Chương 1: Âm phủ cũng xài mobile

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khách sạn X.

Trong một căn phòng ở lầu hai, một cặp nam nữ đang nằm dài trên giường, đôi mắt âu yếm nhìn nhau. Trên thân mình đều chỉ còn độc khăn tắm. Xem ra sắp đến đoạn công thành chiếm trại.

Ngay lúc người nam chậm rãi cúi đầu, chuẩn bị hôn lên làn …

“Choang.”

Có tiếng thứ gì đó đổ vỡ.

Địa ngục, điện Chuyển Luân, một trong mười điện Diêm La.

“Choang”

Chỗ này cũng vừa tiếng có đổ vỡ.

Bình thường người trần chết đi, xuống địa ngục sẽ phải lần lượt qua cả mười điện chịu phạt. Còn tùy vào công tội trên trần thế mà sẽ nhận được thời hạn lưu trú khác nhau. Đại khái tội càng nhiều thì ở càng lâu. Ở đến khi nào hết tội thì được đưa đến điện Chuyển Luân, luân hồi đầu thai.

Ngay chính giữa điện, đang có một bóng người đang quỳ.

Đương nhiên, không ai ngoài nam chính của chúng ta, Hàn Phong.

Hắn đang rất buồn bực, đầu vẫn còn đau âm ỉ. Nói sao, tốn biết bao thời gian công sức, khó khăn lắm mới bế được một tỷ muội xuất thân ca sĩ lên giường, còn chưa kịp thu hoạch thì bị thằng lưu manh nào cho lăn quay ra.

Ban đầu Hàn Phong không hề biết đây là đâu, chẳng qua sau khi bị hai tên hình thù kỳ quái kẹp nách lòng và lòng vòng một lúc, hắn đại khái hiểu được.

Mình đã chết, lại còn là chết “bất đắc kỳ tử”.

Hàn Phong cũng không biết, mình còn là trường hợp ngàn năm có một. Vừa xuống thăm thú cõi âm đã được trực tiếp tống đến điện thứ mười trong Diêm La.

Kể ra, chết là chết thôi, điện thứ mấy mà chả như nhau?

Lại nói. Cái chuyện chỗ ở dưới này, nó cũng rất phức tạp. Trong quá trình đi lại giao lưu, nếu biết thể hiện tài năng, tạo dựng một chút quan hệ, vậy thì sẽ có chỗ tốt. Không biết chừng được giữ lại làm quan, khỏi cần đầu thai nữa. Đại khái, sinh viên học tốt được giữ lại trường làm giảng viên.

Đang lúc Hàn Phong còn mơ màng, có tiếng ai đó oang oang vang lên :

– Đứa nào trực ban hôm đấy?

– Điện hạ, là tiểu thần.

– Ngươi làm ăn kiểu gì mà đánh nhầm dấu thế này được?

Người mắng chửi mặt đen như than, nước miếng phun tung tóe. Lão là người cai quản chỗ này, Chuyển Luân Vương.

“Cái gì đây? Nhầm?” Hàn Phong nghe thấy từ nhạy cảm, không khỏi nhăn nhó nghĩ thầm.

– Điện hạ tha mạng, tiểu thần hôm đó hơi quá chén, mắt mũi không được tốt.

– Trực ban mà còn dám uống. Uống với thằng nào? Xử luôn một thể.

– Dạ, thần uống với …

Tên “tiểu thần” kia lắp ba lắp bắp.

– Nói!

– Dạ, điện hạ.

Quanh điện tĩnh lặng chốc lát.

Chuyển Luân Vương xem chừng đang bực bội, lỗ tai ù ù, nghe không được rõ lắm. Lão hắng giọng nhắc lại lần hai :

– Khỏi phải xưng điện hạ. Thằng nào? Lòng vòng cái gì?

Nhân tiện nói một chút, Chuyển Luân Vương có lý do để bực.

Năn nỉ gãy lưỡi từ sáng, Chuyển Luân phu nhân mới chịu thử “kiểu mới”. Vừa chuẩn bị “đưa quân tiến vào ổ địch” thì Chuyển Luân lão gia lại bị thủ hạ eo éo dựng dậy. Hỏi sao không bực?

Lại nhân tiện nói thêm một chút nữa.

Số là gần đây địa ngục phổ cập công nghệ thông tin, ứng dụng quản lý điện tử, để đỡ phải thua kém trần gian. Điện Chuyển Luân là thí điểm đầu tiên, sổ tử không dùng giấy, chuyển hẳn qua dùng điện thoại.

Chuyển Luân Vương hôm nọ bị bà nhà chửi mắng, đành lôi một đám thủ hạ ra uống rượu giải sầu. Mấy anh em được cơ hội thân cận thủ trưởng, liền bỏ hết việc chạy ra phụng bồi. Tên xấu số kia cũng có trong số đó. Vấn đề là, nhậu xong mắt mũi kèm nhèm đầu óc hỗn loạn, nhập dữ liệu đánh nhầm dấu “đã chết” cho tên Hàn Phong nào đó, mới ra cơ sự hôm nay.

Tửu lượng kém, không phải là một tội. Nhưng biết tửu lượng kém còn ham hố, thì là đại tội.

Tên kia đang cố gắng ép nhỏ giọng, mồ hôi đã rịn ra, nói :

– Dạ, dạ. Ý thần là … uống với điện hạ.

Chuyển Luân Vương giận quên trời đất hô to :

– Đem điện hạ ra vạc dầu.

“Quạ, quạ, quạ”

Quanh điện có tiếng quạ kêu. Còn như quạ ở đâu ra thì … hiệu ứng âm thanh mà thôi, tác giả cũng không rõ.

Nhận thấy có gì đó không ổn, Chuyển Luân Vương mới tỉnh táo lại, mặt già đỏ lên đằng hắng :

– E hèm, coi như ta chưa nói. Tên đang quỳ dưới kia, tên gì bao tuổi, tại sao chết?

– Ặc. Ta đang thắc mắc tại sao lại chết nhảm đây? Ông là Diêm Vương còn đi hỏi ta?

Hàn Phong đang sẵn bực mình, ngẩng đầu nói to.

Diêm với chả Vương, làm ăn tắc trách. Đằng nào cũng chết rồi, chẳng lẽ còn sợ chết nữa không bằng?

– Ngươi … giỏi.

Chuyển Luân Vương bật ngửa ra sau, không khỏi giơ một ngón tay giữa.

Bội phục, đụng phải thằng liều. Thể loại trâu chó thế này lâu lâu mới gặp. Lão nhớ phải mấy chục năm trước có một tên như thế xuống đây, tên đâu Chí Phèo.

Chuyển Luân Vương đang định chửi tiếp, nhưng đột nhiên “thần thương” dưới khố có vẻ đã lấy lại hùng phong. Thầm nghĩ đôi co thêm e mất giờ đẹp, lão liền qua loa :

– Hai thằng trâu ngựa đâu, lại đây.

Kỳ thực, vụ này nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, muốn to muốn nhỏ đều được. Sổ sách sai sót, tìm tên nào giỏi công nghệ một chút chắc là ổn.

– Đem thằng này xử đại đi, làm sạch chút ta còn ngủ tiếp.

Một tên, đầu như con trâu đứng ra hỏi :

– Điện hạ, xử đại … cụ thể là xử thế nào?

Chuyển Luân Vương vội lắm rồi, liền phẩy tay :

– Cho lên nhà nào đó, coi như trả thọ cho hắn.

– Dạ, thế thủ tục các kiểu thì …

Tên còn lại, mặt dài như ngựa.

– Gọn lẹ, nhớ không lưu sổ sách, bị tra ra phiền lắm.

– Dạ dạ!

Hai tên trâu ngựa nhìn nhau chốc lát, gật đầu lui ra.

Chỉ nghe lão Chuyển Luân lẩm bẩm :

– Dạo này làm m* gì năm tuổi hay sao mà chả có gì suôn sẻ.

Nói xong cắp mông đi mất.

Hai tên đầu trâu mặt ngựa cúi cúi đợi lão đại đi khuất, mới vội vàng chạy ra giữa điện, lại hai bên kẹp lấy Hàn Phong :

– Phiền nhân huynh quá, lại phải lên lại.

Tên đầu trâu tỏ vẻ nịnh nọt.

Hàn Phong nghiêng đầu tránh ra. Cũng không phải hắn kỳ thị loài trâu, chẳng qua thằng này đầu to như trâu tạm bỏ qua, chỉ là mùi cũng như trâu luôn, chịu không nổi.

– Khoan đã, anh ngửi thấy mùi lạ ở đây? Lên lại?

Tên mặt ngựa cười trừ :

– Ài, tụi anh dạo này lao lực, có tí nhầm lẫn, lỡ tay làm chú em xuống đây. Nhưng mà không hề gì, coi như đi tham quan một chuyến. Nói cho chú em biết, không phải thằng nào cũng được phúc thế đâu, cùng lắm đi một vòng Quỷ Môn thôi. Riêng chú còn được vào tận chính điện, được lão đại thăm hỏi.

Hàn Phong hiểu lờ mờ ra, không khỏi chửi tục.

– Ặc. Các ông giỡn chơi à? Làm quỷ cũng phải có tí nhân đạo chứ? Anh đang lúc khẩn cấp thì bị kéo xuống đây, bây giờ bảo về là xong chuyện sao?

– Chú em nhỏ mồm tí. Có gì anh em tính toán cho, làm gì mà oang oang thế? Lão đại mà ra lại phiền phức ra.

Mặt ngựa giảo hoạt nhìn Hàn Phong.

Làm ở đây cả trăm năm, ngựa ca biết tỏng đối phương đang đòi tiền bồi thường.

Đầu trâu tính tình trầm mặc hơn, nhỏ giọng chêm một câu :

– Thực ra có quay lại cũng không thể về chỗ cũ được.

– Ý gì? Thế anh sẽ về đâu?

– Thì bây giờ mới cần bàn bạc đây.

– Còn bàn bạc gì? Không lẽ anh sẽ thành người khác?

Hàn Phong buột miệng nói thế, có điều trong thâm tâm lại nghĩ làm ơn đừng thành thật. Sống 20 năm, khổ lắm mới an ổn chút ít. Cái thời buổi, này kiếm việc kiếm gái khó v* ra, giờ lại bắt làm lại từ đầu, nghĩ cũng không buồn nghĩ.

Lại nghe tên ngựa lải nhải :

– Cái mạng kia của chú coi như xong rồi, không thể thay đổi được nữa. Vừa rồi nhầm, bên tụi anh đã mệt mỏi che chắn lắm. Giờ mà thêm vụ lật sổ sống lại, chắc tụi anh bị cách chức mất.

– Cái đó không phải chuyện của ông.

Hàn Phong nghe mà muốn đạp cho tên thất đức kia một cái.

Có điều lại thôi, bên người bên thú, không thèm chấp, rất mất tư cách.

Thực ra, cái kiếp vừa rồi của hắn cũng tệ lắm. Xuất thân tầm thường, gia cảnh tầm thường, cuộc sống tầm thường. Nói chung đều là tầm thường. Bây giờ được cho sống lại kiếp khác, có khi lại tốt. Khối người còn đang muốn như hắn mà không được.

– Thế này đi, tụi anh sẽ xem xét cho chú cái số tốt chút, được chưa?

– Nói luôn đi, dài dòng.

– Xem nào …

Đầu trâu dở một cái điện thoại ra.

– Dưới này … cũng xài thứ này?

Hàn Phong suýt chúp úp sấp.

Đầu trâu hớn hở khoe :

– Có chứ, anh phải trấn lột mấy thằng mới xuống. Nhà tụi nó đốt xuống toàn hàng mới.

Hàn Phong chum đầu nhìn, cái cục kia thế mà lại kiểun dáng iPhone 6 cơ đấy. Có điều hình như hàng nhái, chất liệu cũng không được tốt cho lắm.

Dù sao cũng vân du một chuyến âm phủ, tiện thể hỏi thăm một chút, trở lên có khi lại viết được một quyển “Âm phủ du ký”, vì thế liền tò mò :

– Điện đóm mạng miếc các kiểu thì thế nào?

Đầu trâu cười khẩy :

– Có gì khó đâu. Mấy tên thiên tài gì kia cũng xuống cả đây thôi. Muốn làm lại chả dễ.

Chỉ là, thằng này loay hoay một lúc lâu vẫn chưa mò ra cách “unlock”, tay chọt chọt loạn xạ, mồ hôi tứa ra.

– Cái này … làm thế nào ấy nhỉ?

– Ôi, sợ các bố quá. Không biết xài mà đua đòi. Lấy ngón tay chạm vào đó … Đúng rồi … rồi kéo sang.

Hàn Phong đến bực với thằng hai lúa này.

– À đấy, haha. Chú em thế mà giỏi. Có gì anh lại thêm cho chú tí ưu đãi.

Có điều Hàn Phong không hề biết, cái “tí ưu đãi” này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này của hắn.

Được một lúc.

– Chú em hỏi điều kiện gì trước?

– Gái.

Hàn Phong không buồn nghĩ đáp luôn. Hắn sống bấy lâu có lẽ cái này là thiếu nhất.

– Được. Đây, tạm thời có hai chỗ, một là thê thiếp đầy đàn, một là chưa vợ.

– Thế cũng phải hỏi, dĩ nhiên thằng thê thiếp.

– Thằng này chuẩn bị làm đại thọ thì lăn ra …

– Khoan, đại thọ gì? – Lăng Phong ngửi thấy mùi cạm bẫy đâu đây.

– Lão này cũng 60 rồi, nhưng …

Phong ca lập tức phủ quyết :

– Khỏi nhưng nhị gì, dẹp đi. 60 rồi sống lại làm khỉ gì, chả lẽ vừa lên lại xuống tiếp đây? Chọn thằng kia.

– Ok luôn. Thằng kia số hơi khổ một chút nhưng …

– Lại nhưng cái gì nữa? Không quan tâm, nói chung 60 chắc chắn không được.

– Ok, vậy lên nhé.

– Từ từ, đùa bố à, ưu đãi gì đâu?

– Hề hề, chú em thế mà nhớ dai, hai anh tí nữa quên.

“Hai thằng mày cố ý quên thì có.” Hàn Phong cười khẩy nghĩ thầm.

– Bình thường phải qua chỗ Mạnh Bà uống canh, qua cầu này nọ. Riêng trường hợp chú em anh đặc cách khỏi làm.

Hàn Phong trợn mắt không phục :

– Chỉ có thế? Cái đấy có gì mà là ưu đãi?

– Còn đòi gì nữa, thằng em lên lại không bị mất ký ức cũ. Bao nhiêu người muốn không được đấy.

– Thua. Sống kiếp khác giữ ký ức cũ làm quái gì? Chỉ tổ to đầu chết sớm.

– Ài, thôi được rồi, chú em đòi hỏi quá. Nể mặt chú chỉ anh xài điện thoại đấy. Vừa có một lão chết mang theo vài thứ hay ho, tụi anh sẽ chuyển qua chỗ chú đem lên. Thế nhé.

“Hóa ra còn cò kè, đưa thì đưa từ đầu cho rồi.” Hàn Phong bực bội.

– Là thứ gì?

– Lên thì biết.

– Ít nhất cũng phải nói cách dùng chứ?

– Lên thì biết.

– Đệch.

Cuộc sống mới bắt đầu.