Chương 77: Kết nghĩa huynh đệ

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đột nhiên từng đạo điện thiểm như tiếng sấm vang lên, đánh thanh tuyệt phẩm linh khí rơi xuống, Tần Chích ở bên trong kêu thảm thiết liên tục, thần niệm từ từ tiêu tán.

Hách Liên Cửu Tiêu, Đường Trường Tồn cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ là thân thể vẫn chưa bị hủy diệt, mượn tuyệt phẩm đạo khí cấp tốc lui về phía sau, rốt cuộc tạm thời bảo trụ được tính mệnh.

Cửu Vĩ Quá Tôn đỡ hơn, dù như vậy nàng cũng bị chặt đứt một cái đuôi mới chạy trốn khỏi phạm vi sát thương của lực phản chấn, lực phản kích vừa rồi cũng có liên quan đến lực công kích của bọn họ, cuối cùng trong nháy mắt Cửu Vĩ Quá Tôn vẫn bảo lưu nguyên bản cũng bạo phát lực lượng chân chính, chịu tổn thất tu vi ngàn năm mới bảo trụ mình không giống như Tần Chích.

Lúc này ngược lại có thể nhìn ra, Đường Trường Tồn và Hách Liên Cửu Tiêu ban đầu kêu gào hung hăng nhất, ngược lại không xuất lực quá lớn, chỉ là lúc này trận pháp xung quanh tế đàn hoàn toàn khởi động, cũng không có thời gian đi lý luận chuyện này với bọn họ, có thể giữ mạng đã là tốt lắm rồi.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Đại Tế Ti đang ở ngoài cùng liều mạng xông vào cũng trực tiếp bị một đạo quang mang bắn trúng, người bay xa hơn mười hơn dặm, một cánh tay gãy hoàn toàn.

Côn Văn, Bắc Minh Tượng Xuyên cũng đều bị thương, mệt mỏi ứng phó trong trận pháp.

Ngược lại phía bên bọn người Trình Cung, Lý Pháp, Đông Phương Kim Đan tương đối đỡ hơn, bởi vì bọn họ đều rất lý giải trận pháp, hơn nữa ngay từ đầu đã không liều mạng phát lực công kích, trận pháp này giống như một tấm gương bộc phát ra lực lượng, vừa rồi bọn họ không ngừng tỏ ra yếu kém, tránh né việc chính, lúc này trận pháp xung quanh tăng cường, nhưng công kích đối với bọn họ lại không tăng cường nhiều lắm, bởi vì bọn họ cũng không mạnh mẽ lấy lực lượng tập kích vào trận pháp, cấm chế, nỗ lực xông về phía trước.

Thấy Tần Chích ngã xuống, cuối cùng ngay cả thần niệm ẩn thân trong tuyệt phẩm đạo khí cũng không giữ được tính mạng, Lý Pháp cảm giác lạnh cả người, không nhịn được cảm kích nhìn về phía Trình Cung, may mà vừa rồi mình nghe lời Trình Cung, bằng không cho dù mình không ngã xuống giống Tần , về phần cảnh giới, cảnh giới của Hỏa Phượng Ma Long hiện giờ cũng giống như Trình Cung, Trình Cung vốn là Đạo Tôn cảnh giới, hiện nay khôi phục tới Thiên Tôn thần niệm, căn bản không cần lo lắng những chuyện này.

Lo lắng còn lại duy nhất chính là thiên kiếp, hiện tại chính là lúc Trình Cung cần mượn pháp tắc nhất giới tồn tại trong Thần Long Thiên Cung, để uy lực thiên kiếp không bằng một thành lúc bình thường, vừa vặn để Tiểu Hư Đỉnh, Hỏa Phượng Ma Long mạnh mẽ đột phá, như vậy nhất cử lưỡng tiện, không chỉ có thể né tránh nguy hiểm đột phá bên ngoài, còn có thể lợi dụng uy lực thiên kiếp khai mở tế đàn.

– Ầm!

Bạo rồi, hoàn toàn cuồng bạo, dưới tình huống thiên kiếp trước đó còn chưa kết thúc, Tiểu Hư Đỉnh trực tiếp tấn chức thành tuyệt phẩm đạo khí, hơn nữa long uy ẩn chứa trong đó giống như một loại khiêu khích, về phần Hỏa Phượng Ma Long đột phá càng dẫn động lực lượng thiên kiếp khủng khiếp, lực lượng thiên kiếp lại tiếp tục ngưng tụ, trong nháy mắt đã gấp mười lần vừa rồi, không có vạn lôi kiếp, không có những cái khác, trong nháy mắt tất cả lôi kiếp giống như phẫn nộ tới cực điểm, vừa ngưng tụ thành một điểm, vừa trực tiếp biến hóa thành một ngón tay, một ngón tay khổng lồ vô hạn, nghiền áp, đè xuống.

Lúc này ngón tay chính là thiên, đại biểu cho thiên đạo, đại biểu cho thiên uy, trực tiếp lấy thiên kiếp ngưng tụ biến hóa. Đây đã là chuyện đạt tới trình độ nhất định mới có.

Dưới ngón tay này tất cả mọi thứ như không tồn tại, pháp tắc của Thần Long Tiên Cung vốn có áp chế cực lớn đối với lực lượng thiên kiếp cũng sụp đổ, ngón tay thoạt nhìn hạ xuống rất chậm, nhưng không đợi ngón tay hạ xuống, tất cả mọi thứ đã cảm nhận được một luồng lực lượng hủy diệt tất cả, áp bách tất cả, nghiền áp tất cả.

Toàn bộ Thần Long Tiên Cung vốn chỉ đang tan vỡ, lúc này chân chính bắt đầu hoàn toàn tan vỡ, ngay cả bộ phận biên giới phía dưới tế đàn cũng bắt đầu vỡ vụn.

– Ầm ầm…

Hỏa Phượng Ma Long dưới nghiền áp của ngón tay, toàn bộ thân thể thiếu chút nữa nổ thành huyết ô, cũng may thần niệm của Trình Cung không ngừng ngưng tụ, còn có lực lượng của Đạo Tôn Long Châu chống đỡ lại rất nhanh ngưng tụ.

Toàn bộ phần đỉnh của Tiểu Hư Đỉnh bị lõm vào trong, nếu không phải Phá Kiếp Thương chống đỡ một phần uy lực phía trước, lần này Tiểu Hư Đỉnh sẽ trực tiếp bị xuyên thủng, khí linh tiểu hỏa long bên trong cũng bị tiêu diệt.

Trình Cung đã thi triển cự linh biến thân thể thành hình dạng khổng lồ gần ngàn mét, lúc này thân thể và lực lượng của hắn cũng thôi động đến cực hạn, mượn đặc tính ngưng tụ lực lượng của cự linh, lúc này Trình Cung tuyệt đối có lực chiến đấu với Thiên Tôn sơ kỳ.

Nhưng cho dù như vậy, dưới sự nghiền áp của ngón tay, trong nháy mắt toàn bộ thân thể Trình Cung bắt đầu sụp đổ, xương cốt vỡ vụn, cả cơ thể giống như nổ tung.

Lúc này Trình Cung tựa hồ có thể thể hội được tình cảnh của những người Càn Khôn Đan Tông lúc trước, Phá Kiếp Thương trong tay Trình Cung cũng phát ra tiếng kêu, tuy rằng chỉ là một đồ vật, nhưng giống như có linh tính ký ức.

Phong Vô Ảnh khẽ run rẩy, bởi vì Vân Vô Hình nói rất đúng sự thật, tỷ muội các nàng sống nương tựa lẫn nhau, ngay cả tên cũng là Âm Trường Khiếu dựa vào tên phong vân kiếm khí đặt cho các nàng.

Chỉ là sau này thấy các nàng tu luyện phong vân kiếm khí quá kinh khủng, ngược lại không dám để các nàng tu luyện nhiều lắm, không ngừng lợi dụng các nàng đi thu hoạch lợi ích cho Phong Vân Kiếm Tông, cho đến khi các nàng gặp Trình Cung, tất cả mới thay đổi.

Tỷ muội lưỡng ý tương thông, giống như nhất thể, lúc này Phong Vô Ảnh đã có chút rối loạn.

– Ha ha… Sợ rồi sao, bản tôn thật sự không muốn giết các ngươi, trái lại thúc thủ chịu trói thì còn có cơ hội.

Câu thông giữa Vân Vô Hình và Phong Vô Ảnh khiến Phong Vô Ảnh tâm trí rối loạn, tâm vừa loạn, uy lực của kiếm khí bộc phát ra lập tức giảm mạnh, Thiên Nhãn Ma Đế lập tức cảm thụ được, còn tưởng rằng các nàng đối mặt tử vong và lực lượng không thể chống lại của mình đã có chút chán ngán thất vọng, mất đi ý chí chiến đấu.

– Ầm…

Thiên Nhãn Ma Đế đã nghĩ dùng bản mệnh đạo quy khống chế Vân Vô Hình và Phong Vô Ảnh trong bàn tay khổng lồ, trong nháy mắt phóng xuất ra lực lượng cường đại muốn ràng buộc Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, đề phòng các nàng tiếp tục có hành động nào khác, đồng thời tránh cho các nàng tự bảo vệ mình.

Lực lượng của loại trói buộc này vô cùng cường đại, thậm chí có ảnh hưởng rất lớn với thần niệm.

– Nhanh, chuẩn bị…

Vân Vô Hình nói, lực lượng thân thể đã dùng một loại phương thức quỷ dị thôi động, trong cơ thể nàng đồng thời vận chuyển hai loại kiếm khí, hơn nữa nàng còn muốn trực tiếp hợp hai loại kiếm khí lại.

– Vù!

Khi nàng còn chưa kịp bạo phát, Nhục Nhục đã phi đến, há mồm trực tiếp hút, trong nháy mắt toàn bộ lực lượng mà Thiên Nhãn Ma Đế phóng xuất ra đều bị Nhục Nhục hút vào bên Lăng Phong gặp lại người quen cũ.

Quyền không biết làm cách nào tìm được Hùng, Diệp, Vinh ba người, vừa xuất hiện đã đánh cho đám lâu la Diêm bang không kịp trở tay. Lúc trước Lăng Phong ít hiểu biết, nay gặp lại mới thấy ba người này võ công đều khá tốt. Lăng Phong giờ mới hiểu, vì sao trước kia tên Hùng không thèm tiếp xúc với mình, bởi Lăng Phong lúc đó quá non, võ công cũng tệ hại.

Lát sau chiến trường lại nghiêng về phe Lăng Phong. Hắn khách sáo chào :

– Hùng ca, A Diệp, A Vinh, lâu không gặp.

Ba người kia đều chỉ gật đầu coi như đã biết.

Không biết thời gian qua ba người này làm những gì, nhưng ít nhất nhìn đồ đạc họ mặc trên người, Lăng Phong đoán không tệ.

Giữa sảnh, Phùng “Ngưu” đã chết, đám Diêm bang còn lại đều tập trung sau lưng Long Bác Khôn. Đám này thực ra gió chiều nào theo chiều đó, thấy Long lão đại có người trợ giúp, ngay lập tức thay đổi thái độ.

Lưu Thái đang kề đao vào cổ Xà, gã quay qua nói với Long Bác Khôn.

– Long ca, xử lý thế nào?

Đây là lần thứ ba kẻ này lật mặt trong ngày. Lúc đầu làm tay trong cho tên Xà, về sau tình hình không đúng muốn ngư ông đắc lợi, bây giờ lại tỏ vẻ trung thành với Long Bác Khôn.

Long Bác Khôn không đáp, tên Thái này lòng phản bội ai cũng thấy rõ rồi. Long Bác Khôn quay qua nói với Lăng Phong :

– Lăng huynh đệ, chuyện ở đây để lại cho ta. Còn chuyện làm thủ hạ, Long Bác Khôn này nhất quyết giữ lời.

– Được.

Lăng Phong vỗ vai Long Bác Khôn rút ra ngoài. Chuyện ân oán trong Diêm bang cứ để người Diêm bang quyết định cuối cùng.

Tứ Hải lầu, tửu lầu có tiếng ở Đông thành.

Chỗ này gần cổng lớn Diên Hưng, quân lính cũng thường xuyên tụ tập. Đám giang hồ quấy rối nhờ vậy ít đi, ngược lại quân lính rượu vào quấy rối còn dữ hơn.

Lăng Phong cùng mấy huynh đệ đã uống không ít, rượu vào lời ra, kể lại những gì mình trải qua.

Lăng Phong muốn kết giao thực sự, rất nhiệt tình kể chuyện, tuy vậy bí mật thân thế vẫn giấu đi, có lẽ chuyện này hắn sẽ giữ vĩnh viễn trong lòng, nói ra cũng chả mấy ai tin.

Hùng, Diệp, Vinh ba người không có nhiều biến cố, vẫn làm thuê ở kinh thành, nghe nói có lần hộ tống hàng hóa đi rất xa, tận Mai Hoa Lĩnh ở phía nam, đánh nhau với thổ phỉ suýt mất mạng. Tên Diệp hóa ra rượu vào nói khá nhiều, thi thoảng Vinh chêm vào vài câu, gã Hùng vẫn bảo trì trầm mặc, uống rượu liên tục. Chuyện chủ yếu do Diệp và Vinh kể.

Gã Hùng xuất thân nghèo hèn, nhờ mối quan hệ của cha mà làm lính coi ngục ở huyện. Một lần có vụ án nghiêm trọng dính đến tri huyện, hắn vô danh tiểu tốt bị đem ra làm kẻ chết thay. Gã không cam chịu nhờ vài bằng hữu giúp, thoát khốn bỏ chạy, tuy vậy gia đình bị liên lụy, bị đày ra biên cương, bản thân hắn đến giờ chỉ sợ lệnh truy nã vẫn còn. Bởi vậy gã rất căm thù đám quan lại, cũng tự trách chính mình hại cha mẹ, đâm ra ít nói.

Tên Diệp xuất thân không rõ, chỉ nói là người phía bắc, lúc người Kim loạn lạc nổi lên, hắn theo dòng người Liêu di tản đổ vào đất Tống kiếm ăn, cứ thế đến kinh thành.

Trong thời gian Lăng Phong về Tô Châu, tên Quyền biến mất, hóa ra hắn về lại quê nhà để tang cha, nghe đâu tận đất Tần Phượng phía tây bắc. Xong xuôi gia tộc lại lục đục, Quyền lại phải rời đi. Võ công hắn có được đều nhờ cha hắn dạy, xem ra gia tộc của Quyền không hề đơn giản.

Long Bác Khôn xuất thân làng quê, từ nhỏ làm nghề muối ở gần biển, dần dà nhờ chút bản sự mà làm giám công, sau đó lên kinh thành làm thủ hạ cho Khắc lão đại Diêm bang. Hai năm trước Diêm bang sinh biến cố, hắn cũng nhân cơ hội cướp lấy một phần đất, chuyện hắn bị người Từ gia mua chỉ đúng một phần, lúc đó tay trong của Từ gia quá mạnh, hắn phải chịu khuất phục.

Lăng Hổ cũng có mặt, hắn chỉ nói mình từ nhỏ bị kẻ thù hãm hại, thất lạc huynh đệ. Nói đến đoạn này, ánh mắt Lăng Hổ lại hiện sát khí, xem ra mối thù vô cùng sâu. Về sau lưu lạc lên Dương Châu, bị người của Hưng Nhân vương phủ mua về làm gia nô.

Lăng Phong nghe xong chuyện, nâng ly nói :

– Hôm nay Lăng Phong mời huynh đệ tới đây. Ta dự định dựng một cái tiêu cục, vừa để bảo vệ bản thân, vừa để kiếm ăn. Ở đây có Hùng ca, Diệp ca, Long ca đều là cao thủ. A Vinh, A Quyền, A Hổ cũng là bản lĩnh khắp người, Lăng Phong này muốn làm lớn, một mình không đủ sức, miếng ăn kiếm được muốn chia sẻ cùng huynh đệ. Không biết ý các huynh đệ ra sao?

Lăng Phong nói như vậy thực tế chỉ hỏi ý Hùng, Diệp, Vinh ba người, còn Long Bác Khôn và Lăng Hổ đều là thủ hạ của hắn, tên Quyền đã theo từ đầu.

Cả Diệp và Vinh đều nhìn về phía gã Hùng.

Hùng trầm một lúc, nhìn Lăng Phong nói :

– Ngươi nếu bị quan phủ chèn ép thì sẽ làm gì?

– Nhịn được thì nhịn, không được thì đánh tung nó lên.

– Làm phản dám không? – Gã Hùng bỗng ánh mắt sắc lên.

Lăng Phong hơi bất ngờ.

– Hùng ca, huynh say rồi.

Tên Vinh bên cạnh nhắc nhở, nhưng ánh mắt chả tỏ vẻ sợ sệt gì cả, đại loại muốn nhắc gã Hùng “có bàn phản loạn thì bàn chỗ khác” thôi.

Gã Hùng vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Phong.

Long Bác Khôn khá lo lắng, làm ở Diêm bang bấy lâu, gã biết cân lượng quan phủ ra sao, hơn nữa người có gan làm phản không nhiều, lại nói ngay giữa quán rượu thế này. Có điều rượu vào người, thêm nữa vừa thoát chết, Long Bác Khôn cũng đánh liều, nếu Lăng Phong gật gã cũng theo luôn.

Lăng Hổ thái độ chả quan tâm, hắn từng bị dính vào án phản, phản nữa cũng chả có gì mới lạ.

Kỳ lạ nhất là Quyền và Diệp, hai người này có cùng phản ứng, chỉ nhấp ly rượu tỏ vẻ thú vị, giống như chuyện này đã nghe quá nhiều.

Lăng Phong dĩ nhiên chả xem chuyện làm phản vào đâu, hắn đến từ thế giới khác, không sợ hãi triều đình này như người ở đây. Bây giờ ngay cả cái tiêu cục còn lập chưa xong, nói chuyện làm phản e quá sớm. Một khi lực lượng đủ mạnh, chuyện đó không phải không thể xảy ra.

Nghĩ vậy, Lăng Phong đập bàn :

– Dám.

– Tốt. Haha. – Gã Hùng cười lớn.

Lăng Phong nghĩ gì đó, nói :

– Vậy đi, nhân tiện có chén rượu ở đây, bảy huynh đệ chúng ta kết nghĩa, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

“Hôhô, không nghĩ cũng có ngày này, Lưu Quan Trương ngày xưa ba người, ông đây tận bảy người, sự nghiệp chắc chắn vẻ vang.” Lăng Phong thầm cười.

– Tốt, kết nghĩa thì kết nghĩa. – Gã Hùng phừng phừng đứng lên.

Những người khác đều đứng lên.

Tên Quyền chỉ hiện dị dạng trong mắt, nhưng cực nhanh, sau đó cười vui vẻ. Tên Diệp khá chần chừ.

– A Diệp, làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi thấy ta không hợp làm đại ca. – Gã Hùng tỏ vẻ khó chịu.

– Hùng ca, không có. Đệ nợ huynh một lần chưa trả, làm huynh đệ e rằng … – Tên Diệp khó khăn nói.

– Chuyện ở Mai Hoa Lĩnh, muốn trả về sau trả. Chuyện hôm nay là hôm nay.

– Vậy được.

Lát sau, cái bàn rượu đã trở thành bàn thờ.

– Trời cao làm chứng, ta, Phương Hùng …

– Long Bác Khôn.

– Cao Diệp.

– Lăng Phong.

– Gia Cát Vinh.

– Tần Quyền.

– Lăng Hổ.

– … hôm nay ở Tứ Hải lầu kết nghĩa kim lan, từ nay có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Bảy người xưng Đại ca, Nhị ca đến Thất đệ. Lăng Phong đến tận lúc này mới biết tên đầy đủ của huynh đệ mình.

“Hê, cũng may không có câu chết cùng ngày cùng tháng.” Lăng Phong cười nghĩ, hắn là người hiện đại, vẫn mang một chút tâm lý vui đùa trong chuyện kết bái này, nhưng những người còn lại đều rất nghiêm túc.

Màn cắt máu ăn thề tiếp theo mới khiến Lăng Phong mở rộng tầm mắt, người ta cắt máu chỉ giọt một giọt, Hùng ca xem chừng máu dư thừa, làm nguyên một bát máu đỏ rực, làm mấy huynh đệ đều sợ xanh mặt.

– Haha, không phải sợ, hôm nay Phương Hùng ta rất cao hứng. Làm đại ca cũng phải ra dáng đại ca.

Không nói thì thôi, nói thế anh em càng áp lực. Chẳng phải theo thứ tự lượng máu phải giảm dần còn gì?

Long Bác Khôn mặt nhăn nhó, vừa rồi bị thương đã mất máu, bây giờ còn mất nữa, thảm rồi.

“M* cũng may mình thứ tư, nếu thứ hai chắc về nhà nằm mấy ngày.” Lăng Phong nghĩ thầm.

Trời về chiều, bảy người vẫn còn uống, Lăng Phong say không biết gì.

Cảnh tượng kết bái ngày hôm nay, những người huynh đệ này, vài chục năm sau Lăng Phong nhớ lại đều phải cảm thán.

Khuê phòng Lăng Vân.

Từ Nguyên liên tục dồn ép khiến Lăng Vân dần muốn trốn gã.

Lăng Vân không giống những thiếu nữ khác, suốt ngày quanh quẩn lo làm đẹp tám chuyện, rồi lập gia đình sinh con, tiếp tục lòng vòng trong nhà. Lăng Vân là một nữ thương nhân thành đạt, cuộc sống của nàng phong phú hơn hẳn nữ nhân khác.

Từ Nguyên đã rất gấp, con trưởng trong gia tộc lớn, chính thê và đích tôn cần có sớm, lão cha hắn 50 rồi, chết lúc nào không biết được. Ngoài việc muốn thâu tóm Lăng gia, Từ Nguyên thực sự yêu thích Lăng Vân. Nếu không với địa vị của hắn, muốn kiếm vợ không khó, rất nhiều gia tộc khác đánh tiếng với Từ gia. Lăng Vân quá xinh đẹp, lại đặc biệt hơn người. Lăng Vân không giống những cô ả nhạt nhẽo khác, nàng có hào quang xung quanh, kích phát ham muốn chinh phục của nam nhân. Lấy được nàng ta không khác gì Từ Nguyên tuyên bố thắng lợi lớn trong việc buôn bán cả.

Từ Nguyên cầu hôn hứa hẹn nhiều điều, nhưng gã đụng một sai lầm. Gã không nhìn ra mong muốn của Lăng Vân, lại nói rằng sau khi về làm dâu việc buôn bán khó khăn gã sẽ lo hết, Lăng Vân chỉ việc nghỉ ngơi, nói trắng ra là nằm ra đó cho gã chơi. Bởi vậy khiến Lăng Vân sinh chần chừ. Nàng biết nữ nhân thời này lập gia đình xong đều phải như vậy cả, lui về hậu viện lo chồng con, Lăng Vân thấy cứ tiếp tục như bây giờ cũng không tệ.

– Tên họ Từ kia, có cần ta ra đuổi hộ không?

– Cứ kệ đi. – Lăng Vân chỉ nói bâng quơ.

Lý Minh Nguyệt hôm nay ghé thăm Lăng Vân, ngồi chống tay lên má nói :

– Tên họ Từ kia, ta thấy không hợp với ngươi.

– Hắn ta … cũng không tệ. – Lăng Vân chỉ cười.

– Ngươi thực sự thích hắn đến vậy?

– Ta … không biết nữa.

– Vân Vân, ngươi muốn lấy chồng lắm à?

– Minh Nguyệt, ngươi chẳng phải cũng thế còn gì? Ta thấy ngươi không phải đến đây để thăm ta đâu.

– Không ngươi thì ai? Chả lẽ tên Lăng Phong háo sắc kia.

– Hìhì. Là ngươi tự nói ra đấy.

– Hừ, bổn cô nương mà thèm để ý cái tên vô lại đó sao được. Nói cho ngươi biết, phu quân của Minh Nguyệt ta, không thể tầm thường được.

– Ta mới chỉ nói thích, cũng chưa nói làm phu quân. – Lăng Vân lại cười.

Lý Minh Nguyệt lần này quả thực muốn gặp Lăng Phong, dạo này vẽ vời chán dần, nàng không biết tên quái dị kia có trò gì hay nữa không.