Chương 385: Tưới Tắm

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lúc Lăng Phong đang mạn đàm với Cố lão trên sóng di động “thần giao cách cảm”, bên ngoài đã phát sinh không ít biến hóa.

Thiên Diện xuất hiện đẩy lùi được không ít quan binh, nhưng ngược lại khiến nội bộ Hạo Khí Minh phát sinh đổ vỡ.

– Trang chủ, mau nhìn!

– Công pháp của cô ta… Chẳng lẽ là…

Vài người nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ không dám tin:

-… Thiên Diện Quỷ Thủ? Cô ta… lại xuất hiện?

Thiên Diện Quỷ Thủ là một cái tên vô cùng nổi tiếng, nhưng phần đông đều do đồn thổi mà ra. Mẩu chuyện cuối cùng về Thiên Diện cũng đã tận chục năm trước. Đám Lăng Phong có duyên gặp gỡ Thiên Diện, nhưng giang hồ thì vẫn hoàn toàn không biết Thiên Diện đã trở lại.

Đám người đang bàn tán, trang phục có chút đặc thù. Mỗi người đều khoác trên mình một tấm da thú lớn, kẻ hổ kẻ báo, tóm lại vô cùng… hổ báo.

Mặc dù Hà Đông không thiếu núi rừng để săn, nhưng mặc đồ da như vậy lại không phải ai muốn cũng được. Nên biết một món trang phục da thú nguyên mảnh, giá trị có khi còn cao hơn cả tơ lụa thượng đẳng Tô Hàng, ngay cả giới vương công quý tộc muốn có cũng phải tốn bộn tiền mới săn được một cái, trong khi đám người này thoáng cái đã mặc đến 4 5 cái.

Một người tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Nhưng… Triều Lam sao lại đứng cùng cô ta?

Xung quanh không khỏi giật mình nhìn lại. Một gã nhân sĩ cao lớn cất giọng ồm ồm:

– Hừ, lần này nghe nói Triều Lam có thế lực chống lưng. Ta còn tưởng là ai. Nếu là U Linh sơn trang của ma nữ kia, vậy thì Vạn Thú chúng ta tuyệt đối không thể tham gia tiếp.

Thì ra bọn họ đến từ Vạn Thú sơn trang. Khó trách có sẵn da thú để ăn diện như vậy.

Vạn Thú sơn trang lâu nay tiềm ẩn thế gian, không thích tranh đấu với các môn phái khác, chỉ làm bạn cùng mãnh thú ở Vạn Thú sơn lĩnh. Tiêu chí của sơn trang này cũng rất thâm sâu, chính là “lòng người là thứ đáng sợ nhất, còn hơn cả nanh vuốt lang sói”, cho nên các anh đây chui vào núi chơi với sói cho chắc ăn.

Có điều không hiểu sao lần này Vạn Thú lại đồng ý tham gia Hạo Khí Minh. Coi bộ chơi với sói nhiều cũng chán.

Nếu như không sai, năm người ăn mặc hổ báo này có lẽ chính là năm huynh đệ Sử gia, nổi danh Vạn Thú.

Người thứ nhất, đôi mắt không khác nào của chim ưng, liên tục đảo qua đảo lại. Xem ra là lão Đại Sử Thư Ưng, chuyên gia nuôi chim của Vạn Thú.

Người thứ hai, cao to như một con gấu, tám phần lão Nhị Sử Mạnh Hùng. Mặc dù nhìn qua có vẻ chậm chập, nhưng với thân mình khủng bố như vậy, một khi ra trận dám chắc chẳng mấy ai tình nguyện đối chọi.

Người thứ ba, thân hình cong cong, đôi tay lại dài bất thường, lão Tứ Sử Vân Báo. Người này nghe nói bởi vì thường luyện tập cùng với báo, khiến cho thân pháp vô cùng nhanh. Nghe đâu có thể phi tốc hơn cả bảo mã nhanh nhất trên thảo nguyên.

Người thứ tư, có chút gì đó dữ tợn kiêu ngạo, lão Ngũ Sử Diệu Hổ.

Đứng ở trung tâm, Trang chủ Sử Vũ Thi. Sử Vũ Thi tuy là lão Tam, võ công lại toàn diện nhất.

Sau lưng Sử Vũ Thi còn có một thanh niên để tóc dài phanh ngực, lộ ra những hình xăm chi chít khắp nơi. Hắn là con trai Sử Vũ Thi, Vạn Thú sơn trang Thiếu chủ Sử Bân. Từ nhỏ Sử Bân đã được kỳ vọng của trưởng bối, vì thế sớm học võ công. Tuy đạt được một ít thành tựu, tính cách lại có phần bốc đồng, không phục bất kỳ ai kể cả cha mình, mãi đến khi gặp Vương giáo đầu Vương Tiến đến Vạn Thú, tính khí mới tạm bị chế phục chút ít.

Lúc này, bỗng có một nhóm nhân sĩ tiến lại.

– Trang các ngươi cũng có hận thù với ma nữ kia sao?

Thanh niên này lông mày rậm rạp, mặc một bộ võ phục màu xám khá gọn gàng, sau lưng một cây thương dài, Cửu Long sơn “Nhị Thập Cửu Lang“ Dương Tái Hưng.

– Ồ, hóa ra là Nhị Thập Cửu Lang.

Dương Tái Hưng lập tức hằn học:

– Hừ, ta và ả đời này thù không đội trời chung. Nếu năm đó không phải ả làm hại gia gia…

– Chuyện của Dương lão tướng quân, Vạn Thú chúng ta cũng có nghe qua, cũng vô cùng phẫn nộ.

Dương Tái Hưng lạnh nhạt:

– Nếu Triều Lam và ma nữ kia đã có quan hệ, ta thấy cái liên minh này có lẽ không cần làm nữa. Dương mỗ tuy căm ghét triều đình, nhưngg cùngg chiến tuyến với ma nữ thì tuyệt đối không thể. Ý tứ Sử Trang chủ thế nào? Vạn Thú sơn trang và Cửu Long sơn nếu kết hợp, cũng đủ quét ngang Hà Đông rồi.

Sử Vũ Thi không cho ý kiến ngay, gã im lặng một lát mới trầm ngâm nói:

– Có điều gì đó không đúng. Nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đều đã già đi, nhưng ả ta vì sao dáng dấp vẫn trẻ trung như vậy?

– Đại ca, thân pháp thủ pháp kia, chẳng lẽ đại ca đã quên? Không sai được. – Sử Vân Báo lập tức phân tích.

– Ta không quên, chỉ là…

Sử Diệu Hổ hừ nhẹ:

– Dáng dấp thì có thể cải trang thôi. Vả lại, cô ta là ma nữ U Linh, chỉ e luyện ma công gì đó khiến bề ngoài giữ được thanh xuân…

Dương Tái Hưng đứng cạnh nóng ruột nói:

– Là ma công hay là gì, chẳng phải xông lên thử sẽ biết ngay?

– Dương trại chủ chẳng lẽ không biết, Thiên Diện võ công ra sao?

Dương Tái Hưng lập tức nghẹn họng. Nếu hắn dám nói mình không cố kỵ Thiên Diện, xung quanh sẽ khinh thường hắn ngay, giang hồ không phải cứ bốc phét là được nể mặt. Gia gia hắn Dương Diên Chiêu tình huống ra sao, Dương Tái Hưng nghe kể đến mòn tai.

Bỗng, có một giọng già dặn vang lên:

– Cũng chưa chắc, một người nan địch vạn người. Các vị nhìn xem, vừa rồi đám quan binh yếu ớt vây lại, cũng khiến ả ta nhất thời khó khăn. Nếu tất cả chúng ta hợp công, ả ta khó có thể ngàn mắt ngàn tay chống lại cả.

Người này là một lão nhân sĩ bên phía Cửu Long sơn.

Sử Vân Báo lập tức chào hỏi:

– Dương Trại chủ, vị này là…?

– Quách Thịnh, hân hạnh. – Lão nhân cười đáp.

– Thì ra là Quách tiền bối, cửu ngưỡng đại danh.

Sử Mạnh Hùng như một con gấu cúi đầu phì phò:

– Hừ hừ, Quách lão nói không sai. Chúng ta chịu thiệt bao năm không trả rồi. Đại ca nói một tiếng đi, ta sẽ xông lên đầu tiên.

Sử Vũ Thi vẫn trầm mặc. Lão rõ hơn ai hết, nếu kia đúng là Thiên Diện Quỷ Thủ của mười năm trước, vậy thì gã không hề tự tin. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng trận chiến ở Nguyệt Lượng Tuyền năm đó Sử Vũ Thi vẫn nhớ rõ ràng. Nếu không phải có Trưởng lão Cái Bang xuất trận trợ giúp, Vạn Thú chỉ e đã không còn tên trong giang hồ.

Nghĩ nghĩ gì đó, Sử Vũ Thi bỗng thở hắt một cái, coi bộ đã ra quyết tâm.

Rất nhanh, mấy người Vạn Thú Cửu Long đều đi đến nhất trí. Hôm nay vàng bạc đã lấy được không ít, nhân đây vây công ma nữ, một diệt trừ hậu họa cho võ lâm, hai tiện thể mua thêm chút danh tiếng.

Đứng cạnh Quách Thịnh là hai thiếu niên Dương Thiết Tâm Quách Khiếu Thiên, trong tay côn gỗ cũng rất ra dáng nhân sĩ võ lâm:

– Gia gia, cho Cẩu Nhi theo với? Cẩu Nhi muốn xem gia gia uy vũ!

– Dương thúc thúc, ta… cũng muốn đi xem.

Thuận tiện cũng phải nói, nốt thêm vài năm, hai vị “trẻ trâu” đây rồi cũng sẽ lớn, cưới vợ sinh con đấy. Kỳ thực chuyện này cũng không có gì đặc biệt. Chẳng qua chẳng may lại đặt một đứa Quách Tĩnh một đứa Dương Khang, thế thì… mà thực ra cũng không có gì đáng để tâm.

Quách Thịnh ôn tồn:

– Các ngươi võ công chẳng đâu ra đâu, ra đó để chịu chết sao?

– Gia gia, bọn ta không sợ chết, Thiết Tâm vừa luyện được Dương gia thương rồi…

Quách Thịnh còn chưa răn đe hết câu, ở phía xa hình như lại phát sinh dị biến.

– Trang chủ, Dương Trại chủ, lại có chuyện rồi.

Chỉ thấy phía xa, một nam nhân cầm kiếm cùng một đám nữ nhân đã vây công Thiên Diện từ lúc nào.

– Bọn chúng là ai?

Vạn Thú Thiếu chủ Sử Bân mãi lúc này nhớ ra gì đó, bỗng lên tiếng:

– Ta nhận ra tên kia. Lần trước theo đuôi U Linh sơn trang đến gần Hướng Hóa, hắn ta cũng xuất hiện, đi cùng còn có một nữ hiệp, ăn mặc cũng kiểu hồng hồng như vậy.

– A Bân nói, có phải lần Triều Lam tụ hội nhân sĩ ba đạo? Nói ra, buổi tiệc rượu hôm đó, ta cũng chú ý một cô nương áo hồng bí ẩn, Triều Lam lại cứ xem như thượng khách. Có điều đến gần khuya, Triều tiểu thư bị kẻ lạ đột nhập khuê phòng gì đó, tất cả cũng hỗn loạn lên, về sau không thấy bóng dáng cô nương kia đâu nữa.

– Võ công gã kia, hình như không phải của Trung thổ. Nhưng đám nữ nhân thì ta cứ thấy quen quen…

Quách Thịnh là lão giang hồ, ngẫm nghĩ gì đó liền góp lời:

– Phải chăng là… Di Hoa cung?

– Di Hoa cung? Cung này chẳng phải đã biến mất trong giang hồ từ lâu rồi sao?

– Mấy hôm trong thành có một vụ hỗn chiến tranh giành bảo hạp của Cao Cầu, chắc các vị cũng nghe. Ta có vài huynh đệ quen biết kể lại. Hôm đó nghe nói rất nhiều thế lực tham gia, U Linh sơn trang cũng có mặt, nhưng đáng nói nhất là có dị tượng phát sinh…

– Dị tượng gì?

Mọi người đều không kìm được tò mò, nhất là hai đứa Dương Thiết Tâm Quách Khiếu Thiên. Bọn chúng lâu nay ru rú ở Ngưu gia thôn, mỗi ngày đánh lộn với đám trẻ trâu trong thôn cứ tưởng đã là bá đạo lắm. Hôm nay lần đầu được đi theo thúc bá “ra giang hồ”, quả nhiên nghe được không biết bao nhiêu là chuyện hay ho, nào ma nữ, nào hiệp nữ, nào dị tượng…

Quách Thịnh vắn tắt gì đó, một nhân sĩ có chút hiểu biết lập tức trợn mắt cắt ngang:

– Gì? Không khí đóng băng, bông tuyết bảy cánh? Chẳng phải là… Băng Cốt Tuyết Tâm, trấn phái Di Hoa cung đó sao?

– Băng Cốt Tuyết Tâm?

– Đúng vậy. Ta có một người huynh đệ, may mắn… khụ… tán đổ một tỷ muội Di Hoa cung, nên mới biết được. Nghe đâu nữ đệ tử cung này, nếu tìm được nam nhân “tưới tắm” cho, thì có thể luyện thành một công phu gọi là Thân Tâm Như Ngọc. Còn Băng Cốt Tuyết Tâm, thì phải…

– Từ từ lão huynh đệ, cái Thân Tâm Như Ngọc nghe kỳ thú quá, trước tiên nói nói một chút đã.

– Cái này… Ai đó có tí rượu nhạt không, cho ta xin nhuận mồm phát.

– Mau mau, phục vụ phục vụ…

Nhoáng cái, chỉ trừ mấy đầu não Dương Tái Hưng Quách Thịnh Sử gia Ngũ cao thủ, còn đâu đã lập bàn tròn chiến lược ngay tại chỗ.

– Thân Tâm Như Ngọc. Chậc, chính là thân thể trắng bóng mượt mà không chút tì vết, giống như… ngọc bích ấy, đại loại thế, chứ ta cũng chưa cầm ngọc bích bao giờ. Khụ…

– Thế vị bằng hữu đó, bây giờ ra sao?

– Còn ra sao? Nghe nói theo thê tử đến Di Hoa cung, không thèm trở ra nữa.

– Phải rồi, gặp ta cũng không cần ra ngoài. Nghe đâu Di Hoa cung nữ nhiều hơn nam. Nếu mà đào hoa một chút, nói không chừng ngoài vợ ra còn được… Híhí.

Tên kể chuyện thở dài:

– Ta trước nay không ghen tỵ với ai đâu, nhưng riêng tên bằng hữu đó thì ta không thể không ghen. Chỉ cần như hắn lấy được một “thân tâm như ngọc” về, hàng đêm “tưới tắm” cho nàng ấy nở hoa, cuộc đời ta… hếhế.

Đám huynh đệ đồng loạt nhắm mắt “liên tưởng”, nước miếng từng đợt “ừng ực”. Một tên nhanh nhảu:

– Ài, chẳng trách Như Ngọc phố Tây lại cao giá nhất, xem ra cũng là vì lý do này. Má nó, em nó 10 lượng một đêm đó…

– Phải không đó? Lần trước ta nghe nói chỉ có 2 lượng thôi mà? Lên giá rồi à? Đậu phộng làm ta tích góp sắp đủ…

Đột ngột có một giọng non choẹt cắt ngang:

– Lão bá, vì sao tưới tắm mà cũng có thể luyện công phu được?

Chúng huynh đệ ngả ngửa. Anh em đã bàn đến giai đoạn công thành cả rồi, lại có tên nào chậm tiêu mãi còn nghĩ đoạn triển khai quân như vậy? Vả lại, lăn lộn giang hồ bao lâu, đầu óc còn thơ ngây không đỡ nổi.

Một tên lập tức buồn bực:

– Móa nó, nam nhân “tưới tắm” cho nữ nhân ấy, có nghĩa là…

Nói nửa câu thì dừng. Bởi vì hắn phát hiện cái tên vừa hỏi chỉ đứng đến ngang ngực mình, mặt búng ra sữa, rõ ràng là một tên thiếu niên chưa mọc đủ lông, hóa ra chính là… Dương Thiết Tâm. Gã lập tức đổi giọng dạy dỗ:

– Tiểu huynh đệ, “tưới tắm” nghĩa là… chính là tưới và tắm. Ngươi nghĩ thế nào thì nó thế đó, lớn lên một chút thì sẽ hiểu càng rõ.

– Thế à, Di Hoa cung này lợi hại ghê. – Dương Thiết Tâm lập tức gật gù.

Tiểu tử Quách Khiếu Thiên bên cạnh ra vẻ trưởng thành, vuốt cằm bổ sung:

– Thiết Tâm, ta hiểu rồi. Giống như tưới cây đó.

Đám thanh niên lập tức bụm miệng, tên vừa rồi cười giảo hoạt:

– Chính xác. Hai đệ nghĩ xem, gọi là Di Hoa cung thì nhiều nhất là cái gì? Chính là hoa, lại còn là hoa tươi nữa. Mà hoa thì cần phải tưới, tưới càng nhiều càng tốt. Đúng không?

– Haha…

Đám thanh niên cười theo thích thú. Bọn họ chỉ trong tích tắc đều đã ngầm truyền đạt cho nhau, cái Di Hoa cung kia là một nơi vô cùng thần thánh, chỉ e còn hơn lầu Bạch trong thành, có cơ hội phải đến đó tưới thật nhiều nước.

Lúc này, ở vòng ngoài, Dương Tái Hưng đang tặc lưỡi:

– Sử Trang chủ, Di Hoa cung hay không phải Di Hoa cung không sao cả, trọng yếu là ma nữ…

Năm huynh đệ Sử gia nghe vậy đồng thời nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một ý.

Đúng vậy, mặc kệ kia là Di Hoa cung hay cái gì cung, mặc kệ bọn họ vì sao vây Thiên Diện. Đây là cơ hội giết ma nữ. Vạn Thú – U Linh, mối thù này mà không trả cho xong, Vạn Thú sơn trang vẫn đành ôm thú vật mà sống tiếp.