Chương 266: Chuyện Xưa Đại Lâm Tự

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiên Diện Quỷ Thủ rời đi, quanh Nguyệt Lượng tuyền sương khói lại bốc lên dày đặc.

Lúc này chỉ còn hai kẻ họ Bạch cùng một loạt xác người rải rác cạnh đó. Cảnh tượng chứa đầy quỷ khí, nếu cường điệu một chút, đại khái thêm chút “kỹ xảo âm thanh”, hoàn toàn có tiềm năng thành một cảnh phim “kinh dị” đặc sắc.

Bạch Tiểu Thư vẫn chưa hết bực tức, hai tay chống nạnh, thân hình ả rung ra rung rinh, trang sức phản sáng lập lòe. Ả phì phò hậm hực nói:

– Ả Thiên Diện này, năm lần bảy lượt trách chúng ta lỗ mãng. Trong khi chính cô ta lại tự ý ôm người kia về trại. Hừ hừ…

Lão già Bạch Vân Thành không cho ý kiến gì, chỉ nhìn về phía mỏm đá cạnh hồ, đột nhiên nói:

– Chờ chút, tên hòa thượng Đại Lâm tự đâu rồi?

– Hòa thượng nào? – Bạch Tiểu thư không hiểu ra sao.

– Không xong. Tên kia vẫn chưa chết. Lần này chỉ sợ thực sự để tin tức lộ ra ngoài.

Bạch Vân Thành nói xong thi triển thân pháp cực nhanh, vài nhịp thở đã dạo một vòng quanh Nguyệt Lượng tuyền. Giữa đêm trăng mờ mờ, chỉ thấy thân hình lão như một bóng ma mờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện.

Bạch Tiểu Thư tuy trong lòng không phục ma nữ Thiên Diện, vẫn nói:

– Sao Thiên Diện lại có thể sơ ý như vậy, đó không phải là tác phong của cô ta?

Bạch Vân Thành dừng bước, giọng trầm thấp:

– Điều này phải truy về mấy trăm năm trước. Lúc đó Đại Lâm tự cùng chúng ta là một chiến tuyến.

– Ra vậy. Nói vậy tên hòa thượng kia biết đâu sẽ tự giữ mồm giữ miệng?

Bạch Tiểu Thư một tay vuốt lọn tóc mỏng tang, ra vẻ yểu điệu thục nữ, chỉ là bộ dáng “ả” quá cường điệu, nhìn vào chỉ muốn nôn.

Bạch Vân Thành xem chừng cũng không ưa gì vẻ ngoài của “em gái” mình, lão nhìn sang chỗ khác nói:

– Khó. Hắn không giống chúng ta, chỉ sợ không biết những chuyện này.

– Hừ. Nếu có chuyện gì, đảm bảo Thiên Diện sẽ lại đổ lên đầu chúng ta cho xem. Nữ nhân thối, ỷ vào chút thân phận… Thật khiến bổn tiểu thư tức chết…

Bạch Tiểu Thư vừa nói vừa đưa tay phẩy phẩy ra vẻ “hạ hỏa”.

Bạch Vân Thành nhớ ra gì đó, hỏi:

– Nghe nói U Minh Cung của ngươi bị phá?

Bạch Tiểu Thư như dẫm phải phân, ngay lập tức kể lể, giọng nói tràn đầy phẫn nộ:

– Tức chết ta. Một lão già cùng một đám tiểu tử không biết từ đâu xuất hiện, vô duyên vô cớ gây chuyện. Phiền nhất là lão ta cũng giống như Đại Tổng quản. Ta không đánh lại…

Xem ra Bạch Tiểu Thư đang kể về Cố lão cùng mấy người Lăng Phong lần nọ phá nát U Minh cung.

Bạch Vân Thành há hốc mồm, mặt lão co rút, có thể thấy từng thớ thịt giật giật:

– Cái gì? Giống Đại Tổng quản? Tồn tại… 600 năm?

– Ta không dám chắc có đủ 600 nămhay không? Thế nhưng công lực chắc chắn phải trên trăm năm, lão ta còn biết rõ bí mật của Tâm kinh. Không chỉ phá hỏng chỗ của ta, cướp mất Tâm kinh đi, đã thế còn phá hỏng chuyện tốt của ta với Kim nhân. Thù này, ta thề không đội trời chung.

– Sao ngươi không nói thân phận ra?

– Chẳng phải chúng ta phải giấu sao?

Bạch Vân Thành im lặng. Quả thật chuyện một “tồn tại 600 năm” nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Lão vuốt râu suy nghĩ, xem chừng đang lưỡng lự có nên báo lại cho “tộc nhân” hay không. Chuyện này vô cùng trọng đại, thậm chí có thể đảo lộn toàn bộ quy tắc trong tộc.

Nghĩ một lúc rút cục lại nói:

– Chuyện lão già kia, khoan nói cho tộc nhân…

– Vì sao? – Bạch Tiểu Thư kinh ngạc.

– Ta muốn tìm lão ta trước.

– Ngươi muốn…

Bạch Vân Thành cũng không có ý nghe nốt câu của Bạch Tiểu Thư, nhấc chân định rời đi. Ngay lúc này Bạch Tiểu Thư như nhớ ra điều gì, vội nói:

– Quên mất, lúc ta lên đây, dưới chân núi còn có một người.

– Còn có người? Giết đi là xong.

– Không đúng, hình như cũng là một vong. Tiểu nha đầu đó đứng cùng Bạch Hổ. – Bạch Tiểu Thư sửa lời.

– Cái gì? Mau đưa ta đi xem.

Bạch Vân Thành lại bị bất ngờ lần hai, lão vội vàng lao xuống núi.

Lát sau, hai người xuống đến chân núi. Chỉ là lúc này chỉ còn một mảnh hoang vắng âm u, hoàn tòan không người, cũng chả có con thú nào, liền dế còn chả nghe thấy, đừng nói hổ.

– Người đâu?

– Vừa rồi vẫn còn ở đây… – Bạch Tiểu Thư nhìn trái nhìn phải đáp.

– Có thể chế ngự Bạch Hổ? Lẽ nào là vong của… Thần Y? – Bạch Vân Thành lẩm bẩm.

– Bỏ đi. Việc trước mắt là phải tìm cho ra tên hòa thượng kia ngay. Nếu để hắn thoát được, đem những chuyện vừa nghe truyền ra, chỉ e…

Bạch Vân Thành nghĩ đến đây không khỏi rùng mình.

Tuy lão có vẻ đối lập với Thiên Diện Quỷ Thủ trong một số chuyện, nhưng tổng thể lão vẫn rất trung thành với “tộc nhân” của mình.

Chỉ có điều, “tộc nhân” trong lời đám người này, rút cục là ai?

Giữa tháng 8, đêm nay là Trung thu.

Phủ Giang Ninh.

“Tí tách tí tách”

Giang Nam là đất ăn chơi, những lễ tiết như Trung thu đáng ra phải phi thường náo nhiệt. Chỉ là hôm nay trời không tốt lắm, từ giữa giờ Ngọ đột nhiên đổ mưa nhẹ. Đường phố trơn trượt, người qua lại cũng ít hẳn.

Cao Diệp cùng mấy thiếu niên Hắc kỳ ngồi ở sảnh khách điếm, trên bàn đặt mấy dĩa đồ ăn, có thể thấy sót lại mấy miếng bánh Trung thu dở dang.

Triệu Tử Long Chu Công Cẩn vết thương đã hồi phục, xung phong lên đường về Vĩnh Lạc báo tin, có lẽ cũng đã đến nơi. Ở đây chỉ còn mấy thiếu niên ưu tú của Bão Độc trại. Mấy ngày qua ăn không ngồi rồi, chúng cũng chỉ biết tập luyện, tính ra còn chăm chỉ hơn hẳn Phong ca ở Hà Đông, thực lực cũng tiến bộ không ít.

“Hoắc Toàn Phong” Lưu Bá Huy được Lăng Phong chỉ điểm qua, thân pháp dần hoàn thiện, tốc độ chỉ sợ không kém Hoạt Bất Lưu Thủ của Lăng Phong là bao.

“Kim Nhãn” Chu Tiểu Xuyên khổ luyện một môn gọi La Hán công do Lăng Hổ chỉ cho, có thể giúp mắt nhìn xa trong đêm tối.

Vương Báo cũng học Lăng Hổ, luyện Bài Đả Công của Đại Lâm tự, dùng gậy tự đập vào thân thể, vô cùng “tự ngược”. Chẳng qua, nhờ vậy vóc người Vương Báo rất lực lưỡng, 15 tuổi mà to cao như thanh niên trưởng thành, vai u thịt bắp bụng 6 múi, Thất Thấp Kim trùy của Bão Độc trại cũng sắp luyện thành.

Cả ba hôm nay ngừng luyện ăn mừng Trung thu, trong lòng lại cảm kích Lăng Vân. Lăng Đại tiểu thư bề ngoài băng tuyết cao qúy, kỳ thực tâm địa Bồ tát tỉ mỉ. Từ khi nhóm Cao Diệp đến đây, chỗ ăn ở thậm chí tập luyện một tay nàng chu toàn, chỗ bánh Trung thu trên bàn cũng do nàng mua cho.

– Cái tên Từ Thiếu gia kia, không biết hôm nay có đến hay không đây? – Lưu Bá Huy tỏ vẻ chán ghét.

– Dám cá là có. Trời càng mưa, hắn sẽ càng cố đến.

Vương Báo gật gù phụ họa. Lưu Bá Huy phết phết miệng:

– Ta chẳng thích hắn ta tẹo nào. Mỗi lần nhìn chúng ta đều như nhìn rác rưởi… Đại Tiểu thư nếu thực sự gả cho hắn ta, quả thật ông trời không có mắt. Từ gia thì có gì tốt chứ…?

Nói đến cuối cùng lại giảm nhỏ giọng, mắt len lén nhìn về phía bàn đối diện.

Chỉ thấy một thanh niên y phục xanh nhạt, sạch sẽ tinh tươm hai tay ôm kiếm.

Từ Tử Lăng vẫn một bộ “ta đây đệ nhất thiên hạ”, trong khách điếm gần như chả ai dám lại gần. Tên cuồng kiếm này ở trọ cũng gần cả tháng, tính khí vô cùng thất thường, mắt mũi luôn nhìn trời, võ công lại cao cường, không ai điên đi chọc hắn.

Chu Tiểu Xuyên nhanh ý đổi đề tài:

– Cao Đại ca, tên hòa thượng kia nói Đại Lâm tự vì che giấu phản loạn mà bị hủy diệt? Có khi nào Hổ ca chính là kẻ đó không?

Xem ra đang nói đến tên “dâm hòa thượng” bắt cóc Lăng Vân ở Đại Báo Ân tự. Lần đó cũng may Cao Diệp Từ Tử Lăng đến kịp thời.

Cao Diệp im lặng không đáp. Lưu Bá Huy nhanh nhảu nói trước:

– Không thể nào, ta nghe nói làm phản sẽ bị tru di tam tộc, ngũ mã phanh thây gì đó. Nói chung đều sẽ chết không toàn thây.

– Ta chỉ thấy, kể cả làm phản, giết người đó là được. Cớ gì còn diệt cả một cái chùa chứ? Chẳng phải sẽ giết oan sao?

Cao Diệp đột nhiên nói một câu mơ hồ:

– Đuổi cùng giết tận, phòng trừ hậu họa…

Giọng Cao Diệp vô cùng kỳ quái, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài phố. Trong mắt hắn hiện vẻ tang thương, như thể bản thân từng trải qua loại chuyện này.

Từ Tử Lăng quan sát thái độ của Cao Diệp, lúc này bỗng cất lời khiêu khích:

– Ngươi hay là cũng đang bị “đuổi cùng giết tận”? Cao Tiệm Ly hành thích Tần Hoàng cũng đã ngàn năm, ngươi muốn tưởng niệm chi bằng đem kiếm ra luyện còn hơn đó…

Cao Diệp đã quá quen với giọng điệu này, cố ý làm ngơ cho xong chuyện.

Lại nói, Từ Tử Lăng từ khi nhìn thấy kiếm của Cao Diệp, luôn mồm khẳng định đó là Dịch Thủy Hàn Kiếm danh chấn thời Chiến Quốc, không ngày nào không đòi so kiếm xem ai khủng hơn.

Từ Tử Lăng không chịu dừng, vẫn tiếp tục lải nhải:

– Dịch Thủy Hàn Kiếm trong võ lâm được xếp vào Thập Đại Danh Kiếm, rơi vào tay ngươi lại thành sắt vụn. Ngươi không thấy xấu hổ thay cho tổ tiên sao? Hay ngươi đã nhụt hết nhuệ khí rồi.

Dường như bị nói trúng cái gì, Cao Diệp mặt tím hẳn lại, thế nhưng vẫn gắng nhẫn nhịn.

Chu Tiểu Xuyên thấy tình hình không ổn, lại kiếm chuyện nói:

– Từ công tử, Thập Đại Danh Kiếm, ngoài Dịch Thủy Hàn Kiếm còn những cây nào?

Từ Tử Lăng bị hỏi trúng sở trường, tạm quên việc khích bác Cao Diệp, vênh mặt nói:

– Danh kiếm trong thiên hạ, quá nửa đều là kiếm do Âu Dã Tử thời Xuân Thu chế ra. Chỉ là còn lại trong giang hồ không mấy cây, danh tự nói ra các ngươi cũng không biết.

Chu Tiểu Xuyên đỏ mặt, hắn chỉ là trẻ nghèo, làm sao biết mấy truyền thuyết này.

Âu Dã Tử, người nước Việt thời Xuân Thu, là truyền kỳ trong nghề rèn kiếm. Lại nói thêm, Đại Kiếm hội sắp diễn ra, nghe đâu ít nhiều cũng liên quan đến người này.

Chu Tiểu Xuyên dù sao vẫn tuổi trẻ hiếu kỳ, không nhịn được lại hỏi:

– Kiếm của công tử có nằm trong Thập Đại Danh Kiếm không?

– Kiếm của ta? Nói ra cũng không sao. Tuy không nằm trong Thập Đại Danh Kiếm, nhưng đặc biệt được thần tiên luyện chế qua.

Mấy đứa Vương – Lưu há hốc mồm:

– Thần tiên? Thật sự có thần tiên sao?

Từ Tử Lăng cười sảng khoái, còn mang theo vẻ đắc ý. Cao Diệp chỉ hừ nhẹ tỏ vẻ không phục.

Chu Tiểu Xuyên bỗng chỉ tay lên trời, đại khái nhớ ra chuyện thú vị, cười nói:

– A, ta nhớ ra rồi. Hồi còn ở Vĩnh Lạc, chẳng phải Lăng Đại ca cũng từng nhắc tới thần tiên sao?

– Phải, phải. Là… à… Thần… Đúng rồi, Thần Cung. – Lưu Bá Huy phụ họa.

– Các ngươi cũng biết đến Thần Cung? – Đến lượt Từ Tử Lăng kinh ngạc, giọng hắn mang theo cả sự hụt hẫng.

Chu Tiểu Xuyên gãi gãi đầu nói:

– Bọn ta chỉ nghe Lăng Đại ca nói thế thôi, cụ thể ra sao thì không biết.

“Lăng Phong từng gặp qua Thần Cung? Không thể nào.” Từ Tử Lăng ngay lập tức khó chịu, tính hiếu thắng trong người lại trỗi dậy.

Từ Tử Lăng luôn lấy chuyện được diện kiến “thần tiên” làm điều để tự hào, trước bạn bè đồng lứa hắn luôn nghĩ bản thân cao hơn một bậc. Ngay trong Từ gia, đến nay cũng chỉ duy nhất hắn có vinh hạnh này.

Đúng lúc này…

– Tử Lăng, Lăng Tiểu thư đâu?