Chương 295: Cầm Chừng

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong biết rõ, chỉ một đường đao “mèo quào” của hắn khó lòng kết thúc nổi cao thủ như Cao Đào, kể cả đối phương vừa bị Lưu Tinh châu thổi bay một đoạn.

Quả nhiên, hắn còn chưa kịp tiếp cận, chỉ trong chớp mắt cả 10 tên đều bật dậy. Ngoài việc trang phục chút rách nát, có vẻ đều không bị nội thương.

“Xem ra Lưu Tinh Châu chỉ tương đương với một đòn ngoại công, không thể làm bị thương cao thủ nội công. Dù sao bằng mọi giá phải quấy rối tên kia, bằng không để gã lại chống trượng lập trận, phiền chết.”

Lăng Phong nhíu mày, quyết tâm tiếp tục ra chiêu. Hắn dự tính lấy đại đao làm hư chiêu, phi đao làm thực chiêu.

Chỉ là, khi mũi đại đao chỉ cách Cao Đào chưa đến một trượng, còn chưa kịp dùng đến phi đao, dị biến bỗng phát sinh.

– Khống Thuật…

Cao Đào hô một tiếng, gã vung Minh Hoàng Trượng thật mạnh. Ngay khi Minh Hoàng trượng vung lên, kèm theo đó là một bóng người không rõ từ đâu bị kéo ra, chắn ngay trước mũi đao của Lăng Phong, phương hướng giống y như bị Minh Hoàng trượng điều khiển.

Lăng Phong mờ mịt, hắn còn tưởng đối phương xuất chiêu phản công.

“Gì đây, còn có chiêu này?”

Không nghĩ Cao Đào ngoài “Ba Nhược hống thuật” còn có cả “cách không khống thuật”, vung một cây trượng lại có thể di chuyển cả thân thể người? Thứ này Lăng Phong chỉ xem trong phim, chưa từng chứng kiến bao giờ. Càng lúc càng thấy mình hiểu biết hạn hẹp.

Cao Đào xuất chiêu cực nhanh, Lăng Phog phản ứng vẫn hơi chậm một chút. Hắn chỉ kịp thi triển một đòn choáng thuật, dồn cả thần lực vào bóng người trước mặt, đề phòng trường hợp kẻ này mượn lực lượng từ “khống thuật” của Cao Đào tấn công hắn. Dù sao đám kia cũng là tổ chức sát thủ, hành động cùng nhau bao lâu nay, ám hiệu phối hợp chắc chắn không tệ.

“Hự”

Cây đao trên tay Lăng Phong bỗng rung lên… Có tiếng đao đâm xuyên vào da thịt.

Lăng Phong vội Hoạt Bất Lưu Thủ ngả người lùi ra sau, chỉ là kẻ kia vẫn bám ngay trước mặt Lăng Phong như một bóng ma. Chỗ này khuất ánh trăng, Lăng Phong không tài nào nhìn rõ mặt, thần lực lại không thể thi triển. Vừa rồi dùng một chiêu choáng thuật toàn lực, thần lực còn chưa kịp tụ lại đan điền lần hai.

Lăng Phong hoảng hốt dùng “Cô Hồn Hoặc Thần”, tung người lộn một vòng, phóng ra liên tục 10 cây phi đao. Hắn tin tưởng ở cự ly này, kẻ kia nếu không muốn chết sẽ buộc phải tránh ra xa.

“Bụp bụp bụp”

Phi đao toàn bộ đều trúng.

“M*, chuyện gì? Bao thịt?”

Cách ra được một quãng, Lăng Phong nheo mắt nhìn lại. Khuôn mặt kẻ nọ đã bị lộ mất mặt nạ, da mặt nhợt nhạt, hai mắt trợn tròn nhìn Lăng Phong, khóe miệng giật giật. Kỳ quái là ánh mắt hắn lại không có hận ý nào với Lăng Phong. Nhìn xuống, chỉ thấy lưỡi đao của Lăng Phong đã xuyên ngang người đối phương, không trách được Lăng Phong lùi kiểu gì cũng thấy bóng ở trước mặt.

“Không có mặt nạ? “Ngân Chu Kiếm” Cổ Tùng?”

Cao Đào giết Cổ Tùng?

Đối phương đột nhiên quay ra hại lẫn nhau. Lăng Phong dám chắc ngoài khống thật Cao Đào còn dùng phụ chiêu nào đó, bằng không Cổ Tùng khó lòng trong một chiêu đã bị đâm xuyên như vậy, đám người này đều sàn sàn như nhau.

“Mượn đao giết người? M*, phí mất mấy cây phi đao.”

Lăng Phong thở ra, coi như trả lại nhát kiếm lúc xưa, nhưng đồng thời cũng trăm tư khó giải.

“Soạt”

Lăng Phong rút đao khỏi người Cổ Tùng, lộn vài vòng ra sau, quan sát động tĩnh. Đám sát thủ này xem ra kẻ nào cũng giấu diếm tuyệt chiêu, nói cũng phải, bằng không làm sao có tiếng tăm như vậy? Chỉ là không ngờ lại dành đề giểt chính sư huynh đệ, thật không biết còn có thể làm ra chuyện gì khác?

“Ầm”

Cổ Tùng ngã xuống, hơi thở yếu đi cực nhanh, không dám tin thều thào nói:

– Cao Đào, ngươi…

Cao Đào đã đứng hẳn dậy. Ánh mắt gã thản nhiên như không, lạnh lùng nói:

– Lão Bát, ngươi không phải không biết, sát thủ Như Vân một khi nhận nhiệm vụ mà thất bại, đồng nghĩa đã vĩnh viễn mất tư cách…

– Chẳng phải lần đó… cả 7 chúng ta cùng hành động sao?

– Nhưng ngươi là người ra tay cuối cùng, trách nhiệm nằm ở ngươi… Yên tâm đi, sẽ có người xứng đáng thay thế ngươi…

“Xem ra chúng đang nói đến lần ám sát mình.” Lăng Phong thầm nghĩ.

Một kẻ cầm đao nhìn Cao Đào cất giọng bất mãn:

– Lão Thất, giờ là lúc nào? Kể cả lão Bát sai sót, cũng không đến lượt nhà ngươi ra tay thanh lý môn hộ…

– Hừ, hắn vô dụng như vậy, giữ lại làm gì?

– Hay là ngươi đang có mưu tính riêng đi? Đừng quên còn có chúng ta ở đây. – Người kia hừ nhẹ.

Cao Đào chỉ nhếch mếp trầm mặc.

Lăng Phong án binh bất động.

Trong mấy tên Như Vân sát thủ, kẻ ân oán nặng nhất với Lăng Phong đương nhiên chính là Cổ Tùng. Gã từng đâm xuyên Phong ca một kiếm. Có điều kể ra chính từ nhát kiếm đó ngược lại giúp Lăng Phong gặp không ít kỳ ngộ, hắn có khi phải cám ơn Cổ Tùng mới đúng.

Cổ Tùng đã chết, ân oán với Như Vân sát thủ cũng giảm quá nửa. Nếu lúc này Lăng Phong dốc hết sức giết đám này, chỉ e thắng được cũng lưỡng bại câu thương. Chi bằng chờ xem, để chúng tự giết nhau không phải là hay nhất sao?

Lại nói, bản thân Lăng Phong từ khi xuyên không, hình như chỉ chân chính giết đúng một người, chính là tên sư huynh của Ngân Diện. Còn lại những trận chiến khác, từ Uy Viễn tiêu cục Lạc Dương, kỵ binh Nữ Chân ở hẻm núi, cho đến mật thám Thiên Sách ở Đại Danh, đều kết thúc bằng màn “đánh liệt đối thủ”. Phong ca lâu nay cùng lắm chỉ gây tỷ lệ thương tật 90% là dừng tay. Đương nhiên, sau đó đối phương có bị huynh đệ khác giết hay không lại là chuyện khác rồi, cũng không thể truy cứu trách nhiệm hình sự lên người Phong ca được?

Nghiêm túc mà suy xét, nói Lăng Phong hơi nhân từ nhát tay cũng đúng. Đây là một điểm yếu của hắn, nhưng cũng là điểm mạnh. Tính cách này khiến kẻ thủ “ngầm” của Lăng Phong xem ra ngày càng nhiều, nhưng ngược lại lúc cần lại có thể hóa giải không ít kẻ thù thành bằng hữu.

Dù sao, Phong ca là người văn minh, đánh nhau là đánh nhau, giết người lại là chuyện khác rồi. Ngay cả trong suy nghĩ nói năng hắn vẫn rất “hiện đại”, xem chừng còn lâu mới sửa hết được.

Lăng Phong tiền kiếp là nhân viên marketing, ba năm đi “du lịch” Đại Tống giúp hắn quen mùi máu tanh một chút, không đồng nghĩa biến hắn thành một sát nhân máu lạnh. Chẳng qua thời gian qua ở Hà Đông tình hình hỗn tạp, trộm cướp hoành hành, đủ loại tội phạm đổ về đây ẩn náu. Đi đâu cũng nghe chuyện chém giết mà thấy quen. Đổi lại nếu ở Giang Nam Trường An, trị an ổn định, giết người chính là trọng tội. Kể cả có là trả thù đều sẽ bị pháp luật trừng trị.

Không nói ra huynh đệ lại tưởng, cứ về cổ đại dấn thân giang hồ, vung tay muốn giết người là giết người không ai quản.

Phong ca chỉ là người thường, không phải thiên tài xuyên không. Dị giới này cũng không có cái kịch bản kiểu “cường giả vi tôn” gì đó, đại khái nam chính đi khắp nơi săn NPC, giết boss tiểu cướp đồ, bị boss đại tìm đến, loay hoay một hồi lỡ tay giết nốt boss đại, cứ thế giết hết các boss vô địch thiên hạ rồi phi thăng.

Kể ra, giang hồ có câu ân ân oán oán, qua qua lại lại. Lần này Lăng Phong lại hay, chính tay đã trả được thù, thế nhưng kẻ kia trước khi chết lại không hề căm thù gì Lăng Phong. Võ lâm chỉ e không mấy người làm được như hắn.

Chuyện sau đó không thuận lợi như Lăng Phong mong muốn.

Cổ Tùng vừa chết, 9 tên còn lại, chính xác hơn là 8 tên, lại tụ về một chỗ. Ngân Diện đứng riêng có vẻ khá lạc lõng.

Bằng vào khí thế, Lăng Phong e ngại nhất là kẻ cầm kiếm, có lẽ là lão Đại trong Như Vân. Người này từ đầu vô cùng thâm trầm, chưa hề nói ra một chữ, cũng chưa ra tay lần nào. Lần trước giao đấu cũng không hề có mặt gã, Lăng Phong không biết một chút gì về đối phương.

Lăng Phong đang tính, có lẽ phải nhờ Tiêu Thiên Phóng giúp cầm chân kẻ này.

– Tiêu đại ca…

Hắn còn chưa kịp nói xong câu, đã nghe “vù” một tiếng.

– Tứ ca, để đệ…

“Tần Quyền?”

Nói mới nhớ. Tần Quyền hôm nay phá lệ im lặng, bình thường đánh nhau hắn đều nói liên mồm.

Lăng Phong “lúc mềm lúc cứng”, Tần Quyền lại ngược lại.

Tần Quyền cà lơ phất phơ không kém Lăng Phong, nhưng riêng về tự cao hơn hẳn. Lâu nay cứ mỗi lần ra trận, nếu gặp kẻ tầm thường, chỉ vài ba chiêu Quyền ca đều sẽ thắng dễ dàng. Nếu đụng cao thủ, đánh chưa được chục chiêu đều bị đối phương nói cái gì “Cổ tộc” rồi tránh đi. Cái tộc này không rõ khủng bố ra sao, chỉ biết càng là cao thủ, càng hiểu biết, lại càng e ngại.

Trong mắt Tần Quyền, Tiêu Thiên Phóng tuy đáng tuổi cha chú, nhưng hắn chỉ xem như đồng lứa. Tần Quyền không phục Tiêu Thiên Phóng, khó chịu khi thấy Lăng Phong từ khi Tiêu Thiên Phóng xuất hiện có vẻ ngả về họ Tiêu. Chỉ vì Tần Quyền xem Lăng Phong là huynh đệ, bình thường mới luôn hi hi ha ha, không thể hiện ra mặt.

Tiêu Thiên Phóng chỉ liếc mắt cười nhẹ. Gã có mục đích riêng, không chấp nhặt với Tần Quyền. Tiêu Thiên Phóng khinh thân về một phía, chọn kẻ cầm đao “lão Nhị”.

Muốn tụ hội cao thủ về một chỗ, cũng không phải dễ dàng. Cao thủ, luôn đi kèm ngạo khí.

Lăng Phong biết tính Tần Quyền, cũng may Tiêu Thiên Phóng không để tâm. Hắn bèn cùng Lăng Hổ và 5 người Ngũ Thử chia ra, đấu 7 người còn lại.

Nếu 5 huynh đệ Ngũ Thử đánh khá cá nhân, chả ai thèm liên hệ với ai, thì Lăng Phong Lăng Hổ lại phối hợp khá ăn ý.

Lăng Hổ thuộc class “monk” huyền thoại, một thân lĩnh ngộ đầy đủ chân truyền Đại Lâm tự. Nào Thiết Đầu Công, Thiết Tí Công, Thiết Tảo Công, Thiết Đới Công, Thiết Tất Công,… Mười mấy loại công phu “Đạt-ma Dịch Cốt Kinh” dùng để luyện sắt thép, Hổ ca đều luyện qua. Luyện xong “mình đồng da sắt”, thần khí nội ngoại gì đánh vào người đều tự động tan rã.

Đó là chưa kể Đạt-ma Côn pháp, bộ côn pháp này sát thương tuy không cao, bù lại một khi đã xuất chiêu chiếm dụng rất nhiều không gian. Dạo này Lăng Hổ cũng dần nói nhiều, từng nói qua Đat-ma Côn pháp có hai đường tu luyện, một là “Phổ Độ”, hai là “Phục Ma”. Cũng không biết hiện tại Hổ ca đang theo đường nào, chỉ biết cứ một lần côn vung xuống đất khói bụi mù mịt, không có một kẻ hở.

Lăng Phong có một kẻ như vậy ở cạnh, không khác nào bộ binh đi cạnh xe tank, có bao nhiêu sát thương đều bị Lăng Hổ ôm sạch. Phong ca cứ thế đứng sau mà ra ra vào vào, “quấy rối” đối phương. Thi thoảng thần lực hồi phục lại “buff” cho kẻ địch một cái vòng choáng váng, vô cùng ung dung thoải mái.

Có điều, cũng không phải vì phe U Linh sơn trang đột ngột “nguyên khí đại thương” mà yếu đi.

Lăng Phong chỉ sau chục chiêu liền nhận ra đối phương đang cầm chừng, không hề đặt trọng tâm ở chỗ này. Còn nhớ Cao Đào nói như đinh đóng cột, “đêm mai mới giết Lăng Phong”, xem ra đêm nay còn có trận lớn đang chờ tất cả ở phía sau.

Lăng Phong ngửi thấy mùi nguy hiểm quanh đây, có vài kẻ tưởng chừng là bằng hữu lại hại nhau, có vài kẻ đang ẩn mình quan sát chờ “ngư ông đắc lợi”. Quan trọng là, dường như mục đích các bên không giống nhau, không phải ai cũng đến vì Võ Lâm Mật Tịch.

Nếu đã như vậy, việc gì tự mình đưa mình vào thế khó? Lăng Phong cũng từ từ hạn chế chiêu thức lại.