Chương 88: Ảo ảnh

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong ở lại Trường An chỉ hai ngày, Lâm thị còn chưa kịp tẩm bổ gì, hắn đã vội vàng rời đi.

Trở lại Vĩnh Lạc, Lăng Phong bắt đầu luyện quyền cước thực chiến. Sau lần bị cướp tiêu, hắn thấy bản thân hơi yếu ớt so với huynh đệ về mặt cận chiến.

Những quyển võ công kiếm ngoài chợ trời, tưởng chừng vớ vẩn, hóa ra giúp Lăng Phong không ít, ít nhất về mặt kiến thức.

Võ công cơ bản trong giang hồ đại để chia làm vài môn.

Môn giốc để, người Tống không còn ưa thích, ngược lại ở phương Bắc nghe nói vẫn khá thịnh hành. Môn này luyện thành lực sĩ, lên đài vật nhau, tuy có thắng bại, nhưng không chú trọng thương tích. Lăng Phong lúc đầu cứ nghĩ đã đấu vật thì phải cố định thân thể, ục à ục ịch, hóa ra không phải. Luyện giốc để thường phải có thân pháp đi kèm, trong đó có phép địa đường để né tránh rất hữu hiệu. Chỉ tiếc đống sách đem về không ghi cụ thể, Lăng Phong đành bỏ qua.

Môn thủ bác, tổng hợp quyền cước thô thiển trong giang hồ, khi lên đài gây tử thương cho đối thủ. Dân gian lưu truyền vài bộ thủ bác khá nổi tiếng, phàm người học võ đều học qua, có đoản đả, đàn thoái, tra quyền những môn thông dụng. Lăng Phong chú ý nhất một quyển ghi về trường quyền. Bộ này nghe nói xuất phát từ Thái Tổ Trường Quyền do Tống Thái Tổ để lại, bộ gốc có đến ba mươi sáu chiêu, lưu truyền trong dân gian chỉ còn bảy chiêu, hình vẽ lại khá thô sơ.

Lăng Hổ ở cạnh thấy thế nói :

– Huynh nếu muốn luyện Trường Quyền của lão Thái Tổ gì đó, đệ chỉ đủ ba mươi sáu chiêu.

– Đệ biết đủ bộ? – Lăng Phong hơi bất ngờ hỏi qua.

– Lão già kia chẳng qua học của người khác. – Lăng Hổ tỏ vẻ khinh thường.

“Tống Thái Tổ học bộ quyền này từ Đại Lâm Tự? Tại sao thái độ của Lăng Hổ với lão hoàng đế này khó chịu như vậy?” Lăng Phong nghĩ thầm.

Bản thân Lăng Hổ tuy chưa bao giờ thừa nhận, nhưng thân phận Đại Lâm Tự của hắn xem chừng ai trong đoàn cũng ngầm biết cả. Cũng may trong đây huynh đệ đều gan lớn, kiểu thái độ của Lăng Hổ với Thái Tổ hoàng đế này mà ở ngoài đường, chỉ sợ bị ghép vào tội khi quân.

Môn thứ ba Lăng Phong đọc đến là đạo dẫn, cũng chính là thứ hắn mù mờ nhất, nói về cơ bản của luyện khí. Đạo dẫn trong dân gian mục đích chủ yếu để dưỡng sinh chữa bệnh, còn phần tụ khí kết hợp võ công không thấy ghi lại. Tuy vậy, sách luyện đạo dẫn vứt ngoài chợ trời không khác gì báo lá cải, viết khá thống nhất, xem chừng trình độ luyện khí quá cao, những món cơ bản mới có thể mất giá như vậy. Chẳng bù thời của Lăng Phong, luyện khí thui chột, một phép dẫn khí vận khí đơn giản cũng bị giấu kín, lọt ra ngoài mười phần sai mất tám. Kẻ nào luyện theo, nội lực không thấy đâu chỉ thấy sinh bệnh.

Hóa ra môn này không khó như Lăng Phong tưởng tượng, chẳng qua đòi hỏi sự kiên trì tích lũy, gần như quy theo thời gian tu luyện. Bởi vậy mới có kiểu gọi tu vi “hai mươi năm”, “ba mươi năm”, chính là luyện trong chừng ấy năm thì có, gần như không có đường tắt nào. Từ một người hiện đại không tin vào khí công, đến bây giờ Lăng Phong đã gần như tin hoàn toàn.

Lăng Hổ vẫn một dạng không phục :

– Mấy tên đạo sĩ đó chẳng qua lấy của người khác dùng.

“Lại đi lấy của người khác?” Lăng Phong phì cười, vừa rồi bộ trường quyền cũng “lấy của người khác”.

Lăng Hổ nói tiếp :

– Đạo dẫn của đám đạo sĩ so với thiền định của Phật gia chúng ta, làm sao so bằng. Hơn nữa, Phật gia còn có phép án ma, giúp tu luyện thêm nhanh chóng.

– Đệ cũng biết? – Lăng Phong hồ hởi.

– Đệ không luyện án ma. Thân thể đệ luyện ngạnh công, đao thương bất nhập, luyện án ma xoa bóp vô ích.

– Nói cũng phải. – Lăng Phong tụt hứng.

Lăng Phong dù vậy không thể không thừa nhận, tên Lăng Hổ này là cả một bộ sách luyện võ, nói đúng hơn cái Đại Lâm Tự kia chắc chắn là cả một kho tàng võ thuật to lớn. Thời trước Lăng Phong từng nghe Thiếu Lâm là võ lâm bắc đẩu, qua thế giới này sinh một cái Đại Lâm Tự cũng chả khác gì.

Chỉ lạ một điều, Lăng Hổ là đệ tử Phật gia, nhưng tính khí khá cục mịch, dễ phát tính tình, không hiểu tăng sư cái Đại Lâm Tự kia tụng kinh kiểu gì, có lẽ Lăng Hổ chỉ là đệ tử tục gia, lại bị chèn ép lâu ngày thành như vậy. Ngoài ra, Lăng Phong nghe nói ở thế giới này Thiếu Lâm Tự cũng tồn tại, thậm chí cách không xa Lạc Dương là mấy, xem ra có dịp phải ghé xem.

– Thất đệ. Hay đệ làm một khóa huấn luyện cho ta?

– Huynh muốn bái sư? …

Lăng Phong ngập ngừng, hắn là kẻ không có tôn ti nhất ở thế giới này, bái sư thì bái sư, chả sao cả. Có điều nghe câu sau của Lăng Hổ thì tụt hứng.

– … huynh nếu chịu luyện Đồng Tử Công, đệ có thể suy nghĩ.

– Khụ khụ … vậy không cần. Ta tự luyện cho chắc.

Bài Thái Tổ Trường Quyền, Lăng Phong rất chăm chú luyện. Một điểm ở bộ Trường Quyền mà Lăng Phong để ý là thế chân và tay khá cố định, không đảo với nhau được. Tiến Bộ kèm thực chiêu, Hư Bộ kèm hư chiêu, Mã Bộ để đỡ đòn, Lạc Bộ chỉ ra nộ chiêu. Lăng Phong muốn thay đổi cho phong phú, thế quyền thế cước lẫn vào nhau, như vậy khiến kẻ địch không nắm bắt được sự trùng lặp, nhưng không thể. Lăng Phong có cảm giác, những thế võ này, dù đi nhanh và điêu luyện thế nào, vẫn lộ ra sự khoe khoang màu mè. Xem chừng lão hoàng đế kia, đề ra bài quyền quá nửa để trình diễn cho người khác xem, trong khi mục tiêu của Lăng Phong là khả năng sống sót, giết địch chớp mắt, hắn hoàn toàn không cần đẹp đẽ gì.

Lăng Phong bởi vậy tự mình bổ sung thêm vài chiêu cận chiến nhớ được ngày trước. Chỉ tiếc Lăng Phong chưa đủ trình độ kết hợp thành một bộ quyền mới súc tích, vẫn bị hỗn loạn như vậy một thời gian dài.

“Ài. Tư chất mình kém chăng?”

Nói cho cùng, mới chỉ vài tháng, như Lăng Phong đã là tiến bộ thần tốc.

Một thời gian luyện quyền không tiến triển thêm, Lăng Phong quyết định kiểm tra “đội đặc nhiệm” Hắc kỳ.

Tần Quyền và vài huynh đệ vẫn chưa về, Hắc kỳ chỉ còn Lăng Phong, Lăng Hổ, Cao Diệp và hai đứa Chu – Triệu. Lăng Phong tổ chức mấy huynh đệ trải nghiệm trong rừng sâu Tần Lĩnh, không mang theo bất kỳ thứ gì sống sót trong hai tuần, rèn luyện ngụy trang, rèn luyện sinh tồn.

Lăng Phong cũng thấy tự hào cho bản thân mình, hắn đề ra bài tập này khá liều lĩnh. Ngày trước hắn từng tham gia lọai trò chơi sinh tồn này, nhưng thời của hắn nhìn chung khá an toàn, trang thiết bị hướng dẫn đều có, hơn nữa thiên nhiên cũng bị thuần hóa nhiều. Rừng núi thời này không như hiện đại, thú dữ rắn độc rất nhiều, có chuyện cũng thiếu thốn đủ thứ, không cẩn thận chết mất xác. Cũng may Lăng Phong bây giờ không yếu ớt như trước, hơn nữa may mắn suốt hai tuần chỉ gặp vài con lợn rừng.

Hôm nay là ngày cuối.

Thời gian trôi qua, chuẩn bị năm mới. Một năm trước, Lăng Phong giờ này đang làm canh cổng ở Tô Châu.

Mọi thứ thay đổi thật nhanh, chỉ một thứ không đổi, Phong ca vẫn xử nam.

Bây giờ Lăng Phong mới hiểu, quân nhân khổ luyện vì sao cần nữ nhân giải tỏa, mà đã giải tỏa là tàn phá người ta không thôi.

Trong ba kỳ, Hoàng kỳ đi lại thường xuyên, muốn chơi ở đâu thì dừng ở đó. Bạch kỳ tuy cố định ở mỏ đá nhưng không phải rèn luyện khắc nghiệt, có thể cầm vài vụn đá quý ra ngoài tìm thú vui. Duy chỉ có Hắc kỳ của Lăng Phong là khổ nhất, không khác gì đi tu.

Lăng Hổ “đồng tử đại nhân” đã quen không nói làm gì, còn lại các huynh đệ đều huyết khí phương cương, xem chừng sắp bùng nổ vì “bí bách”. Lăng Phong chỉ có thể dùng luyện tập để quên đi, nốt xong đợt này, hắn dự định phải kiếm kỹ nữ giải khuây. Có điều Phong ca tuyệt đối không cam tâm, hàng còn nguyên, làm sao để lãng phí trên thân gái làng chơi cho được, rất phí phạm.

“M*, luyện, luyện, luyện. Ông buồn lên luyện nốt chỗ kia, đỡ phài đè nén.” Nhìn xuống tiểu huynh đệ, Lăng Phong bỗng nghĩ lung tung cười.

Đang nghĩ lung tung, đột nhiên Lăng Phong cảm nhận được áp lực lan tỏa trong không khí, kiểu sóng vô hình dồn dập đập về phía mình.

“Có giao chiến?” Người không biết sẽ nghĩ là gió, nhưng Lăng Phong bây giờ ít nhiều có kinh nghiệm. Cùng huynh đệ luyện tập, hắn từng gặp hiện tượng này, nhưng đều rất yếu ớt. Mạnh mẽ đến mức cây cỏ cũng lung lay là lần đầu tiên. Hơn nữa, rõ ràng không hề nghe tiếng động, chứng tỏ vị trí không hề gần.

Lăng Phong lần theo hướng phát ra lớp sóng kia tiếp cận.

Khu vực này gần vách núi, ở xa xa một khoảng đất trống có bốn người, ba nam một nữ, đứng xoay mặt làm hai phe.

Lăng Phong không dám vận dụng thần thức lỗ mãng, chỉ nghe nhìn bằng mắt thường. Nữ nhân áo váy thướt tha tung bay, từ trên xuống một màu trắng như tuyết, đứng quay lưng về phía hắn. Tên nam nhân cạnh nàng ta mặc đồ đạo sĩ màu bạc. Hai người ở đối diện, một kẻ trang phục vàng, một kẻ trang phục màu xanh da trời. Tất cả đều cầm kiếm.

Mang máng trong gió Lăng Phong nghe kẻ áo vàng cười nói :

– Haha, Liễu muội không hổ bài danh đệ nhất, che mặt mà phong tư vẫn diễm lệ vô song. Khiến tại hạ dao động vô cùng, tinh thần hỗn loạn.

– Hừ, tỉ bỉ. – Nữ nhân họ Liễu kia chỉ hừ lạnh.

Kẻ áo xanh cũng nói :

– Sư thúc, đã lâu không gặp, sư thúc vẫn khỏe chứ.

– Đừng gọi ta sư thúc, phản đồ như ngươi, đi vào tà đạo, không sớm thì muộn cũng tự diệt vong.

– Hôhô, tà đạo? Ai chính ai tà, còn chưa biết được.

Đạo sĩ áo xám quay về phía nữ nhân họ Liễu nói :

– Liễu cung chủ, nàng nên cẩn thận tên kia, ta phải thanh lý môn hộ.

– Cũng được. – Vị cung chủ họ Liễu chỉ nhẹ nhàng trả lời.

Tên áo vàng cợt nhả :

– Hai ngươi tốt nhất cứ đánh cho hết mình, ta và Liễu muội cần không gian tâm sự.

– Hừ.

“Keng … keng …”

Lăng Phong không thể nhìn rõ đường kiếm. Khoảng cách hơi xa, hắn không giỏi về kiếm, hơn nữa mấy người này ra kiếm quá nhanh, thân pháp cực kỳ ảo diệu, liên tục di chuyển qua lại. Lăng Phong thậm chí có chút hoa mắt chóng mặt, hắn có cảm giác như cả chục người đang đánh nhau.

“Gì đây? Ảo ảnh?” Lăng Phong không dám tin, mồm miệng há ra.