Chương 362: Lương Sơn Tụ Hội

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng sớm.

Lăng Phong ú ớ mở mắt. Sắc trời coi bộ vẫn còn chưa tỏ.

Kỳ quái, làm sao bản thân lại dậy sớm như vậy? Tác phong tự chấn chỉnh từ lúc nào?

Từ từ, bên dưới lão đệ đang nhất trụ kình thiên, nhưng làm sao đau đến lợi hại. Giống như… bị cái gì đè nén không ngóc dậy được. Khó trách vừa rồi mơ toàn ác mộng.

Ngước mắt nhìn lên.

“Vl!” Lăng Phong hai mắt thao láo tròn xoe.

Nguyên một khuôn mặt trắng bệch như xác chết đang trước mắt hắn.

Hai cặp mắt nhìn nhau.

Nửa giây.

Một giây.

Rồi hai giây.

– Aaa…

– Ááá…

Hai thân thể lập tức tách ra.

Hóa ra cả đêm bị nguyên một chảo bánh bèo nằm hẳn trên người. Nói vậy nghĩa là vừa rồi, đè nén tiểu đệ của hắn là đoạn nào trên người cô ta đây?

Không nghĩ nữa, nghĩ nữa sẽ rất tổn hại đến khẩu vị về sau.

Lăng Phong có thể thề với trời, hắn vô can. Thói quen ngủ của hắn cũng rất thật thà, điều này có Thành Bích làm chứng. Chắc chắn là bà cô Dương Ngọc Nô này tự tung tự tác.

Dương Ngọc Nô rõ ràng quần áo vẫn còn trên người, nhưng vẫn một tay ôm chăn che người làm như không còn mảnh nào, tay còn lại chỉ Lăng Phong lắp bắp:

– Ngươi… ngươi…

Lăng Phong ngáp một cái:

– Kêu ca cái gì? Chuyện này phải là ta kêu mới đúng.

– Ngươi làm gì ta rồi?

– Ta làm gì được cô? Rõ ràng là cô thầm yêu mến bổn soái, nửa đêm bò qua vạch muốn phi lễ ta.

– Nói nhảm. Chắc chắn là ngươi nổi máu dâm dê, nửa đêm chuyển qua ta bên này, bày kế hãm hại thanh danh của ta.

Lăng Phong buồn chán cầu xin:

– Làm ơn nghĩ chút đi chị hai. Ta hãm hại cô thì được cái gì chứ? Có hãm hại cũng là ta nằm đè lên trên mới đúng.

– Không biết, ngươi phải…

– Dừng. Ta nói luôn nhé, không thể truy cứu trách nhiệm, cũng không có đền bù nào hết. Bổn soái không thẹn với lòng.

– Hứ, ai cần ngươi chịu trách nhiệm.

Nói tiếp cũng chả đâu ra đâu, Lăng Phong đứng dậy sửa sang quần áo đi xuống dưới. Tiểu đệ đã xẹp từ lúc nào. Quả nhiên lợi hại, vừa nhìn thấy mặt đối phương liền ngay cả thủ tục chào cờ buổi sáng cũng bị cưỡng chế hủy bỏ. Nếu còn ở chung thêm vài ba hôm nữa, không khéo khả năng đàn ông cũng bị triệt tiêu mất thì coi như vứt một đời xuyên không.

Trước khi ra khỏi phòng không quên chêm một câu:

– Này, lần sau đi ngủ nhớ đánh răng súc miệng kỹ một chút. Nếu không sẽ có án mạng ngạt thở đó.

– Ngươi mới phải đánh răng đó, hôi chết bổn tiểu thư.

Lại nhớ đến mấy bộ phim Hàn Quốc, sáng sớm tỉnh dậy nam nữ chính đã như thần tiên quyến lữ, da mặt tóc tai trơn bóng hoàn mỹ, lại còn ôm hôn nhau. Lăng Phong vừa nghĩ đến là rùng mình.

Lúc này mới phát hiện, mấy chị em thời hiện đại, được cái cởi mở hơn, không ngại ở cùng phòng với nam nhân, không ngại khoe chân khoe mông, nhưng mị lực ẩn giấu thì quả là thua xa nữ nhân cổ đại. Thảo nào đàn ông càng về sau càng yêu nhau nhiều hơn.

Vừa ra đến sảnh, Lăng Phong liền cảm giác hôm nay chắc chắn không phải ngày tốt.

Thiên Diện đã ngồi sẵn bên ngoài, mặt lạnh như tiền. Phỏng chừng cả lâu đều bị nàng ta dọa chạy, ngay cả tiểu nhị lau bàn cũng không có một mống.

Lăng Phong hắng giọng một cái, tiếp tục công cuộc “vì dân cảm hóa ma nữ” vĩ đại của mình:

– Tiểu Nguyệt tỷ, chào buổi sáng.

– Cầm lấy.

Nàng ta lạnh nhạt đưa ra một cái bọc vải, Lăng Phong lại thấy quen quen.

– Gì đây?

– Túi đồ của ngươi, hôn lễ lần trước để lại ở gia trang.

– A, hêhê.

“Công cuộc cảm hóa đã có hiệu quả? Ma nữ bắt đầu sinh ra tình người?”

Không nghĩ nàng ta tỉ mỉ như vậy. Đợt đó chữa thương ở Triều gia trang, có bao nhiêu đồ lặt vặt, thậm chí ngân phiếu phòng thân, Lăng Phong đều ném cả vào cái bọc này. Đến lúc bái đường bỏ chạy, cực chẳng đã vứt luôn lại.

Rất tốt, bây giờ chí ít Phong ca lại là dân có tiền, có thể thuê phòng riêng, đỡ phải ở chung với vị hoa đán trên kia nữa.

– Hôm nay chúng ta đi đâu?

– Chờ.

– Chờ? Chờ ai? Chờ cái gì?

Đây chính là chuyện bực bội nhất khi ở cạnh Thiên Diện. Nói thế nào đây, trình độ văn hóa thấp. Nói một câu không bao giờ có đủ thành phần, khi thì thiếu chủ ngữ, khi thì thiếu dấu câu.

Ngồi một lát lâu, vẫn không thấy ai ra vào tiệm. Đặc biệt là chưởng quầy, lạy trời nhanh nhanh Phong ca còn phải thuê phòng riêng nữa.

– Kỳ quái, người đâu hết?

– Từ tối qua đã vào mê cảnh cả rồi, đến tối sẽ tỉnh.

Toát mồ hôi. Hoá ra tối qua chị hai này đứng trên mái nhà tám khắc đồng hồ là vì chuyện này, đúng là… hết nói mà.

– Ặc, vậy… hôm nay ăn uống ai lo?

– Không phải tối qua ngươi nói mình rất đa tài đa nghệ sao?

– Tiểu Nguyệt tỷ, nghe lén rất không phúc hậu đó.

Quên mất, cô Diện đây là siêu cao thủ về thần pháp. Nghe lén là chuyện trong lòng bàn tay. Không biết có nhìn lén siêu việt Lăng Phong luôn hay không. Còn may đêm qua quá đỗi mệt mỏi nên chỉ rửa tay chân qua loa, không có thoát y tắm toàn thân, nếu không có khi đã bị nhìn sạch sẽ bảo bối trên người mất.

Bây giờ Lăng Phong mới hiểu, cái cảm giác của Thành Bích năm xưa bị hắn nhìn lén là thế nào. Rất ức chế đấy.

Thiên Diện bỗng hỏi:

– Ngươi quen người của Dao Trì Cung?

– Dao Trì Cung? Là cung nào? Di Hoa Cung thì có nghe qua.

“Có vấn đề gì với cái cung này?”

Nếu Lăng Phong nhớ không nhầm, Cố lão từng một lần nhắc tới cái cung Dao Trì này. Lần đó lão ta nói Thái Tổ Chu Xán yêu một nữ nhân Dao Trì Cung gì đó. Bà ta bỏ đi, Chu Thái Tổ đi theo, trong tay cầm một bức họa, rồi loạn thất bát tao một đống những “buổi chiều dương năm đó”.

Thiên Diện tỉnh queo:

– Bên trong cái bọc của ngươi có một bức thư, là do người của Dao Trì viết cho ngươi.

Lăng Phong ngơ ra, liền vội vàng mở bọc vải.

Quả là có thư thật, không phải một, mà tận hai bức.

Ngoài ra còn có cả cái hộp mà Lăng Vân đưa cho hắn ở phủ Đại Danh Hà Bắc. Đến giờ hắn còn không biết bên trong chứa cái gì. Lần đó đột nhiên Vân tỷ ném cho hắn, biểu tình lại vô cùng phức tạp, còn nhớ tên Từ Nguyên ở cạnh thì nhìn chằm chằm mãi vào.

Lần lượt mở hai bức thư ra đọc, Lăng Phong mới ngả ngửa ra.

Một bức là của Công Tôn Dao.

Một bức là của Tô Đóa Nhi.

Cả hai đều là thư rất cũ, tận khi Lăng Phong đi Hà Bắc. Chứ hiện tại bọn họ không thể biết địa chỉ chính xác của Lăng Phong để gửi thư mới được.

“Ài, chưa già đã lẩm cẩm rồi.” Lăng Phong không khỏi vỗ trán tự trách.

Cũngg không thể trách hắn, cư dân thời đại công nghệ cao, có những thứ đã ngấm vào máu, không có thói quen này. Kiếp trước đều là email SMS, ở đâu ra mà còn đọc thư tay chứ?

Bức thư của Công Tôn Dao, là lúc Lăng Phong chia tay lên đường thì bị nàng nhét vào hành lý, nói là đến Hà Bắc mới được mở ra đọc.

Nàng không viết nhiều lắm, chữ lại càng xiêu vẹo. Nếu Lăng Phong nhớ không nhầm, tiểu cô nương này hồi ở Bão Độc trại vẫn chưa biết chữ, không nghĩ tự học từ lúc nào.

Trong thư viết, đại khái Liễu Thanh Nghi nói cho Công Tôn Dao biết thân phận của mẫu thân nàng, ở một nơi gọi Dao Trì Cung. Vì vậy nàng muốn tìm hiểu chuyện của mẫu thân trước, rồi mới nghĩ đến kết hôn. Có lẽ Công Tôn Dao sợ làm hắn mất vui, nên không dám nói ngay lúc lên đường, bày ra trò viết thư này. Nàng còn nói lời xin lỗi hắn. Lăng Phong chỉ biết cười xấu hổ, chuyện Thành Bích còn ở kia, hắn mới là người phải xin lỗi Công Tôn Dao.

Bức thư của Tô Đóa Nhi, thậm chí còn viết trước đó. Dịp năm mới thứ hai, khi nàng rời khỏi Lăng phủ đến phủ của Nhị Hoàng tử Triệu Khánh. Lúc đó Lăng Phong còn đang khổ luyện ở Vĩnh Lạc trấn không ở nhà.

Thư viết khá dài, chữ nắn nót đẹp đẽ, không hổ tài nữ thuyền hoa một thời. Chẳng qua, nội dung đọc không đúc kết được cái gì cả. Đại khái muốn cảm ơn Lăng Phong trong thời gian nàng gặp khó khăn đã động viên. Nói một hồi đến tận chuyện nàng ta tập được bao nhiêu điệu múa mới mẻ. Chốt lại là một câu khó hiểu “Nghĩa muội của huynh, Tô Đóa Nhi”. Nghe có vẻ… khụ khụ…

Có điều Lăng Phong lập tức tỉnh táo. Thứ nhất thư này đã rất cũ. Thứ hai, chắc đây là phong cách viết thư của nữ tử cổ đại, kiểu “Dear Jane”. Chứ người ta ngày đó đã đậu vào lòng Hoàng tử rồi, chắc sẽ không tình ý gì với Lăng Phong hắn chứ?

– Thật là khó hiểu mà.

– Ừm, ta cũng không hiểu.

Lăng Phong bỗng giật thót, nhớ ra một vấn đề phi thường nghiêm trọng.

– Cô… đọc hết cả hai bức rồi?

Thiên Diện mặt không đổi sắc, mà thực ra mặt cô ta có bao giờ biểu hiện gì đâu, căn bản là sáng tối đều một kiểu, nói:

– Không phải hai, mà là ba bức.

– Ba bức? Đâu một bức nữa?

– Trong cái hộp kia.

– Của Vân tỷ? – Lăng Phong suy đoán.

Từ từ, bức thứ ba ai viết không trọng yếu, trọng yếu là hình như đều đã bị “người nào đó” đọc hết rồi.

– Tiểu Nguyệt tỷ, cô có thể nào tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của người khác chút không? Đây là vi phạm vào luật pháp đó.

– Hừ, luật pháp. Ai dám làm gì bổn tọa.

Vẫn như cũ. Giọng nói hoàn toàn là khẳng định, không phải câu hỏi tu từ gì ráo.

Lăng Phong cố bám trụ vào cái bàn, nói:

– Đúng. Đúng là không có ai dám làm gì cô. Nhưng mà… là nhân cách, là đạo đức cơ bản khi làm người đó mà.

– Bổn tọa là Quỷ Thủ.

– Đúng. Đúng cô là quỷ, cho nên…

“…”

– Cho nên…

“…”

– Cho nên…

Lăng Phong nói xong ba cái “cho nên” thì lặng lẽ cúi đầu thở dốc, vô lực giơ ngón tay cái lên.

Cái gì gọi là “không nói nên lời”? Chính là cái này.

Bản thân Phong ca kể ra cũng là một thể loại quỷ, lại còn là quỷ của thiên niên kỷ mới. Thế nhưng so với vị nữ quỷ cổ đại này thì còn kém một vạn bảy ngàn chín trăm dặm, còn thiếu một trăm dặm nữa là thậm chí không thể ngồi chung bàn.

Có điều sống trên đời, cốt yếu là phải biết co dãn. Thôi vậy, tạm nhận thua lần này. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Ai bảo người ta là Thiên Diện Quỷ Thủ làm chi.

Còn chưa biết phải bày tỏ quan ngại ra sao, đã nghe tiếng ồn ào ở cửa.

– Nguyệt Nga, trong thôn huynh đã sắp xếp chổ ở cho muội, sao còn phải thuê khách điếm làm gì?

Giọng nói quen quen, Lăng Phong nhìn qua.

Triều Lam?

Phía sau còn có cả đạo sĩ điên “Nhập Vân Long” Công Tôn Thắng, vẫn cái đạo bào bát quái to đùng đó. “Trí Đa Tình” Ngô Dụng, râu dê phẩy quạt. “Cửu Văn Long” Sử Bân, lúc nào cũng mang chim theo bên mình. “Tích Lịch Hỏa” Tần Minh, mặt đỏ loét như say rượu. Cùng một đám râu ria khác mang theo đao kiếm, ngót chục mạng là ít.

“Gượm đã. Giống như… Lương Sơn Bạc tụ hội vậy?” Lăng Phong nghĩ thầm.

Nói không chừng, cái đám kia chỉ cần xưng tên ra, Lăng Phong đều sẽ biết hết danh hiệu.

“Từ từ, đoạn này là hồi nào trong Thủy Hử? Cố nhớ, cố nhớ.”