Chương 429: Bị Bỏ Rơi

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lưỡng Nghi kiếm pháp được xem là “công thủ vẹn toàn, khống chế đơn thể”, cực kỳ phù hợp để đấu đơn.

Trương Sư Chính dùng là chiêu Cực Phá Hư Không trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, kiếm đánh thẳng ra trước, nhất chiêu chế địch.

Kỳ quái chính là, nữ tử nọ không hề phản ứng. Nàng ta thậm chí không thèm quay đầu lại. Cũng không phải vì quá hoảng sợ, mà căn bản là không quan tâm, vẫn tiếp tục đi lên cầu thang.

Trương Sư Chính càng khẳng định sư phụ nói đúng, kẻ này nhất định có vấn đề.

Khi mũi kiếm chỉ còn cách bả vai nữ tử nọ một đoạn, đột nhiên…

“Vù”

Chỉ thấy một bóng người lăng không ra giữa.

Người này dùng song thích, thân pháp cực kỳ xinh đẹp. Chỉ trong cái chớp mắt đã tiếp cận Trương Sư Chính, “soạt” một tiếng mũi thích mờ ảo sượt hẳn qua mặt gã.

Trương Sư Chính buộc phải đảo kiếm, lập một chiêu Kiếm Sinh Thái Cực chống đỡ, tức tốc thoái lui. Người nọ rất nhanh cũng nhún một cái, phù dao xoay tròn một vòng trên không, rồi từ từ hạ xuống.

Không phải là ma nữ mà lại là “tiên nữ”, Trác Quân Như.

– Dương đạo trưởng, thỉnh quản giáo đệ tử nghiêm một chút. Đã tiếp được người xin đi cho. Không nên tự tiện xông loạn trong Thất Tú các như vậy.

Trương Sư Chính hậm hực, thầm nghĩ bản thân chỉ vì bất ngờ mới tạm chịu thua. Đang muốn động lần hai đã bị gọi giật lại:

– Sư Chính, mau trở về.

Trong sảnh lập tức bàn tán:

– Quả nhiên Thất Tú không đơn giản. Cao đồ Toàn Chân cũng đả bại. Khó trách vẫn chưa có ai lên được phòng các nàng ấy.

– Còn phải nói? Ta nghe nói Kỷ Các chủ võ công còn khủng bố hơn. Chẳng thế mà năm trước nghe đồn có mấy võ lâm cao thủ muốn đột nhập tầng 6 xem mặt nàng ta, đều bị chết thảm phơi thây ngoài phố đấy.

– Dữ như vậy?

Ở một góc, có hai tên công tử đột ngột đánh mắt với nhau:

– Là Nghê Thường Động.

– Chính nó, nữ sát thủ ám sát Quan Gia lần trước, cũng dùng thân pháp phù dao thế này thoát thân.

– Hừm, mau báo cho đại nhân.

Lúc này, ở cầu thang chữ Y, Dương Thanh Phong đang bình thản nói:

– Vừa rồi, tuy đệ tử bản giáo có hơi lỗ mãng, nhưng quả thật có một con ma hình người đi vào các.

– Ma hình người? Dương đạo trưởng xem Thất Tú chúng ta là trẻ con 3 tuổi sao? Giữa thanh thiên bạch nhật, ma nào dám đi lại hiên ngang như vậy? Kể cả có, bổn các cũng không phiền đến Toàn Chân nhúng tay vào.

– Ngươi…

Trương Sư Chính vừa muốn phản bác, đã bị Dương Thanh Phong hừ lạnh nhắc nhở, đành phải cụp đuôi lùi về.

Chỉ nghe Dương Thanh Phong khoan thai nói:

– Vậy bần đạo cáo lui, không phiền đến chuyện riêng của Thất Tú các.

Ý tứ chính là, sau này nếu thực sự có ma quỷ, Thất Tú các cũng đừng mong Toàn Chân trợ giúp.

– Không tiễn!

Toàn Chân vừa rời đi chưa bao lâu, sảnh lớn Thất Tú các lại sôi động.

– Người đâu, Nhị gia đến.

Lại thấy một nhóm khách đi vào. Thanh niên đi đầu mặc một bộ quần áo bông dài, cổ tròn, hoa văn hình cây trúc. Trên lưng thắt dây gấm, trông có vẻ tuấn tú nhã nhặn. Chỉ là mắt lại thâm quầng. Vừa nhìn liền biết là loại người tửu sắc quá độ.

Các bàn quanh sảng lại được dịp bàn tán.

– Ai vậy?

– Hiến vương, lão Nhị của Quan gia.

– Nhị Hoàng tử Điện hạ? Hắn ta thì đến Thất Tú các này làm gì?

– Còn để làm gì? Trêu hoa ghẹo nguyệt.

– Chẳng phải nói Thất Tú các này chỉ biểu diễn ca múa thôi sao? Ta còn chưa nghe nói Hiến Vương thích ca múa đấy, có lẽ nào đã nhắm đến ai đó?

– Người ta là Hoàng tử, Thất Tú các có thể ngăn trở người khác, làm sao ngăn nổi hắn? Vả lại, người ta cũng không phải đã nhắm đến, mà lã đã đem về nhà luôn rồi.

Tên kia vừa nói xong, vài người lập tức liền ồ lên.

– Không biết sao? Hiến Vương hai năm trước từng mua hẳn một vũ cơ từ Thất Tú các về làm thiếp rồi. Nghe đâu ban đầu vì sợ Vương phi của hắn nổi giận, hắn ta phải để cô vũ cơ ấy ở nhà một tên thương nhân quèn. Nói đến chuyện này, giới công tử thiếu gia kinh thành từng bàn luận rất sôi nổi đấy. Tin tức của các ngươi thật là kém quá đi mà, là chỗ nào Kinh Kỳ?

Một vị công tử vội tỏ vẻ khiêm tốn:

– Tại hạ người Giải Châu.

– Giải Châu? Vùng sâu vùng xa, chẳng trách không biết gì.

Tên kia vội xấu hổ che mặt.

Nói sao, muốn lẫn lộn tại kinh thành, cái trọng yếu nhất chính là phải biết hóng chuyện trong showbiz mới được. Nếu như người ngoài có hỏi giới thượng lưu kinh thành dạo này ra sao, ngươi lại không biết chút gì, vậy thì tức là dân tỉnh lẻ không sai.

Lại có người tấm tắc:

– Nhị Hoàng tử không hổ Nhị Hoàng tử. Nàng kia là một trong Thất Tú à?

– Vậy thì không phải, nhưng nghe nói cũng rất xinh đẹp.

Tên đầu têu tặc lưỡi:

– Có điều, nghe nói người thiếp này rất yêu thích vũ kỹ. Sau khi theo Hiến vương, vẫn thường xuyên quay lại Thất Tú các. Nghe nói khiến Hiến vương rất bực bội.

– Đã làm thiếp phủ Hoàng tử, nằm ra hưởng thụ là được rồi, lại còn ham ca múa làm gì? Đúng là có vấn đề mà.

– Chí lý. Nữ nhân thôi, lấy về để nằm lên. Biết ca múa để làm gì đây?

– Sai rồi. Thân thể dẻo dai nha, rất sướng. Haha.

Tiếng cười dâm đãng vang cả sảnh.

Thế nhân, phần đông chính là như vậy. Phàm nghe chuyện mỹ nữ lấy đại gia, thì liền cho rằng mỹ nữ kia là loại bại hoại, chắc chỉ vì tiền mới theo tên đại gia kia, về nhà chỉ có nằm ra rồi vòi tiền, chứ còn có thể biết làm gì khác?

Thất Tú các, trong một căn phòng tầng ba.

Có hai nữ nhân đứng trong phòng. Một người đang múa chân lên không vô cùng đẹp mắt. Người còn lại mặc kiểu nha hoàn đứng cạnh, ánh mắt trầm trồ.

– Diệu Hiên, về rồi sao? Đồ ta đặt ở Phong Vân tơ lụa đâu?

– Tiểu thư, đồ của tỷ… – Nha hoàn kia ấp úng.

– Làm sao vậy?

– Bị người đoạt mất rồi.

– Đoạt? Bị cướp trên đường sao? Đã báo quan phủ chưa? Quan sai chắc cũng phải nể mặt phủ Hiến Vương mà tra chứ?

Tô Đóa Nhi không khỏi hụt hẫng.

Hôm nay nàng xin phép rời phủ Hiến Vương đến Thất Tú các, bổn ý muốn luyện một chút vũ kỹ. Ở trong phủ không có ai thạo vũ kỹ để bàn luận, cũng không có ai muốn xem nàng biểu diễn.

Nàng còn đặc ý đặt mua một bộ váy mới cổ tròn ở Phong Vân tơ lụa. Phong Vân tơ lụa dạo này mẫu mã càng lúc càng kém, đều bị các cửa tiệm khác giành hết mối làm ăn.

Vương Diệu Hiên lưỡng lự chốc lát, mới nói:

– Không phải trộm cướp, mà là…

– Là ta đấy. – Có tiếng ai đó vang lên.

Tô Đóa Nhi quay đầu nhìn ra cửa phòng. Chỉ thấy một phụ nhân ăn mặc diêm dúa đi vào, đi cùng vài ả nha hoàn, đều ánh mắt khinh bỉ nhìn Tô Đóa Nhi.

– Đóa Nhi gặp qua Cửu phu nhân.

Ả kia là Cửu phu nhân của Triệu Khánh, họ Ngô.

Tô Đóa Nhi nhìn thấy trên tay Ngô thị chính là bộ váo áo mình vừa đặt, liền lựa lời hỏi:

– Cửu Phu nhân, vì sao bà lại giữ đồ của ta?

– Hừ.

Cửu phu nhân đặt mông ngồi xuống cái ghế vùa được nha hoàn bê lại, tư thế giống như chuẩn bị thăng đường thẩm vấn phạm nhân.

Chuyện rất đơn giản, Ngô thị thất sủng, rảnh rỗi, kiếm chuyện với Tô Đóa Nhi.

Cũng không phải vì Tô Đóa Nhi được Triệu Khánh sủng ái khiến ả ta đố kỵ. Trái ngược, Tô Đóa Nhi cũng bị Triệu Khánh bỏ rơi.

Phủ Hoàng tử mặc dù không thể bằng Hoàng cung, nhưng Triệu Khánh hiện cũng có đến chục thê thiếp. Tô Đóa Nhi thân phận kém nhất trong đó. Nàng không có gia thế hiển hách, thậm chí thân phận còn thua vài ả nha hoàn của Đại phu nhân. Triệu Khánh lại quen thói có mới nới cũ, nâng niu Tô Đóa Nhi chỉ được một thời gian thì quên. Cả năm nay gã chẳng ghé thăm nàng lấy một lần.

Nữ nhân bị bỏ rơi, thường chia làm vài loại.

Đầu tiên, là loại còn chút nhan sắc, có dựa lưng, thì tìm cách níu kéo.

Loại thứ hai là kiểu của Tô Đóa Nhi, bàng quan chấp nhận. Nàng tìm lấy ca múa làm thú vui cuộc sống.

Còn một loại, chính là như Ngô thị. Mất thế, nhan sắc cũng tàn, trong đầu chỉ còn sự đố kỵ. Biết rõ mình không thể níu kéo cái gì, cả ngày chỉ đi kiếm chuyện.

Ngô thị đố kỵ với Tô Đóa Nhi, đơn giản vì nàng ta trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn, tài năng hơn ả. Trọng yếu là, Tô Đóa Nhi lại là thị thiếp xếp ngay dưới ả. Một ngày nào đó Triệu Khánh lại để mắt tới, lập tức cái danh “Cửu phu nhân” của ả sẽ phải nhường cho Tô Đóa Nhi.

Hiện tại nhân lúc Triệu Khánh không để tâm, Cửu phu nhân liền tìm cách trù diệt Tô Đóa Nhi trước.

Lúc này, Cửu phu nhân giơ bộ váy áo màu tím hồng ra trước. Đều đã nhàu nát, xem ra đã bị bà ta phá rách. Ả cất giọng chì chiết:

– Là ta hỏi ngươi mới đúng. Váy áo sao? Lại còn hở cổ hở vai như vậy? Còn ra thể thống gì? Ngươi thân là người của phủ Hiến Vương, lại chạy đến Thất Tú các này đòi nhảy đòi múa? Quen làm ca kỹ rồi đúng không? Ngươi có còn coi mặt mũi Hiến Vương ra gi không?

Bị Cửu phu nhân mắng như tát nước vào mặt, nhưng Tô Đóa Nhi vẫn điềm đạm đáp:

– Phu nhân, Đóa Nhi năm xưa từng ở Thất Tú các một đoạn thời gian. Cũng nhờ các tỷ muội cưu mang mới sống được. Nay dùng chút thời gian rảnh, đến đây luận đàm với các tỷ muội mà thôi. Cũng không hề ra ngoài biểu diễn cho ai xem.

– Ngươi bỏ phủ chạy đến tận đây, là luận cái gì đàm cái gì? Ai quản được nha. Nếu không phải hôm nay ta bắt được, chỉ e ngươi lại mặc cái của nợ này ra câu dẫn khách đi? Còn luận đàm? Nghĩ mình là học sinh Quốc Tử Giám chắc?

– Phu nhân, Đóa Nhi xưa nay trong sạch…

Cửu phu nhân nghiến răng:

– Haha, trong sạch? Vậy chứ cái tên nghĩa huynh gì kia của ngươi thì sao đây? Thân thiết quá đấy. Chỉ sợ đã ăn nằm với nhau cả…

– Phu nhân, ta và nghĩa huynh xưa nay…

– Khỏi đi. Ta không có thời gian nghe ngươi giả vờ thơ ngây. Ngươi có biết cái bộ dáng khép nép giả tạo của ngươi, khiến ai cũng khó chịu hay không?

Tô Đóa Nhi rất muốn phản bác. Chuyện khác không sao, riêng chuyện với Lăng Phong nàng hoàn toàn trong sạch, không thể để kẻ khác đặt điều.

Vương Diệu Hiên nhìn thấy Tô Đóa Nhi bị ức hiếp, liền lấy dũng khí ra nói:

– Cửu phu nhân, chuyện tiểu thư đến Thất Tú các, đều đã được Đại phu nhân cho phép.

– Câm mồm. Cho phép? Đại tỷ trăm ngàn việc, chỉ sợ các ngươi nhân lúc tỷ ấy lơ đãng mà nói. Ngươi lại là thứ gì, một con tiện tì cũng dám chõ mỗm chó vào đây? Cả chủ cả tớ, đều là hai con chó cái cả.

– Bà…

Vương Diệu Hiên tức giận trừng mắt, nhưng bị Tô Đóa Nhi kéo ra sau.

Dù gì nàng ta cũng từng là tiểu quận chúa, nay bị ả này chửi thành súc vật, làm sao nhịn được. Chẳng qua, vừa học lễ nghi trong cung ra xong, Vương Diệu Hiện đành cố nhịn thêm một lúc. Loại chuyện này, thị thiếp nha hoàn dù có lý cũng sẽ chịu thiệt, phản kháng càng là mắc bẫy.

Tô Đóa Nhi sắp chịu không nổi, vẫn phải cường tự bản thân:

– Phu nhân. Chuyện này quả thực Đại phu nhân đã cho phép. Bà không tin có thể về phủ…

– A, ngươi giỏi nhỉ? Còn muốn sai khiến ta? Để lão nương đánh gãy chân ngươi, xem có còn dám đến đây nhảy nhót hay không?

Tô Đóa Nhi không khỏi kinh hoảng, đây là chuyện gì? Ả này phát điên rồi? Bình thường tuy Cửu phu nhân có hay gây sự với nàng, nhưng đều là nói qua nói lại liền thôi. Hôm nay lại đòi đánh người?

– Bà… muốn làm gì?

– Phu nhân, bà điên sao? Dám đánh tiểu thư…

Cửu phu nhân đúng là đang điên. Nhìn Tô Đóa Nhi xinh đẹp động lòng, bởi tập múa nhiều thân thể vô cùng mềm mại, đứng ở đó mà cứ như sắp ngã ra, chọc người động tâm. Đáng tiếc, Cửu phu nhân đang đố kỵ ngập trời, vẻ đẹp mơn mởn của Tô Đóa Nhi lại chọc trúng tâm ác của ả.

– Người đâu, đánh nó cho ta.

Lập tức, liền có vài tên nô tài cầm gậy gộc chạy vào.