Chương 291: Mật Tịch, Bảo Đồ, Độc Kinh

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trở lại phủ Tấn Vương, đại sảnh.

Triệu Chân Đán bàn tay nắm lại, nhẫn nhịn của hắn cũng có hạn, cũng rất buồn ngủ.

Mặc dù tiểu vương gia lâu nay lo theo đuổi người đẹp, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ nhu nhược vứt đi. Nếu không phải Hoàng đế mật chỉ, lệnh cho Thái Nguyên nhường người Kim, Triệu Chân Đán đã lật bàn đuổi khách từ lâu.

Người Nữ Chân khi xưa cư trú tận đông bắc xa xôi, thần phục hết Bột Hải đến Cao Ly. Mãi 10 năm trước, đến khi Hoàn Nhan Mân lên làm thủ lĩnh tộc Hoàn Nhan, thống nhất toàn bộ các bộ tộc Nữ Chân, Nữ Chân mới tách khỏi Cao Ly, đối kháng Đại Liêu.

Cũng phải nói qua, nếu Hoàn Nhan Mân không bị Liêu Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi hạ nhục, có lẽ giờ này Đại Liêu cũng sẽ không tan nát như vậy.

Hoàn Nhan Mân xưng đế lập Đại Kim, dẫn quân đánh Liêu một mạch từ đông bắc xuống, chiếm lần lượt Ngũ Kinh của người Liêu. Chẳng qua thắng quá nhanh, trong vòng 10 năm từ một bộ tộc thiểu số nhỏ nhoi đã chiếm gần hết thành trì người Liêu, lãnh thổ tăng cả chục lần. Chính vì đất rộng dân thưa, Mộc gia mới có uy vọng ở Liêu như hiện tại, thậm chí ngang hàng Hoàn Nhan thị. Đổi lại nếu Mộc gia ở Tống, miễn cưỡng lắm cũng chỉ như Dương gia Khương gia là hết mức.

Thời đại này thông tin bó hẹp, nếu ngồi ở Giang Nam bàn chuyện một đám Nữ Chân nào đó chiếm Ngũ Kinh, bà con cũng chả thấy có gì to tát cả. Đại khái một đám sơn tặc cướp năm cái thôn trấn cạnh nhau mà thôi.

Nói tới nói lui, trong mắt người Tống, từ cao xuống thấp đều xem Kim chỉ là tiểu quốc.

Triệu Chân Đán không tài nào hiểu nổi, cớ làm sao Triệu Cát lại bắt hắn nhún nhường trước đám “tiểu quốc” này. Cũng chỉ có Lăng Phong là biết sự lợi hại của người Kim sau này.

“Bốp”

Một tiếng vỗ bàn thật lớn vang lên. Có vài kẻ đang há mồm đành nuốt nước bọt hạ đũa, yến tiệc đêm nay coi bộ càng lúc càng khó nhai.

– Chậm trễ? Các ngươi đem người Kim chúng ta ra làm trò đùa sao?

Sứ thần Kim bừng bừng quát lớn, tiếng Hán của gã tuy không thạo nhưng ý tứ vẫn rõ ràng:

– Đã nói từ đầu, Tống Kim liên minh cùng nhau phát binh phạt Liêu. Rút cục thì sao? Đại Kim chúng ta vì đoạt lại 16 châu Yên Vân mà tổn thất không ít binh mã. Người Tống các ngươi thật tốt, chỉ việc lo ăn uống ca hát. Không chỉ không hạ nổi một thành trì nào, bảo các ngươi đền bù chiến phí cũng chậm trễ. Chúng ta còn phải bận rộn dọn dẹp tàn quân Liêu, làm gì có thời gian ở đây ngồi chờ? Ký kết liên minh, còn ý nghĩa gì nữa?

Triệu Chân Đán tuy bực bội, nhưng lỗi vẫn ở phía mình, hắn nhìn xuống người đầu tiên hàng bên trái, lạnh giọng:

– Cao Thái úy, ngươi là Chính sứ, chuyện này ngươi xem nên giải quyết thế nào đây?

– Thế tử, Vương tử, đêm nay chỉ đón gió tẩy trần, việc gì phải căng thẳng như vậy chứ?

Cao Cầu là Chính sứ, bản thân còn là Điện tiền Thái úy, nói thế nào cũng là con nhà võ, đáng ra trong tình huống vừa rồi sẽ phải phát hỏa đầu tiên. Thế nhưng kỳ quái, lão Cao từ đầu lại bình chân như vại.

Kỳ thực, lão Cao còn nóng ruột hơn Tấn Vương nhiều lần. Thật không hiểu đám Lâm Xung làm ăn kiểu gì, chỉ có mấy trăm xe vàng bạc thôi, lại đi chậm mất mấy ngày.

Hồng Lô tự Phiền Kiên bỗng ghé tai nói nhỏ:

– Thái úy, chẳng phải bọn chúng ngoài cống vật còn đòi một quyển bí kíp gì đó hay sao? Chỉ là một quyển quyền cước nho nhỏ mà thôi, làm sao so bằng cống vật hiện kim? Hạ quan thấy, đưa trước cho chúng cũng không sao cả…

– Vật đó đang ở đây?

– Đúng vậy…

Cao Cầu liền ngay lập tức mỉm cười thở ra.

Cửa bắc Cảnh Thanh, vài tên lính canh ngáp ngắn ngáp dài.

Vừa rồi Lăng Phong đuổi theo đám U Linh sơn trang muốn bở hơi tai. Chỉ tiếc, mấy kẻ kia thân pháp lợi hại, nhoáng cái đã biến đâu mất. Còn may nhờ vào thần lực, Lăng Phong tạm xác định được phương hướng, kiên trì bám theo.

Đuổi một lát mới phát hiện đến phủ Tấn Vương. Xem ra lúc trước chúng nói “đêm nay đi vương phủ, đêm mai mới giết hắn” là nói thật. Lăng Phong không khỏi bội phục, còn chưa thấy sát thủ nào ngay cả kế hoạch ám sát cũng oang oang ra như vậy.

Trời đã khá khuya, trên mặt đường thi thoảng xào xạc tiếng lá khô.

Trước cổng lớn vương phủ đang có một đoàn người ngựa sắp rời đi. Cạnh đó có không ít quan binh triều đình.

Chẳng trách bà con đều đóng cửa kín mít. Giờ này đang giới nghiêm, lại thêm sứ thần hai nước gặp nhau, bất kỳ dân thường nào lộ mặt chắc chắn sẽ bị tình nghi.

Lăng Phong đành ra hiệu một cái, anh em Phong Vân bang đều biết ý lánh vào một con hẻm.

“Ngựa Mông Cổ? Người Kim?”

“Ngươi cũng biết xem ngựa?” Có tiếng châm chọc của Cố lão.

“Đương nhiên.”

Ngày trước ở Vĩnh Lạc trấn, lão Công Tôn Hàn từng chỉ cho Lăng Phong cách nhận biết vài giống ngựa. Giống ngựa Mông Cổ này thân cao chân dài, sức sống dai dẳng, tiếc là không hợp thổ nhưỡng phương nam. Lăng Phong từng đối chọi với kị binh Kim một lần, biết rõ sức mạnh của chúng ra sao.

Hắn nhìn chằm chằm vào đám lính Kim, đột nhiên phát hiện một kẻ quen mặt.

“Mộc Sinh?”

Lần trước Lăng Phong khống chế Mộc Hàm Yên ngay trước mũi Mộc Sinh, tên kia chắc chắn rất căm tức Lăng Phong.

Mộc Sinh mặc giáp trụ tướng quân, khôi giáp kim loại óng ánh. Đám cận vệ không hề kém cạnh, đều kín mít toàn thân. Chỉ vài chục kỵ sĩ nhưng khí thế toát ra như trăm người, vô cùng dũng mãnh. Thật sự là người như mãnh hổ, ngựa như long câu, xem ra là tinh anh trong tinh anh.

Bạch Ngọc Đường bỗng nói nhỏ:

– Bang chủ, mau nhìn kẻ đi sau.

– Có gì đáng nhìn?

– Vật trên tay hắn. Xem ra chúng đã lấy được mật tịch rồi. Không ra tay trong đêm nay, chỉ e không kịp.

Lăng Phong cũng hiểu, vàng bạc lấy xong còn phải chờ ngày tiêu, chứ bí kíp mở ra một cái là biết nội dung, càng muộn càng mất tác dụng.

Cố lão nói Võ Lâm Mật Tịch rất có thể là 1 trong 16 quyển Võ Kinh năm xưa Chu Xán để lại. Lăng Phong hiện tại chỉ có một phần Cửu Âm Tâm Kinh. Nếu hắn may mắn đoạt được mật tịch, kể cả không phải phần còn lại của Tâm Kinh, coi như bất kỳ công pháp nào cũng đều có lợi. 16 quyển Võ Kinh đều do Chu Xán viết ra, tư tưởng nhất quán, có tương có hỗ, đem luyện cùng với Tâm Kinh đều thích hợp.

Lăng Phong lưỡng lự.

Hắn rất hứng thú với mật tịch, nhưng đám sát thủ kia nếu không trừ đi, ai mà biết sau này có tìm đến nữa hay không?

Lăng Phong nghĩ nghĩ, rút cục đặt quyết tâm.

Liều ăn nhiều, bằng không đến bao giờ mới có bí kíp xịn? Không lẽ phải tìm cách nhảy xuống vực?

Đám U Linh sơn trang chỉ e cao chạy xa bay. Đã bỏ công xuyên không, biết có bí kíp đành cố theo đuổi vậy. Nghe nói đám Triều Lam cũng nhắm vào cái mật tịch này. Nhân lúc chỉ có phe mình, một mình cướp hàng, miễn cho người khác nhúng tay vào…

Lăng Phong giơ tay định ra hiệu, đột nhiên hai mắt trợn tròn.

Chỉ thấy phía bên kia đường, không biết từ lúc nào đã phi thường náo nhiệt. Từ mái nhà cho đến các con hẻm, đâu đâu cũng có người.

– Đám người Kim này cũng thật hài hước, Vương phủ xếp phòng không chịu ở, cứ phải chạy ra khỏi thành mới chịu.

– Bọn chúng quen sống trong lều trại, chỉ sợ không quen ngủ trong phòng, haha…

– Cười cái gì. Nếu ngươi qua Kim, ngươi có dám ngủ trong phủ đệ của người Kim không?

– Ta… hừ, ngủ thì ngủ, sợ cái gì.

– Ngươi đương nhiên không sợ, với cái thân phận tôm tép của ngươi, làm gì có ai thèm ám sát.

– Ngươi… khinh ta?

– M* kiếp, mấy tên điên các ngươi, có im đi không.

“M*, sao nhiều người vậy?”

Lăng Phong thầm chán nản.

“Ngươi không phải chưa gì đã chán đó chứ?”

Lão Có rất tinh quái. Chỉ là nãy giờ vẫn chưa thấy mặt đâu, nghe mỗi tiếng truyền âm.

Lăng Phong nhớ đến lời Cao Đào, liền nói thầm:

“Alô, lão già, cái Võ Lâm Mật Tịch kia, hình như không phải bí kíp mà lão nói đến, mà là một cái bản đồ.”

Gì chứ bản đồ Phong ca không có ham, cho hắn nửa canh giờ hắn có thể vẽ bản đồ cả thế giới.

“Ngươi tin lời tên vừa rồi?”

“Ài, ta thấy căn bản đây là một cái bẫy. Nếu là cướp vàng bạc, ta còn tin chút. Vì vàng bạc có thể chia ra. Nhưng mật tịch hay bảo đồ gì đi nữa, cũng chỉ là một quyển ghi chép mà thôi. Để nhiều người biết như vậy, đoạt được ai sẽ giữ? Nếu ta là chủ mưu, ta chỉ nói đến vàng bạc, tuyệt đối không nói đến mật tịch, âm thầm tự mình đi lấy…”

Lăng Phong lại không biết, chuyện tàng bảo đồ này trong võ lâm Hà Đông cũng không phải lần đầu, chỉ có hắn vừa đến Hà Đông nên không biết.

“Đây đương nhiên là một cái bẫy. Chính vì biết là bẫy, nên mới cố ý để thật nhiều người biết.”

“Lời này ý gì?”

“Không có kẻ thế mạng giúp ngươi, ngươi làm sao an toàn vượt qua bẫy mà lấy chứ?”

Lăng Phong tỉnh ngộ.

“Có điều này ta vẫn chưa nói hết. Năm đó Võ Kinh mất 2 quyển, một Tâm pháp, một Thủ pháp. Thủ pháp kia chính là… dùng độc. Nếu cái Mật Tịch kia là bản Độc Kinh, nói không chừng có ghi chép về Đoạn Cân Nhẫn mà ngươi cần. Còn nếu kia là bảo đồ, haha, vậy thì cũng không tệ đâu…”

“Độc Kinh?” Lăng Phong không vội mừng, trái lại sinh nghi.

Sớm không nói, muộn không nói, bây giờ mới nói?

Hết mật tịch, đến bảo đồ, rồi độc kinh, rút cục ai đang nói thật?

Chẳng bù cho trong phim, cứ ra tửu lâu ngồi nửa canh giờ liền nắm hết bí mật võ lâm. Cái gì thiên hạ bát đại mỹ nữ thập đại thần kiếm đều vanh vách.

“Nếu lão tổ tông đoán không sai. Lúc này quanh đây có rất nhiều kẻ đang nhìn vào. Đám quái nhân vừa rồi cũng có trong đó. Tiểu tử, cẩn thận một chút, bằng không vừa chạm tay vào bí kíp đã ô hô ai tai.”

Lăng Phong thận trọng gật đầu. Hắn chợt nhớ câu vừa rồi của lão, những kẻ thế mạng…

Có những lúc Lăng Phong đã thực sự tin vào Cố lão, muốn bái hẳn lão làm sư phụ. Lão ta tuy lúc tỉnh lúc điên, đặc biệt thích quấy rối hắn, nhưng võ công rất cao, cũng đã chỉ điểm cho hắn không ít. Chỉ là, lão quá đáng ngờ. Từ Triều gia trang bám theo Lăng Phong, vừa thân vừa lạ, thi thoảng lại vô ý kể vài chuyện dẫn dắt Lăng Phong, không thể biết hồ lô lão bán thuốc gì.

Sống trên đời, người ta luôn nghĩ mình là nhân vật chính. Nói ví như thấy người khác không mang mũ bảo hiểm bị tai nạn, thế nhưng đến lượt mình lại không thèm mang, bởi cho rằng mình là nhân vật chính, tay lái lụa, không thể bị tai nạn được. Cũng giống như, xem phim thấy nhân vật bị người khác lợi dụng, liền vỗ đùi chửi kẻ đó ngu, lại không biết một ngày chính bản thân bị những ai tính kế qua.

Lăng Phong vỗ vỗ hai bên má.

Xuyên không đã lâu mới có một vụ “đánh NPC cày đồ”, Phong ca chính là nhân vật chính, chắc không xui đến mức thành thế mạng chứ?