Chương 285: Hảo Nam Không Cùng Nữ Đấu

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chu lâu nửa đêm, phi thường náo nhiệt, gà bay chó chạy.

– M* kiếp, đánh kiểu này không đúng, rất không đúng.

– Mau chạy. Hảo nam không cùng nữ đấu. Đừng nói đây còn là sư tử Hà Đông.

– Thanh Vân tiểu thư, ta không cố ý…

– Ngay cả cửa còn phá cho nát bươm, không phải cố ý thì cái gì tính là cố ý chứ?

“Vèo”

Liên tiếp có vài vật thể lạ từ trong phòng, tới tấp bay ra đám đông bên ngoài.

Ngay sau đó, một nữ nhân buộc khăn trên đầu, hai tay áo xắn lên cao, cũng hùng hổ phi ra hành lang. Nhìn nàng ta không khác nào liệt nữ trả thù cho chồng. Đám đông nam nhân trong hành lang hết dạt sang phải lại sang trái, có bao nhiêu công phu đều đem ra chống đỡ. Có mấy tên không biết ở đâu cũng chui ra. Xem ra cứ tưởng mình đã nấp kỹ lắm, chẳng ngờ nàng kia vừa xuất hiện, chưa đến nửa khắc đã khiến tất cả phải lộ mặt.

Nào bàn ghế gậy gộc, son phấn trang sức, thậm chí hình như cả áo lót nội khố, cơ hồ cả cái phòng của nàng ta đều bị đem ra làm vũ khí.

Có câu “đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”, quả không sai. Câu này Lăng Phong thấm nhất, thời của hắn weibo facebook mỹ nữ tràn lan, ảnh profile đều mang theo gió xuân, hiền thục đảm đang. Chỉ đến khi gặp ngoài đời thật mới biết, 9 phần thất vọng.

“Loảng xoảng”

– Cô nương mau dừng tay, bọn ta là sát thủ U Linh…

– Bà mặc kệ cái gì sát thủ, mau móc mắt để lại…

Lăng Phong chạy ra một góc nhìn thấy cười ngặt nghẽo:

– Haha, đánh hay lắm…

– Ngươi không thoát tội đâu, còn ở đó mà cười. Nhanh thôi rồi sẽ đến lượt ngươi.

Nam Cung Thanh Vân hung dữ liếc, Lăng Phong lập tức câm như hến, thật phủi phui cái mồm.

– Thanh Vân, từ từ, ta là Tần Quyền.

– Tần Quyền?

– Đúng, là ta. Chúng ta là chỗ quen biết…

– Hừ, hôm nay bản tiểu thư đại khai sát giới. Tần Quyền hay Tần gì ta cũng đánh tuốt.

Nói rồi, bất kể là ai nàng ta đều xông đến. Chiêu thức tuy hỗn loạn, nhưng lại không yếu ớt chút nào.

Lăng Phong từng giao thủ một lần, biết nàng ta bình thường còn không kém hắn là mấy, đừng nói lúc điên lên.

Lăng Phong thở dài:

– Không xong, nàng ta không phân biệt địch ta.

Bên kia, một tên đồ đen ôm trán thều thào nói với tên đồng bạn cầm trượng:

– Lão Bát, con hổ cái này khí lực thật không tầm thường. Mau nghĩ cách…

– Làm sao được. Chúng ta làm sát thủ cũng có nguyên tắc của sát thủ a. Không chấp đàn bà cùng trẻ con…

– Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ Như Vân sát thủ còn thua một nữ nhân không bằng?

Tên Lão Bát kia bỗng chỉ tay lên cao, hình như hướng đến trăng sao gì đó, lạnh giọng:

– Thua nữ nhân thì sao? Ngươi quên cô ta rồi?

Tên còn lại lập tức im bặt.

Dù không hiểu chúng đang nói đến ai. Kẻ địch phân tâm là cơ hội trời cho, Lăng Phong âm thầm thò tay rút phi đao. Lúc này xuất chiêu không còn gì đẹp hơn.

Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp ném ra, đã thấy Lão Bát mặt mũi trịnh trọng nói với hắn:

– Chư vị, tình hình sinh biến. Tại hạ có ý này, chúng ta tạm thời chuyển chỗ. Bằng không cả hai phe đều sẽ chết oan…

Lăng Phong nghĩ nghĩ gì đó gật đầu:

– Thành giao.

Cả đám nhanh chóng khinh công phóng đi. Chỉ tiếc, không phải ai cũng may mắn…

“Ối”

Tên xấu số cầm kiếm bị Lăng Phong làm bị thương, chạy chậm nhất đám, vừa nhấc chân đã bị Nam Cung Thanh Vân chụp được.

Mấy anh em thân mình còn không lo xong, nào có thời gian mà cứu hắn. Cả đám vừa vọt qua lan can xong chỉ nghe tiếng kêu la sau lưng:

– Cô nương, không được giật bịt mặt, không được giật bịt mặt. Ta là sát thủ, cần phải giữ chút mặt mũi, còn để làm ăn nữa…

– Ngươi nhìn thấy mặt của ta rồi, làm gì có đạo lý che mặt chứ?

– Nói rất hay… – Lăng Phong ở mái nhà đối diện không hề ngại “thêm dầu vào lửa”.

Có tiếng cấu xé.

“Xoạc”

– Hóa ra là da mặt giả sao? Để xem ngươi còn đắp cái gì khác không?

Nghe giọng Nam Cung Thanh Vân vui vẻ khác thường, hình như quên béng mất mình đang xả giận.

– Cô nương, không được… đây là râu thật, đừng…

“Xoạc”

“Á”

– Trời ơi. Râu của ta…

Giữa đêm khuya, tiếng khóc lóc văng vẳng nghe mà rợn người. Riêng Lăng Phong cười hả hê, tên kia từng đâm hắn một kiếm, bây giờ bị hành hạ như vậy, đúng là ông trời cũng có mắt.

Lại nghe giọng Nam Cung Thanh Vân cao hứng khác thường:

– Hóa ra là đồ thật?

– Râu ông đây… a nhầm, tiểu đệ nuôi mấy năm, không thật làm sao được.

– Vậy còn chỗ này là thật hay giả?

– Chỗ này? Không được… Ác nữ, muốn làm gì thì làm đi. Ta sống nửa đời người rồi, còn cái gì phải sợ chứ?

Anh em chạy ở phía trước nghe loáng thoáng đoạn này, đều không nhịn được mồ hôi lạnh sau lưng. Cũng không biết “chỗ này” trong lời kẻ xấu số là chỗ nào. Nói không chừng là “chỗ kia” đi, đều đồng thời nhìn xuống dưới.

Lão Bát cầm trượng khua một vòng, thở dài nói:

– Ài. Lão Cửu tính tình cũng tốt lắm, lúc rảnh rỗi cũng chỉ biết chăm chút râu ria thôi. Thật không ngờ, hôm nay sai lầm rơi vào tay ác nữ.

Nói đến đây lại ngậm ngùi nói với Lăng Phong:

– Cái nghề sát thủ này, ngươi đừng tưởng mà dễ làm. Thiên tính vạn tính, cũng không biết ngày nào sẽ rơi vào thảm cảnh a.

Lăng Phong chạy một bên, không khỏi gật đầu thông cảm.

“Sinh nghề tử nghiệp”, câu này cấm có sai.

Hắn trầm ngâm hỏi:

– Huynh đài một vụ như này kiếm được bao tiền?

– Cũng còn tùy khách. Đại khái… Khoan đã, ngươi sao lại hỏi câu này? Muốn tranh miếng ăn?

Tên kia cảnh giác, cũng không chờ Lăng Phong nói gì lại tự mình nói:

– Các ngươi có ác nữ kia đi cùng, cũng không hẳn là không thể vào nghề. Lại nói, cô ta chỉ bị nhìn khuôn mặt thôi đã như vậy. Nếu có kẻ sờ hẳn vào mặt, thật không biết sẽ thảm ra sao a?

Lăng Phong sâu sắc tán đồng, nhìn sang Tần Quyền:

– Lục đệ, ngươi nhất quyết chọn nàng ta sao?

Tần Quyền trong mắt chan chứa tình cảm, cười nói:

– Có làm sao? Cá tính như vậy, thiên hạ có mấy người chứ? Ta chấm chắc rồi…

– Ài, hết thuốc.

– A-di-đà Phật, nghiệp chướng, nghiệp chướng.

Lão Bát lại nói:

– Lão Cửu hy sinh như vậy, các ngươi về sau có gì thắp cho hắn nén nhang…

Lăng Phong gật đầu:

– Được, còn không biết tên tuổi huynh đệ kia là gì?

– Cổ Tùng, biệt danh “Ngoại Phiên Tửu Hữu”.

Lăng Phong nhân lúc này hỏi tiếp:

– Cổ Tùng huynh đệ lúc trướcc nói, có người báo đường đi nước bước của ta cho các ngươi biết. Người đó lại là ai?

Lão Bát đột ngột cười gian, nói:

– Tiểu đệ, ai báo cũng đâu quan trọng. Ngươi đều sắp chết rồi, quan tâm làm gì?

– Ồ? – Lăng Phong ngạc nhiên.

Lão Bát dừng hẳn lại, gõ trượng một cái, tự tin cười lớn:

– Không nghĩ ngươi ngu như vậy, còn chạy theo chúng ta. Haha.

Chưa đến vài phân thời gian, lần lượt vài bóng đen khác cũng xuất hiện. Tổng cộng có 8 người.

Cả đám cười gằn nhìn Lăng Phong, hắn tuy vậy vẫn trấn tĩnh tự nhiên.

Tần Quyền Lăng Hổ khoanh tay đứng cạnh, đều bộ dáng chả sao cả. Đại khái ai đánh ai thì cứ đánh, Quyền ca Hổ ca lâu nay trong kịch bản là thành phần “bất tử”, ngay cả bị thương còn chưa bị qua, đương nhiên sẽ không chết được.

Lão Bát thấy Lăng Phong không lộ nửa điểm sợ hãi, tuy kỳ quái nhưng vẫn nói:

– Lần trước chúng ta chỉ có 7, còn đánh cho ngươi trọng thương. Lần này chúng ta có 9, không cần đánh cũng biết kết quả.

Cũng đúng, Phong ca mặc dù tự tin có tăng, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức này chứ?

Lăng Phong cười bí hiểm:

– Vậy sao? Đánh nhau, cũng không hẳn cứ đông hơn là thắng.

Lão Bát nghi ngờ càng đậm.

Kỳ thực, Lăng Phong đang căng sức nhìn quanh.

“Bọn chúng nói lần này đi đủ 10, nếu trừ tên Cổ Tùng bị giữ lại, vậy ở đây phải có 9 mới đúng. Vì sao chỉ có 8?”

Nhìn mãi không ra khác thường, hắn nói:

– Huynh đệ chúng ta trước kia là 3, bây giờ vẫn là 3. Các ngươi ngược lại, phải 10 người mới đủ, thiếu một người hay mấy người cũng đều bất lợi. Ta nói đúng không?

– Thì đã làm sao? – Lão Bát hình như bị nói trúng, cố cười gằn.

– Người báo tin cho các ngươi, có phải là nữ?

Một kẻ cất giọng trung niên chặn lại:

– Lão Bát, nói nhiều với hắn làm gì?

Lão Bát nghe thấy, xoay trượng một vòng chống xuống đất, từ chân trượng tỏa ra một làn khí tức.

Thông qua hình dáng vũ khí, Lăng Phong nhận ra 6 kẻ từng gặp ở trấn Hướng Hóa, nhất là tên Mao Đột dùng thương, có vẻ khá e ngại Lăng Phong. Chỉ có 2 tên lần đầu xuất hiện, một người dùng kiếm màu đen, một dùng nha đao. Trung niên vừa nói chính là kẻ cầm kiếm. Người dùng đao xem ra bản lĩnh cao nhất, từ đầu đến cuối âm trầm đứng ở vị trí trung tâm.

Vừa rồi trước khi chạy Lăng Phong đã tính trước có đánh nhau. Lúc này trên tay hắn cũng dùng kiếm, ngay lập tức khua một vòng giá chiêu lùi ra sau.

Tần Quyền cất tiếng:

– Tên kia xài kiếm đen, đụng hàng với đệ, đệ chọn hắn.

– A-di-đà Phật, bần tăng thích thanh tịnh, chọn tên cầm đao chính giữa.

– Khoan đã, tất cả có 8 tên cơ mà?

– Vậy đúng rồi, huynh một mình lo 6 đứa còn lại đi…

– Gì?

Lăng Phong suýt nữa ngả chổng vó. Nhưng thời gian không cho phép hắn ngã, đối phương tấn công.

Phân công quá chênh lệch, Lăng Phong “1 vs 6”, ngay cả Cửu Âm Chân Kinh cũng vận đến tận cùng, rút cục vẫn phải chật vật lùi ra sau liên tục.

“Choang choang”

Lão Bát ở đằng sau hộ công, cười ha hả:

– Còn tưởng ngươi tiến bộ ra sao mới to mồm, hóa ra chỉ thế này thôi sao? Đã nói ngươi ngu mà không chịu phục…

Lăng Phong cười gượng không đáp.

Ngay lúc hắn sắp rớt khỏi mái nhà, bỗng nghe một giọng trầm thấp vang lên:

– Vừa rồi là kẻ nào nói Bắc Kiều Phong chết trong tay mình?

– Kẻ nào?

Cả đám U Linh sơn trang cảnh giác nhìn quanh, có người tiếp cận mà không ai biết, đây là đại kị của một sát thủ.

– Hừ, Bắc đường Cái Bang Tiêu Thiên Phóng.