Chương 436: Không Thích Màu Trắng

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đi Đại Kiếm hội, với Lăng Phong có thể nói nhất cữ lưỡng tiện.

Vừa có thể lần theo Dao Trì cung tìm kiếm mẫu thân, vừa tránh khỏi rối rắm tại kinh thành.

Trọng yếu hơn là, Phong ca thân là một kiếm khách… khụ… là một người mang kiếm, sự kiện liên quan đến kiếm, lại 5 năm mới có 1 lần, không thể không tham gia.

Về đến Vĩnh Lạc trấn, Lăng Phong không khỏi phóng mắt nhìn thêm một lần. Hắn có một cảm giác rất thành tựu. Giống như mình chính là Columbus khai phá ra mảnh đất mới.

Cảnh tượng Vĩnh Lạc trước mắt bỗng như thành một đoạn phim timelapse. Đầu tiên là cảnh năm đó lác đác vài căn nhà, sau đó đông đúc lên như hiện tại, rồi sau cùng là lầu các đình đài mọc lên san sát, bên dưới xe ngựa người người đổ về sinh sống.

“Liệu có thể làm nên ngày đó hay không đây?”

Lăng Phong bỗng nhớ đến lời Kha lão ngầm nhắc nhở, không khỏi đau đầu.

Lối thoát chính là, phải tìm được một chỗ dựa. Tỷ dụ tìm một vị vương công quý tộc, cùng đối phương đứng tên Vĩnh Lạc. Đến lúc đó không sợ triều đình dè chừng. Có điều làm vậy chẳng khác nào dâng thành quả cho người khác, vừa nghĩ đã đau lòng.

Cách thứ hai, là tự mình làm một vương hầu.

Có vài tiểu thuyết mạng ăn khách, kịch bản đều là để nam chính lập công, Hoàng đế phong hầu. Phong ca liệu có cơ hội này không?

Đáp án là có… không ít khó khăn.

Đây là Đại Tống thời kỳ Huy Tông, cũng không phải lúc Thái Tổ lập quốc. Việc phong tước vị, đặc biệt là cho thương nhân, gần như không thể xảy ra.

Lại nhìn vào chuyện của Lâm Xung và Khương Tuấn, lập công tích, cũng không đơn giản cứ máu me là lập được. Đều là hộ tống cống vật, đều chiến đấu hết mình, rút cục Khương Tuấn bởi vì là con cháu Khương gia, cho nên được thưởng công, nói không chừng chính là một tước vị gì đó. Trong khi Lâm Xung lại bị khép tội.

Lăng Phong tin tưởng, nếu là hắn, với cái tiền sử đầy nhọ của mình, kết cục sẽ giống Lâm Xung.

Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn vô vọng. Ví dụ Phong ca có thể tán đổ một cô công chúa nào đó. Đến lúc đó tước hầu là nằm trong lòng bàn tay.

Chỉ là, tán đổ một cô công chúa? Thật là quá viễn vông đi. Còn nhớ năm đó tiếp xúc với Vương Diệu Mai, người ta mới chỉ là quận chúa, đã nhìn Lăng Phong bằng chưa đến một phần tư con mắt.

Xem ra, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, cẩn trọng một chút. Dù sao, cung đã trên dây, Vĩnh Lạc đang trên đà phát triển, căn bản không thể dừng lại được nữa.

Lăng Phong bỗng ước gì ngay lúc này có cái kho báu, đào lên một đống vàng bạc bên dưới, lúc đó có tiền mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Hắn bỗng nhớ đến, Long Bác Khôn từng nói bọn họ tìm ra một cái mỏ vàng gần đây, vừa rồi quên không hỏi đã khai thác được bao nhiêu.

Chờ chút, mỏ vàng, kho báu?

Đúng rồi, hắn…

– Công tử, vị “chuột lông gấm” mà ngươi nói, đã đến rồi.

Mặc lão vội vàng đi ra.

Công tử là xưng hô mới mà Lăng Phong vừa phổ biến.

Nói sao, cho nó… quý tộc. Đáng lý hắn muốn dùng từ “sir” cho oách, nhưng nghĩ lại hơi ngắn quá, người khác gọi giống như đang chửi hắn vậy, rất không có phẩm vị.

– Chuột bạch, nhớ ngươi quá đi thôi.

Lăng Phong vừa đi ra cổng vừa vỗ đầu.

Trong tay mình đang có một mảnh tàng bào đồ còn gì? Trọng yếu là, cái bảo tàng đó hình như chính ở Vĩnh Lạc này. Cố lão từng nói đến một lần.

Từ xa đã thấy bóng dáng chuột bạch.

Đẹp trai! Rất đẹp trai nha!

Ài, làm sao lâu nay lại không nhận ra Bạch gia soái như vậy? Không chỉ soái, còn có hào quang của kho báu vây quanh.

Chỉ là, đi cùng Bạch Ngọc Đường lại có một người.

– Hồng Lăng?

Chỉ thấy tiểu muội Hồng Lăng không hiểu sao cũng có mặt.

Hồng Lăng không chờ Lăng Phong lại gần, đột nhiên sụp xuống quỳ lạy ngay trước cổng trại.

– Ân công…

– Chuyện gì đây?

Lăng Phong vội đỡ lấy Hồng Lăng, đưa mắt hỏi Bạch Ngọc Đường.

Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường thở dài:

– Ta và con mèo họ Triển kia làm đủ trò, rút cục vẫn phải đưa cho đám quan sai ở đó một ít, chúng mới chịu giải oan cho cha mẹ Hồng Lăng.

“Thế làm sao cô bé lại còn về đây?”

– Lão bá kia đâu?

– Lão Trần kia cũng chỉ là người cùng thôn mà thôi. Xong việc liền đi. Chính lão gửi gắm cô bé cho ta, nói lão cũng sắp chết rồi, không làm sao nuôi thêm nó được, mong ngươi làm phúc cứu lấy.

– Xin ân công thu nhận Hồng Lăng.

– Thu nhận ngươi?

Hồng Lăng lại muốn sụp xuống muốn lại lần nữa:

– Hồng Lăng người thân không còn, cũng không có nhà để về nữa. Ân công cứu mạng Hồng Lăng, Hồng Lăng khắc cốt ghi tâm. Chỉ mong ân công rủ lòng thương thêm lần nữa, để Hồng Lăng bên cạnh. Làm cái gì cũng được, nấu cơm chùi nhà xí đều có thể.

– Khục!

Làm sao chùi nhà xí với nấu cơm lại để cùng một chỗ thế kia?

Lăng Phong nhin cô bé cứ hở ra là muốn quỳ, lại nhớ đến cảnh trong mật động tuyệt vọng suýt chết, đột nhiên chẳng có chút tâm tư đùa cợt nào. Bình thường nếu gặp tình huống tiểu muội có tiềm năng “lolicon” kiểu này, Phong ca chắc hẳn đã nghĩ bậy gì đó trong đầu.

– Nhận ngươi cũng không phải không thể. Nhưng ở cạnh ta thi không cần thiết.

– Ân công. Ngài là đại lão gia, Hồng Lăng thấy các vị lão gia đều có hầu gái bên cạnh…

– Ta cũng không phải lão gia nha.

Lăng Phong nghĩ nghĩ, tạm không thấy hứng thú, ngược lại thấy hơi kỳ quái.

Tiểu muội này có điểm… hơi ác liệt, không giống con nhà nông nên có. Có lẽ người Bắc Hán tính tình như vậy chăng? Nhưng vì sao cứ phải ở cạnh hắn mới được?

– Hay để ta xếp ngươi bên cạnh tiểu thư Như Ý…

Còn chưa nói xong, đã có tiếng ai đó:

– Công tử, phu nhân có dặn dò. Ngoài công tử và chúng ta ra, không để bất kỳ ai khác tiếp cận tiểu thư.

Nữ nhân này là nha hoàn được Thành Bích sắp cạnh Như Ý, tuổi chừng 30.

Thành Bích hiện vẫn đang nắm rất nhiều bí mật tại Hà Bắc. Kim quốc Thiên Sách phủ từng một lần muốn bắt cóc Như Ý khống chế nàng, chắc chắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Thành Bích để Như Ý cho Lăng Phong đem về Trường An cũng là vì lý do này.

Lại nghe Hồng Lăng cầu xin:

– Ân công, mạng Hồng Lăng là do ân công ban cho. Mong ân công cho Hồng Lăng có cơ hội đền đáp, nếu không Hồng Lăng cũng không biết sống để làm gì nữa.

– Ta…

Lăng Phong cười khổ.

Lăng Phong cũng không bài xích chuyện nha hoàn hầu hạ, hắn còn thèm là đằng khác. Nói sao, xuyên về cổ đại, lại chưa bao giờ được thử tư vị làm người cổ đại thực sự.

Chỉ là, hắn quanh năm suốt tháng đi đây đi đó, cũng không phải công tử thiếu gia nhàn tản, nguy hiểm xuất hiện bất kỳ lúc nào. Mang theo nha hoàn, chẳng biết là phục vụ được cái gì, ngược lại còn vướng chân vướng tay, có chuyện hắn còn phải mất tâm tư đi bảo vệ.

Huynh đệ xung quanh đều thế cả. Dân giang hồ, tự do tự tại, đâu ai cần nha hoàn? Vả lại, Phong thủ lĩnh Tiêu đại ca còn không có nha hoàn, anh em có muốn cũng không tiện thu.

Rút cục, Bạch Ngọc Đường nói:

– Ngươi sợ nó vướng víu, thì để lão Bạch đem nó về lại Huyễn Âm vậy. Tự sinh tự diệt!

– Ân công xin đừng đuổi Hồng Lăng đi…

– Thôi được rồi, ở lại đi. – Lăng Phong thở dài.

Hồng Lăng liền quỳ muốn tạ ơn, làm Lăng Phong lại phải chật vật đỡ dậy.

Cái thời đại này, cái gì cũng được, chỉ riêng chuyện quỳ lạy này… Ài!

Có gì tính sau. Trước mắt phải sắp xếp cho cô bé chỗ ăn ngủ đàng hoàng, Lăng Phong liền đảo mắt tìm bóng dáng quản lý Lục Chính Kỳ.

– Lục quân sư, hai chúng ta quả nhiên tâm đầu ý hợp, hay là lại làm thêm một bài nữa?

“Đậu, hai ngày vẫn chưa xong?”

– A, Tưởng huynh đệ, ta có chút việc bận. Để hôm khác đi…

– Không sao, không sao. Vậy huynh cứ làm việc của huynh, ta ở cạnh phục vụ.

– Không cần phiền phức như vậy đâu.

– Không phiền, không phiền.

– Phiền mà, phiền mà.

Còn chưa kịp gọi Lục Chính Kỳ, đã nghe một giọng ồm ồm bên cạnh:

– Lão Phong, chỗ này của ngươi được đấy. Ta rất thích!

– Ấy, Trấn lão đệ, có gì khiến ngươi thích như vậy?

– Nhà cửa lụp xụp không ít. Lôi gia gia ta mà cho nổ tung lên, sẽ rất đẹp mắt đó.

Lăng Phong toát mồ hôi.

Liền cấp tốc gọi Lục Chính Kỳ. Thứ nhất cứu hắn thoát khỏi tay Tưởng Bình, thứ hai ưu tiên sắp xếp Trấn “lựu đạn” này trước, tốt nhất là tống luôn vào rừng, bằng không ngay ngày mai nửa cái trấn chỉ sợ sẽ tan nát.

– Lục tiên sinh, Lục tiên sinh…

– A, có đây. Tưởng huynh đệ, ngại quá, đoàn trưởng gọi ta.

Lục Chính Kỳ như bám được gốc rạ cứu mạng, vội vã chạy đến.

– Lục tiên sinh, giao lưu âm nhạc, tốt chứ?

– Khụ, khụ. Tốt, tốt… – Lục Chính Kỳ liên tục đánh mắt cầu cứu.

Lăng Phong vỗ vỗ vai tỏ vẻ cảm thông, nói:

– Vị huynh đệ này của ta có chút biệt tài chế hỏa khí. Huynh xem sắp xếp cho hắn một chút không gian, để hắn thử hỏa khí. Có thời gian ta sẽ ghé luận bàn.

– Lại là… nhân tài?

Lục Chính Kỳ nhìn lại Lôi Trấn, bị hai chữ “nhân tài” của Lăng Phong làm cho da đầu run lên. Lần này Lục gia đã có kinh nghiệm, không niềm nở như với Tưởng Bình. Hắn có một loại dự cảm, đó là huynh đệ kỳ tài của Lăng Phong đều… không bình thường cho lắm.

Chỉ nghe Lôi Trấn rất hào hứng nói:

– Chỗ họ Lục nhà ngươi có cái gì cần phát nổ không, Lôi gia gia sẽ giúp một tay.

– A, không có.

Lục Chính Kỳ mặt mày xanh lét, quả nhiên bổn quân sư thần cơ diệu toán, dự cảm không sai.

– Đừng ngại, đồ của Lôi gia rất tốt đó, mới dùng có 2 lần thôi, lần này là lần thứ 3, đảm bảo ngưuơi xem một lân sẽ yêu thich.

– Không ngại, a không đúng, không cần…

– Lục tiên sinh, ta lại vừa nghĩ ra một bản hòa âm cầm sáo, ngươi muốn nghe thử không?

– Không nghe…

– Lục tiên sinh, quên không giới thiệu với ngươi. Đây là một bằng hữu khác của ta, tên là Bạch…

– Không cần giới thiệu. Bằng hữu Bạch gì đó, hôm khác sẽ bái phỏng.

Lục Chính Kỳ cái gì cũng không, nhoáng cái bỏ của chạy lấy người.

Bạch Ngọc Đường không khỏi chưng hửng:

– Này, ta có vấn đề gì sao? Làm sao hắn chưa gì đã bỏ chạy?

– Hắn họ Lục, chắc là… không thich màu trắng.