Chương 3: Mặt thú dạ thú nốt

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một góc Trường An.

Đây là đất kinh thành phồn hoa, nơi mỗi người dân đều tự hào là những người có văn hóa …

– Đậu móa hai thằng lừa đảo …

Một tên thanh niên rách rưới vươn vai chửi một câu, khiến bầu không khí nhân vân của Trường An nhất thời ô nhiễm.

Mỗi sáng thức dậy Lăng Phong đều không quên gửi lời “hỏi thăm” đầu trâu mặt ngựa.

Ông bà có câu “mặt người dạ thú”, còn đây là “mặt thú dạ thú”. Cái gì “cứ lên đi ta cho ngươi ưu đãi tốt”, căn bản đều là nói láo. Thân là nhân viên marketing ưu tú, rút cục bị hai tên nhân viên marketing dưới âm phủ lừa một vố.

Xem ra hai tên kia chỉ an ủi qua loa, xong xuôi tống tiễn hắn lên dị giới. Bây giờ chuyện đã rồi biết kêu ai, không lẽ lại tự sát xuống đó ăn vạ. Âm phủ hình như cũng không có cổng hỗ trợ khách hàng.

Hôm nay là ngày kỷ niệm một tuần Lăng Phong xuyên không.

Tiện thể có một tin buồn cần thông báo, đó là … không có mạng.

Là một fan truyện xuyên không, khi biết mình về cổ đại, Lăng Phong cũng ôm trong mình rất nhiều mộng tưởng lớn lao. Theo hắn nhớ, không một nam chính xuyên không nào có kết cục kém cỏi.

Chờ chút, thực ra cũng có vài bộ rất thảm thiết.

Nói như vậy xác suất Phong ca sẽ chết thảm cũng không phải không có.

Không được, thanh niên xã hội chủ nghĩa, cần có lạc quan, ngẩng đầu nhìn về tương lai tươi sáng.

Dùng ngón tay tính tính qua vài kịch bản xuyên không, Lăng Phong đương nhiên biết thành phần nào thường có kết cục tốt.

Đó chính là những tên tinh thông “cầm kỳ thi họa”. Nói chính xác là giỏi … chôm thơ đạo văn.

Nói đến việc này, Phong ca thực ra cũng là một người mến mộ văn chương. Nhớ năm đó hắn từng sáng tác vài bài thơ gây chấn động cộng đồng mạng, tỷ dụ :

“Dưới hồ một đám thiên nga,
Thiên nga thiên nga, toàn là thiên nga.”

Khụ!

Kỳ thực Lăng Phong rất kính phục các thiên tài xuyên không, làm như biết mình sẽ xuyên, học thuộc trước chuẩn bị. Phong ca hiện tại đừng nói là thơ, ngay chữ phồn thể hắn còn quên gần hết nét. Ài cả ngày đều ôm máy tính làm việc, có yêu mến văn chương bao nhiêu cũng thui chột.

Có điều, Phong ca cũng không tệ đến vậy.

Là thanh niên tiên tiến thế kỷ 21, thơ có thể không nhớ, chữ có thể không đẹp, nhưng kiến thức hàm lượng kỹ thuật cao thì vẫn phải có. Tỷ dụ, phương trình tuyến tính … thôi bỏ qua. Vậy thì phương trình chế thuốc nổ TNT, hình như một vòng toluen … thôi lại bỏ qua. Vậy thì trái đất này là hình tròn …

Đáng tiếc, mấy thứ này đem ra chém gió thì được, đem vào ứng dụng thì Lăng Phong vẫn chịu thua.

Lăng Phong trước kia là kiểu thanh niên mạng điển hình, có vẻ cái gì cũng biết, nhưng đi sâu thì tịt. Hắn tin tưởng cho dù có vứt cho hắn đầy đủ nguyên liệu, hắn cũng không biết làm sao chế ra thuốc nổ, làm kính, làm súng, làm …

Lại một lần nữa nhắc lại, Lăng Phong cũng không tệ như vậy, vẫn còn tuyệt kỹ.

Ít nhất kiến thức lịch sử Phong ca vẫn nắm một hai. Dù sao cái này cũng không cần đi sâu lắm, chỉ cần nhớ danh sách sự kiện là được. Biết trước vị nào sẽ phất vào năm nào, ta chạy tới ôm chân hắn, nếu hắn còn nhỏ quá thì tìm tới nuôi nấng hắn. Không, sinh luôn ra hắn. Không lo không phất.

Lại vẫn đáng tiếc, đây lại là dị giới.

Không văn không võ, không nhà không xe, không bạn gái không việc làm, thân phận mạt hạng xã hội.

Cái gì cũng không, xuyên cũng như không.

Coi bộ trước mắt vẫn nên tìm việc làm, hàm lượng kiến thức cũng nên thấp một chút.

Công việc gì phù hợp nhất đây?

Chính là … rửa bát.

Đừng khinh. Rửa bát sẽ luyện cho nam chính tinh thần tập trung cao độ, làm việc theo dây chuyền, tiến lên công nghiệp hóa, rất có tương lai. Nói ra thì ngại, năm đó sinh viên, công việc làm thêm đầu tiên của Phong ca cũng là rửa bát. Có kinh nghiệm, phỏng vấn không sợ trượt.

Chỉ là, cổ đại xin rửa bát lại không dễ như Lăng Phong tưởng tượng.

Phỏng vấn xin rửa bát cổ đại, chưởng quầy sẽ không hỏi những câu như : kỹ năng rửa bát của ngươi ra sao, kinh nghiệm rửa bát của ngươi thế nào, trình bày lý do ngươi chọn bổn điếm, vân vân. Mà sẽ hỏi ngươi là ai giới thiệu qua đây. Không có? Vậy muốn chạy chân rửa bát này bao nhiêu tiền?

Cái gì? Xin rửa bát mà cũng phải đút tiền móc ra quan hệ?

Đương nhiên. Đại khái “con cháu xa của chưởng quầy”, “bà con của Cửu phu nhân” mới được. Nếu không chí ít cũng phải bạc trắng vài lượng một suất. Thời này cái gì cũng thiếu, riêng thanh niên có chí hướng rửa bát thì đông như kiến cỏ, cạnh tranh khốc liệt, không dễ gì rơi vào tay một tên tứ cố vô thân như Lăng Phong.

Lăng Phong liền thầm quyết tâm, nếu có ngày trở về thế giới cũ, hắn nhất định sẽ viết một quyển kỷ yếu cho người thời sau biết. Rằng rửa bát, bổ củi, tiểu nhị, đó là những công việc hot nhất thời cổ đại. Ngươi nếu có ý định xuyên không, tốt nhất hãy chuẩn bị tinh thần.

Đây là một góc chợ thuê việc.

Lăng Phong hiện tại là nhân viên thời vụ, đang ngậm cọng cỏ nhìn trời chờ thời vụ.

Rửa bát là công việc đòi hỏi kỹ năng tố chất, không xin được cũng không việc gì phải buồn. Lăng Phong đành làm thuê không hợp đồng, được bữa nào hay bữa đấy. Ai thuê gì làm đó, tất tần tật mọi việc.

Lăng Phong thậm chí nghĩ, có lẽ đâm thuê chém mướn nếu giá cao hắn cũng sẽ làm.

Xuyên không bị đẩy vào nước này, Phong ca chính là văn sở vị văn.

Nhóm làm thuê của Lăng Phong do một tên đại ca đảm nhiệm, tên Hùng. Người này dáng như tên, to cao như con gấu, nghe nói trước kia từng làm trong nha môn quan phủ, đại loại canh ngục cai lệ, sau vì phạm lỗi mà bị đuổi việc.

Một người tên Vinh, dáng người nhỏ gầy thư sinh, thích nịnh hót tên Hùng đại ca.

Một người khác tên Diệp, mặt vuông râu ria, nhưng võ công xem ra khá nhất. Tên Diệp này rất ít nói, chỉ biết dùng sức, tên Hùng phân phó gì làm đó.

Cuối cùng là một tên thiếu niên, tuổi kém hơn Lăng Phong một chút. Mặt nhỏ khá điển trai, rất có tiềm năng làm soái ca ngôn tình. Thằng này cũng là kẻ thân thiết với Lăng Phong nhất, tên Quyền.

Trời sắp tối, không biết hôm nay có kịp kiếm việc gì hay không, còn mua cái bánh bao lót dạ. Tình hình rất không khả quan. Không cẩn thận lại thành nam chính đầu tiên trong lịch sử xuyên không chết đói ngay tập 3.

Bỗng con phố phía trước có tiếng ồn ào.

– Đây rồi, con ăn mày dơ bẩn …

Chỉ thấy một đám thanh niên quây quanh một cô bé ăn mày. Đi giữa là một tên điển hình cho “đã xấu còn đóng vai ác”, “Nhị thế tổ”. Trước ngực thằng kia là một cái dây xích chó … Khụ, tên khoa học gọi dây chuyền vàng.

Lăng Phong còn chưa kịp mô tả thêm, tên kia bỗng vung chân đá một cú như trời giáng lên người cô bé

“Bốp”

– A, huhu …

– Mau chui đến đây cho Đại Hắc nhà ta hỏi tội.

Cô bé kia thì Lăng Phong nhận ra.

Ngày hôm qua lúc hắn không có cái gì ăn, đang chửi nhân tình thế thái sao quá tàn nhẫn, thì cô bé này chạy đến đưa cho hắn một cái màn thầu cắn dở, nhoẻn miệng cười rồi chạy đi mất. Lăng Phong đi theo mới biết cô bé này là ăn mày. Chỗ đám ăn mày tụ tập và chỗ chợ thuê việc cũng gần nhau.

Lúc này, cô bé nước mắt chảy dài, vừa bò trên đất vừa run rẩy :

– Huhu, Đại Hắc … là ai?

Tên kia chỉ tay sang bên cạnh, cười ha ha :

– Là ai? Haha, chính nó. Ngươi không nhớ sao? Vừa rồi ngươi dám giành mất miếng bánh của nó, làm nó mất hứng. Bây giờ không làm cho nó vui lên, bổn gia đánh chết ngươi.

Cô bé nhìn “Đại Hắc” kia, trong mắt lộ vẻ khủng hoảng, chỉ biết ngồi sóng xoài ra đất nức nở.

“Đại Hắc” kia còn tưởng người nào, hóa ra là một con chó.

Xung quanh lại chẳng có ai đoái hoài. Ăn mày bị đánh chửi là chuyện cơm bữa, nhìn nhiều thành quen. Hơn nữa, tên kia ăn mặc giàu sang, ác nô ác khuyển đều dữ tợn, rõ ràng là nhà có quyền thế, chẳng mấy ai dám động vào.

Bốn người Hùng đại ca cũng có mặt từ đầu, chỉ là giờ này bọn họ ngồi xem như không liên quan, thậm chí tên Hùng liếc cũng không thèm liếc. Những kẻ này đã tập thành thói quen giữ mình từ lâu. May ra mỗi tên Quyền để ý chút đỉnh.

Bình thường trong phim ảnh mà nói, lúc thế này nên có vài đồng chí trị an tới dẹp loạn, hoặc cao thủ nào đó hành hiệp trượng nghĩa. Coi bộ hôm nay ngày nghỉ, các vị đây đều ở nhà với vợ con.

Lăng Phong không thể ngồi yên, không có ai làm đại hiệp, vậy hắn sẽ làm. Mỗi người thanh niên đều có một lần muốn làm đại hiệp.

Lập tức đứng dậy dõng dạc hô :

– Này, dừng tay!

Đám ác nô trợn mắt nhìn sang.

Cô bé ăn mày vội lồm cồm bò dậy, chạy trốn ra sau lưng Lăng Phong.

– Ca ca, cứu muội với …

– Đừng sợ. – Lăng Phong đẩy cô bé ra sau, thấp giọng an ủi.

– Muội sao lại giành đồ ăn với nó?

Lăng Phong ngồi xuống hỏi cô bé, tim hắn đồng thời nhói lên. Hắn bỗng tưởng tượng ra cảnh một cô bé lăn ra đất tranh miếng ăn với súc vật, quả thực không muốn nghĩ tiếp.

Cô bé hai mắt đỏ hoe thổn thức :

– Hức … muội không giành mà. Đại gia kia rõ ràng … cho muội tới lấy mà.

– Đừng khóc.

Lăng Phong xoa đầu, đưa tay chùi hai má đã lem luốc.

Lăng Phong cũng đoán ra 7 8 phần câu chuyện. Đám khốn này vứt bánh ra xem trò “người chó tranh nhau” cho vui, chẳng may cô bé nhanh nhẹn lấy được thật, làm chúng mất hứng.

Con chó kia to gấp đôi cô bé, nếu chẳng may cô bé chậm chạp, không bị nó vồ chết mới lạ.

Miếng ăn, trong mắt người này là mạng sống, trong mắt kẻ khác là trò chơi.

Lăng Phong đứng dậy trầm giọng :

– Nó chỉ là một tiểu hài, các ngươi một đám thanh niên đã không nói lý còn ỷ đông hiếp yếu, không thấy nhục nhã sao?

– Di, con chó này ở đâu ra, còn dám lớn giọng với bổn gia?

Lăng Phong không có võ công, hơn nữa ăn uống thiếu thốn, sức lực chẳng vào đâu. Nhưng hắn lại có nhiệt huyết của thanh niên đến từ xã hội không giai cấp.

Vì vậy chẳng kiêng nể gì nghiến răng :

– Ngươi gọi ai là chó?

– A, còn dám sủa cơ đấy? Làm sao? Cái loại ti tiện rác rưởi như ngươi, bổn gia vứt ra miếng xương liền chạy lại gặm, không là chó …

Chữ “chó” còn chưa nói xong, đã nghe “ào” một tiếng.

Đám gia nô ngơ ngác, căn bản không thể tưởng chuyện này có thể xảy ra. Bọn hắn theo thiếu gia bao năm, đánh nhau với thiếu gia khác thì có, chứ bị đám làm thuê này đánh thi chưa bao giờ.

Chỉ thấy tên nhà giàu bị Lăng Phong ngồi lên, hai quyền đấm túi bụi vào mặt.

– Ngươi … dám đánh lão tử?

“Binh bốp”

– Vi sao không dám? Ông đây hôm nay nhân danh giai cấp vô sản, đánh cho thổ hào phong kiến các ngươi cha mẹ không nhận ra, thức tỉnh nhân dân cả nước.

Lời kịch rất hào hùng, quần chúng dường như bắt đầu sôi sục.

Chỉ là, chưa đến nửa khắc, đám gia nô tỉnh táo lại, hiện thực tàn nhẫn dần lộ ra.

– Bảo vệ thiếu gia!

– Đánh chết nó cho ta, ái ui mặt của ta. Đánh vào mặt nó!

“Bốp binh”

– Ca ca …

– Từ từ, không được đánh mặt không được đánh mặt. Để mặt ta còn lãnh đạo cách mạng nữa.

Lăng Phong ôm đầu. Trong miệng vẫn thều thào “cách mạng đã đến lúc cấp thiết, đồng bào hãy tiến lên”.

“Bốp binh”

Lăng Phong cay đắng rút ra một bài học, thời cơ cách mạng phải đợi lúc chín muồi, không nên liều lĩnh lấy thân làm đuốc.

Mãi khi Lăng Phong đã sắp rơi vào hôn mê, hắn mới loáng thoáng thấy vài bóng người bu lại. Sau đó là một loạt tiếng kêu thảm, hình nhu của tên thiếu gia kia :

– Phản rồi, phản rồi.

Ai đó nở nụ cười mãn nguyện.

“Haha, phản rồi sao? Cách mạng rút cục nổ ra. Ta sẽ được ghi danh lịch sử, có chết cũng không nuối tiếc một lần xuyên không.”

Sau đó thì chiến sĩ Lăng Phong cũng nhắm mắt xuôi tay.