Chương 313: Thứ Gì Khó Tạo Dựng Nhưng Dễ Đổ Vỡ Nhất?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong nhận ra lão già đồ xám trước mặt.

Lão từng một lần ra tay cứu Ngân Diện, lần đó lão ta vừa vung tay, cả ba người Lăng Phong Tần Quyền Lăng Hổ đều bị chấn lùi, đủ biết tu vi cao thâm ra sao.

Tiêu Thiên Phóng là người đầu tiên phản ứng, gã hai mắt đã hiện sọc đỏ li ti, hận thù nói:

– Chính là lão ta…

– Huynh nói… người thứ 10? – Lăng Phong hỏi lại.

Tiêu Thiên Phóng trầm trọng gật đầu.

Năm xưa 10 người U Linh sơn trang vây sát Tiêu Phong ở Nhạn Môn quan, chết 9 còn 1, người cuối cùng đó chính là Bạch Vân Thành. Tiệu Thiên Phóng điều tra bao nhiêu năm, đến đêm qua theo gót Ngân Diện, đáng tiếc không cách nào tìm ra Bạch Vân Thành. Thật không ngờ giờ này đối phương lại sờ sờ trước mặt.

Tiêu Thiên Phóng quan sát chốc lát, nặng nề nói:

– Mấy chục năm rồi, chỉ sợ lúc này tu vi hắn đã không kém sư phụ ta năm đó…

“Không kém… Tiêu Phong?” Lăng Phong lạnh sống lưng. Vẫn biết lão già này mạnh, nhưng không kém Tiêu Phong lại là chuyện khác rồi, Tiêu Phong được xưng thiên hạ không có đối thủ. Mặc dù Lăng Phong không định lương Tiêu Phong mạnh ra sao, nhưng chỉ làm vài phép toán liền biết đại khái chênh lệch.

Tiêu Thiên Phóng từng nói, nếu Tiêu Phong ở cảnh giới thứ 10, vậy thì Tiêu Thiên Phóng hiện tại chỉ ở mức thứ 2. Có lẽ Tiêu Thiên Phóng khiêm tốn mà nói vậy, nhưng nếu lấy đó làm chuẩn mà nói, Tiêu Thiên Phóng mạnh ít nhất gấp đôi Lăng Phong, tính ra Lăng Phong trong võ lâm chỉ ở mức độ “1 phẩy”.

Trong võ công, khái niệm “gấp mười lần” cũng khá trừu tượng. Một khi giao đấu, tuy rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến thắng thua, nhưng tựu chung nếu đẳng cấp quá cách biệt, gần như xác suất gây bất ngờ là số không.

Nếu tạm chia tu vi thành cấp độ thập phân, vậy thì muốn đấu lại một người tu vi cấp 10, đó không phải chuyện 10 người tu vi cấp 1 có thể phụ trách, mà là 10 người cấp… 9.

Nói vậy để thấy, sự xuất hiện của Bạch Vân Thành mang đến uy áp ra sao.

Lại nói, nếu Bạch Vân Thành mạnh như vậy, vậy ma nữ Thiên Diện Quỷ Thủ sẽ là khái niệm gì? Nên nhớ trên hẻm núi Vạn Thú lĩnh, Bạch Vân Thành phải liên thủ Bạch Tiểu Thư mới cầm cự được với Thiên Diện.

Đại Đao Quan Thắng từ đầu chưa nói một câu nào, mãi lúc này cũng lên tiếng:

– Lão ta là đệ nhất cao thủ dưới trướng Yên Vương, chỉ là rất ít khi đích thân ra tay, nhưng một khi ra tay không có ai sống sót.

Xem chừng Đại Đao đã từng chứng kiến qua, bằng không thái độ sẽ không đột nhiên quyết liệt như vậy.

Văn Thành Bích vừa nhìn thấy Bạch Vân Thành, trên khuôn mặt vũ mị liền lộ ra vẻ lo lắng bất an, nàng ngầm liếc Lăng Phong mới nói:

– Quốc sư, ngươi đến đây làm gì?

– Phu nhân, không nghĩ lại gặp phu nhân ở đây…

Bạch Vân Thành cất giọng già nua, xem như chỉ chào hỏi cho có lệ.

Lúc này, sau lưng lão dần xuất hiện vài tên thủ hạ, tất cả đều ăn mặc giống đúc nhau, là đám Như Vân sát thủ.

Chưa đến 12 canh giờ, Lăng Phong đã gặp đám sát thủ này đến bốn lần. Chỉ là lần này, Ngân Chu Kiếm Cổ Tùng đã bị Cao Đào mượn tay Lăng Phong giết mất, Ngân Diện thì xem chừng bị Nam Cung Bình đánh cho trọng thương, cũng không thể có mặt. Hiện tại chỉ còn lại 8 người.

Văn Thành Bích bỗng nghĩ đến gì đó, đột ngột run rẩy:

– Quốc sư, ngươi… nghi ngờ hắn là kẻ “nghịch thiên cải mệnh” kia?

Bạch Vân Thành cười to:

– “Nghịch thiên cải mệnh”? Haha, nói vậy cũng không chừng đi. Đa tạ phu nhân nhắc nhở…

– Ta… ta không…

Văn Thành Bích ấp úng, giống như nàng vừa bị lộ điều gì đó.

Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy thái độ của Thành Bích, không khỏi thấp giọng nhắc Lăng Phong:

– Đại Ngốc, bọn họ quen nhau đó. Chẳng phải ngươi đi cùng nàng ta sao? Ta nói rồi mà, ngươi đừng có tin người quá, đặc biệt là nữ nhân kia. Ta làm sao cũng thấy nàng ta rất nguy hiểm…

– Cô nói thế lực theo dõi ta, là chỉ lão ta?

Diễm Tuyết Cơ gật gật đầu.

Lăng Phong mỉm cười với nàng, nhưng đồng thời nhíu mày suy nghĩ.

Lăng Phong biết Văn Thành Bích quen Bạch Vân Thành. Chính nàng từng kể với Lăng Phong về lão ta, còn nói lão đáng ra phải tháp tùng Yên Vương ra trận, nhưng vì chuyện có kẻ “nghịch thiên cải mệnh” mà phải có mặt ở Thái Nguyên. Chỉ đáng tiếc Lăng Phong sơ hở ở chỗ, hắn không biết Bạch Vân Thành không chỉ là Quốc sư Đại Yên, mà còn là Trang chủ U Linh sơn trang. Mãi đến khi Ngân Diện xuất hiện cùng đám sát thủ, Lăng Phong mới nghĩ đến thì đã không kịp.

Hắn rút cục khẳng định, cớ làm sao đám Như Vân sát thủ có thể đi theo hắn từ tận phủ Đại Danh, xem ra đều từ Thành Bích mà ra.

Kỳ thực, Lăng Phong vẫn luôn đề phòng Thành Bích. Hắn và nàng quan hệ quá vi diệu, tình nhân không ra tình nhân, đồng minh không ra đồng minh, kẻ thù lại càng không phải. Nhưng chí ít Lăng Phong nghĩ nàng ta sẽ không hại mình.

Rút cục tâm tư Thành Bích là gì? Rõ ràng nàng ta cũng đã có những lúc thành thật, nói cho hắn không ít chuyện bí mật, thái độ thực sự muốn hợp tác.

Thế mới nói, trò chơi tâm kế giữa người và người phức tạp ra sao. Trong đây, ngay cả người tưởng chừng đơn thuần nhất như Lăng Hổ còn mang trong mình những kế hoạch riêng, đừng nói gì Văn Thành Bích. Những kẻ càng có thực lực càng tâm tư khó lường, bất kể là nam hay nữ. Cũng không phải cứ lên giường một lần là có thể tin nhau.

Phải nói lại, vẻ đẹp đằm thắm của Thành Bích là một tấm mặt nạ khó lường nhất. Nàng ta không cần làm bất cứ động tác gì, cũng không cần nói câu nào, chỉ phong thái tự nhiên cũng đã là một cái bẫy. Cứ nhìn vào đại mỹ nữ ưu sầu, đã là nam nhân ai ai cũng sinh ra thương tiếc, không tự chủ mà đánh mất dần đề phòng. Tiêu Thiên Phóng, Đại Đao, Lý Thành, giờ là Lăng Phong, không ít thì nhiều cũng mắc vào cái bẫy “mỹ nhân kế” tinh vi nọ.

Có lắm kẻ cũng xuyên không, chẳng qua gặp mỹ nữ đều dễ như bỡn, vung tay một cái liền thu vào hậu cung. Xem ra tác giả ngoài đời tán gái hỏng, chán đời mới viết truyện yy giải tỏa tâm lý biến thái, biến tất cả mỹ nữ thành gà con, muốn chăn dắt là chăn dắt.

Nói Lăng Phong là kẻ ngốc dễ bị lợi dụng cũng không hẳn, chính hắn cũng đang lừa dối người khác mà thôi.

– Tiểu tử, mau giao vật ngươi lấy được ra đây, lão phu có thể nể mặt Văn phu nhân tha cho ngươi một mạng…

– Không giấu tiền bối, quả thực đêm qua tại hạ lấy được bảo hạp kia thật, nhưng vừa rồi lại bị kẻ khác đoạt mất rồi. Tiền bối thần thông quảng đại, chuyện gi cũng rõ như ban ngày, chắc không khó nhận ra đi…

Bạch Vân Thành đột ngột cười to:

– Haha, tiểu tử, ngươi lừa kẻ khác thì được, ngay cả lão phu cũng nghĩ muốn lừa sao? Không nghĩ một kẻ như ngươi, không chịu trốn trong hang cùng giữ mạng thì thôi, còn chạy ra ngoài đi lung tung, không sợ bị hội phi yên diệt sao?

– Tiền bối, tại hạ nói đều là thật…

“Nhưng hội phi yên diệt là cái quái gì?”

Lăng Phong bỗng nghĩ đến, Cố lão từng nhắc hắn là một “vong”, mang trong mình thần lực kỳ quái, nhất định sẽ có ngày có kẻ đánh hơi tìm tới, chẳng lẽ bắt đầu xảy ra từ hôm nay?

Lại nói, cái lão già kia, giờ này vẫn chưa xuất hiện.

Chỉ nghe Bạch Vân Thành giọng khàn khàn:

-… Ngươi mang trong mình thần lực bí ẩn, chỉ cần dùng đến liền có thể khai mở cái hộp kia ra. Ngay đêm qua ngươi đã mở nó ra rồi, bên trong cái hộp đó giờ này đã trống không, bị kẻ khác cầm đi cũng thế. Thế nào, lão phu nói đúng không?

Bạch Ngọc Đường ngay lập tức quay đầu lại, lạnh giọng chất vấn:

– Lăng huynh đệ, lão ta nói… là thật sao?

Không loại trừ Bạch Ngọc Đường, tất cả người ở đây đều nhìn Lăng Phong ánh mắt bất thiện. Đặc biệt là Diễm Tuyết Cơ:

– Đại Ngốc, ngươi… thực sự…

Nàng bỗng cảm giác rất khó chịu, hóa ra từ đầu nàng đóng vai nha đầu ngốc, bị Lăng Phong lừa dối. Sư phụ nói nam nhân đều xấu xa giống nhau, nàng còn nghĩ Lăng Phong sẽ khác biệt, chẳng lẽ hắn cũng thế mà thôi?

Lăng Phong kỳ thực muốn qua loa cho xong, nhưng nghĩ lại chốc lát lại thôi. “Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, ở đây đều là huynh đệ tốt, hắn không nên làm quá.

Thứ gì khó tạo dựng nhưng lại dễ đổ vỡ nhất?

Chính là sự tin tưởng.

Nghĩ vậy hắn đành gật đầu:

– Được rồi, ta thừa nhận. Nhưng căn bản chính ta cũng không biết có thể mở ra được, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Cái hộp đó vừa mở ra liền tự động khép lại, ta còn chưa kịp nhìn rõ bên trong có cái gì cả…

Bạch Ngọc Đường hòa hoãn đôi chút:

– Bọn ta khổ công bày kế hoạch, còn ở lại đoạn hậu giúp ngươi. Ngươi đừng quên, Hoa An cũng vì nó mà bị giết. Ngươi tốt nhất nên nói thật…

– Tứ ca, bọn đệ không quan tâm cái bị kíp kia. Nhưng tốt nhất lần sau có kế hoạch thì phải nói trước… – Tần Quyền cũng lên tiếng.

Lăng Phong toát mồ hôi, cười khổ nói nhỏ:

– Lão Bạch, Lục đệ, chuyện xảy ra quá nhanh, ta làm sao thông báo kịp?

Tần Quyền miễn cưỡng gật đầu, xem như tạm thông cảm.

Diễm Tuyết Cơ nhìn Lăng Phong một lát, nghĩ gì đó vội quay đầu nói với Bạch Vân Thành:

– Lão tiền bối, hắn đã nói không kịp lấy được gì, ngươi tha cho hắn được chứ?

Bạch Vân Thành lúc này mới để ý đến Diễm Tuyết Cơ, lão cười nhạt:

– Di Hoa Cung sao? Tu vi cũng không tệ, xem ra cũng có chút thân phận đi. Ngươi tốt nhất nên tránh sang một bên, miễn cho kéo cả Di Hoa Cung vào chuyện này…

Nói đến đây lão bỗng đổi giọng:

– Gượm đã. Di Hoa Cung lâu nay không tham gia chuyện võ lâm, lần này lại có mặt ở đây? Xem ra cung các ngươi đã muốn nhúng tay rồi. Rất tốt, lão phu cũng không ngại, chi bằng tiên phát chế nhân, có bao nhiêu giết bấy nhiêu, đỡ cho sau này vướng bận…

Giọng lão ta cuồng ngạo vô cùng, chẳng qua một cường giả như lão quả thực có cái quyền đó.

Văn Thành Bích đột ngột thấp giọng:

– Lão ta hình như đang bị nội thương, đang thi triển nội công cố tỏ ra như vậy mà thôi…

“Nội thương?”

Lăng Phong hơi bất ngờ, không nghĩ Thành Bích đến lúc chót lại nói câu này. Nàng ta muốn chuộc lỗi?

Đúng lúc này, Bạch Vân Thành khàn khàn quát lạnh:

– Tiểu tử, ngươi giết chết hai đồ đệ yêu của ta, lại làm một đồ đệ khác trọng thương. Kể cả hôm nay ngươi có nói mình không liên quan đến bảo vật kia, đều phải chết chắc rồi…

Uy áp đột ngột tăng lên.

“Ào”