thần tiên hay đã chết, giờ này cũng không cách nào đối chứng…

Dương Thanh Phong tủm tỉm:

– Đạo bất đồng, có thể thông cảm được. Chỉ là, đã không tin chuyện của Chu Xán, vì sao Mã Trưởng lão lại tin kho tàng của họ Chu có thật? Hay là vì Cái Bang còn biết tin nào khác?

Ăn mày không nói lại đạo sĩ, Mã Tịnh Sinh cứng họng. Cái Bang đương nhiên có tin tức mới tìm đến Vĩnh Lạc.

Tương truyền, từ rất lâu giang hồ đã đồn thổi một thứ gọi là “Chu Công Tàng bảo đồ”, vẽ ra vị trí kho tàng của Chu Xán. Chỉ là, mấy trăm năm qua, cái tàng bảo đồ này không chỉ xuất hiện một lần. Trung bình cứ vài năm lại có một vụ “bảo đồ xuất thế, võ lâm sục sôi” gì đó, hầu hết đều là đồ giả.

Thi thoảng quả thật cũng có người đào trúng mộ cổ, cá biệt có kẻ may mắn đào trúng nhện độc gì đó, hoàn toàn đúng với hai chữ “chu công”, Chu Công chân chính vẫn chưa thấy đâu. Lâu dần người ta cũng nản dần đều, nghe đến bốn chữ “Chu Công bảo đồ” cũng không háo hức như trước là bao.

Mã Tịnh Sinh chợt nhớ tới một chuyện, nói:

– Quý giáo hình như cũng biết chút phong phanh đi. Nghe nói trong sứ đoàn đi Kim Quốc, có ba đệ tử của Toàn Chân đi theo, tên là…

– Là Trương Quân Bảo. – Một tên đệ tử Cái Bang nhắc thầm.

– Đúng vậy, Trương Quân Bảo. Hay là trong cống vật cũng có thứ liên quan đến Chu Xán? Mới khiến Đạo trưởng nhọc công sắp đặt như vậy?

Khuôn mặt Dương Thanh Phong không nhìn ra nửa điểm sơ hở, chỉ thong thả nói:

– Tin tức Cái Bang quả nhiên linh thông. Bổn giáo hàng năm tổ chức Đại hội luận kiếm, đệ tử đoạt quán quân đều phải xuống núi lịch lãm một phen. Phương bắc âu cũng là nơi có thể rèn luyện tốt nhất, để Quân Bảo đến đó đúng là sắp xếp của bần đạo. Chỉ là, mấy thứ cống vật kia, lại là chuyện gì? Bần đạo hoàn toàn không biết.

Mã Tịnh Sinh hừ nhẹ, đạo sĩ không chỉ mũi trâu, ngay cả da mặt cũng da trâu nốt, khó lòng đoán ra thật giả.

Mã Tịnh Sinh nhắc nhỏ đệ tử đứng cạnh:

– Vưu Vị, mau truyền tin về Tổng đà. Chỗ cống vật kia nhất định có biến.

Vưu Vị gật gật đầu, ngay lập tức phóng ra ngoài.

Kỳ thực, không cần Mã Tịnh Sinh đưa tin, Tổng đà Tế Nam chắc cũng đã biết. Chẳng phải có một cái “Võ Lâm Mật Tịch” khiến võ lâm miền bắc đang sôi sục đó sao? Nói không chừng, mật tịch, bảo đồ, tuy hai mà một. Tin đồn trong giang hồ chính là như vậy, tam sao thất bản, không biết đường nào mà lần. Cũng không phải cứ chạy ra quán trà ngồi nghe một cái là biết rõ đầu đuôi như trong phim vẫn thấy.

Dương Thanh Phong nhâm nhi tách trà, lại nói:

– Đệ tử Cái Bang đi thông nam bắc, không biết gần đây có nghe đến hai chữ “Tướng hồn”?

Mã Tịnh Sinh đáp:

– Có nghe qua. Giang hồ đồn thổi, 108 vị tướng quân của Minh triều sắp chuyển thế tái sinh. Có điều, mấy chuyện này không phải đều do đạo sĩ các ngài truyền lưu sao? Còn hỏi Cái Bang?

– Đạo sĩ? Haha, đạo sĩ cũng có nhiều loại đạo sĩ. Cũng giống như, ăn mày có dăm bảy loại ăn mày đó thôi.

– Ý Dương đạo trưởng là?

– Toàn Chân giáo, Chính Nhất giáo, tuy cùng là đạo sĩ, nhưng bản chất không giống nhau. Mấy tin tức kia đều là đám Chính Nhất giáo đó nói lung tung, nhất định có âm mưu. Bần đạo nhân tiện nhắc nhở quý bang, miễn cho sau này có chuyện lại hiểu nhầm bổn giáo.

Mã Tịnh Sinh không phục nói:

– Vậy sao? Mỗ làm sao cứ thấy, các vị bề ngoài phân chia Bắc tông Nam tông, hình như chuyện gì cũng cùng làm. Thứ cho mỗ nói thẳng, không chừng Toàn Chân Chính Nhất có giao ước ngầm, giả mù sa mưa qua mặt danh môn chính phái. Một cái ngấm ngầm trong dân gian, một cái quan hệ với triều đình. Chiêu này cao nha, rất cao…

Nói xong còn dơ ngón cái.

Quán trà lập tức xôn xao nghị luận. Lâu nay chuyện Toàn Chân giáo Chính Nhất giáo phân liệt, giang hồ đều biết. Một câu của Mã Tịnh Sinh thế nhưng không phải không có lý.

Dương Thanh Phong không nao núng, cười nói:

– Nói vậy Cái Bang chia làm Ô Y Tịnh Y cũng là giả sao? Một cái đi làm khất cái, cái còn lại không biết là gì?

Mã Tịnh Sinh lại hậm hực. Hắn thuộc Tịnh Y Cái Bang, đại khái là “ăn mày sạch sẽ”. Dương Thanh Phong ám chỉ hắn ăn mày không ra ăn mày, cũng rất thâm.

Biết không nói lại Dương Thanh Phong, Mã Tịnh Sinh uống vội tách trà rồi rời đi. Dù sao chuyện hay vẫn còn phía sau, võ mồm thua thiệt cũng không tính là gì.

Chờ cho Cái Bang đi hết, Trương Sư Chính hỏi:

– Nhị sư bá, chuyện Tướng hồn kia hóa ra đều là giả?

– Thật giả không quan trọng. Nhưng nhất định sẽ có kẻ giả mạo tướng hồn quỷ hồn kiếm lợi. Toàn Chân là đại diện cho chính phái, gặp được ra tay trừ họa cho võ lâm là được.

– Rõ…