Chương 443: Thiên Ý

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trương Quân Bảo nghĩ gì đó nói:

– Ta chỉ một lòng cầu võ học, tỉ thí là tỉ thí, còn không cứng nhắc đến vậy.

Lăng Phong liền thở ra.

Trương Quân Bảo lại thấp giọng:

– Chỉ là, nàng ta tốt nhất không nên lên Thiên Nhai. Chúc sư đệ và Phan sư huynh đều đang ở đó. Ta không nói, không có nghĩa hai người đó cũng sẽ không. Vả lại, các vị sư thúc bá bản lĩnh cao cường, chỉ sợ sẽ nhìn ra cái gì.

Lăng Phong gật đầu đồng ý. Hắn không khỏi nhìn sang Thiên Diện lần nữa, trọng yếu vẫn ở nàng ta.

Lúc này, Trương Sư Chính ở phía sau, ngoài mặt vờ không để ý, kỳ thực đang dỏng tai lắng nghe.

Rút cục, Thiên Diện cũng ra quyết định, chỉ truyền âm đúng hai chữ:

“Cẩn thận!”

Lăng Phong không khỏi bất ngờ.

Hắn cũng là một “tướng hồn”, Toàn Chân là danh môn chính phái. Lăng Phong lên Thiên Nhai Phong, là tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm. Thiên Diện có lẽ không an tâm.

“Nguyệt tỷ đang lo lắng cho ta?”

Lăng Phong cũng không nghĩ Thiên Diện có tình cảm với mình. Nàng ta lâu nay vẫn một mực muốn bảo hộ các tướng hồn lai vãng, muốn đem về Nguyệt Lượng Tuyền, giống như Nguyệt Dung Phi Yến.

Nguyệt tỷ đã không đi, là tốt nhất.

Lăng Phong liền giơ ngón cái với Trương Quân Bảo:

– Haha, tốt rồi. Bảo lão đệ, cũng là ngươi rộng lượng. Không hổ tương lai “Trương Tam Phong”.

Trương Quân Bảo kỳ quái nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong cũng kỳ quái nhìn lại.

Bình thường mà nói, mỗi khi Lăng Phong lấy ra một cái tên “vượt thời gian”, người khác đều sẽ tỏ vẻ mờ mịt. Nhưng Trương Quân Bảo nghe đến ba chữ “Trương Tam Phong”, tuy cũng khựng lại, ánh mắt lại không phải khó hiểu, mà là… ngạc nhiên.

Giống như, vì sao ngươi cũng biết ba chữ “Trương Tam Phong”?

Lúc trước gặp Trương Quân Bảo, Lăng Phong còn nghĩ là trùng tên. Hiện tại càng lúc càng khẳng định, vị này chính là Trương Tam Phong tương lai.

Lăng Phong cũng không nhớ Trương Quân Bảo lấy hiệu Tam Phong từ khi nào, nhưng hình như không phải trước 30 tuổi. Nghe đâu mãi khi trung niên vân du thiên hạ, nhìn thấy ba ngọn núi lớn gì đó, Trương gia liền dừng chân lập đạo quan, đặt luôn hiệu “Tam Phong”.

Hay là Trương gia ngay lúc trẻ đã nghĩ đến sau này lấy nickname gì? Còn cái tích “ba ngọn núi” kia chỉ là dân gian bịa ra cho vui?

Vậy cũng khó nói.

Trương Tam Phong, tổ sư Võ Đang. Một bài Thái Cực quyền vang dội ngàn năm, ngay cả thế kỷ 21 võ công thui chột hết cả, Thái Cực quyền của hắn dù chậm như con rùa vẫn được ưa chuộng ở công viên mỗi sáng. Nói đến điểm này, thì ngay cả Thiếu Lâm tự còn kém vài bậc.

Dù sao giới trẻ năm đó mới 10 tuổi đều đã thi nhau đặt nickname. Cái gì “Phong Ronaldo”, “Quyền Manly”, “Tưởng phẩy sờ lớn Bình phẩy sờ nhỏ” đều có thể nghĩ ra. Vĩ nhân như họ Trương, trí tuệ có dị thường một chút, nghĩ đến cái nick “Tam Phong” sớm một chút, cũng không tính kỳ quái.

Lại đoán mò một cái, không chừng hiện tại Thái Cực Quyền cũng đã bị hắn nghĩ đến.

Lăng Phong hứng thú khoác vai Trương Quân Bảo, nói:

– Bảo lão đệ, làm sao vậy? Có phải bị ta nói trúng cái gì không?

– Không có gì! Chỉ thấy cái tên Trương Tam Phong, khiến ta thấy hay hay.

– Hay hay?

– Có dịp ta dùng thử xem sao. – Trương Quân Bảo cười cười.

“Chậm đã! Tình huống này giống như đã từng xảy ra?” Lăng Phong vỗ đầu.

Xem ra lại đi đặt nick hộ người khác. Lần trước cũng vì gọi ra ba chữ “Nhập Vân Long”, liền bị Công Tôn Thắng thấy “hay hay”, cao hứng cầm luôn làm nickname. Coi bộ Trương Quân Bảo cũng tương tự, lại được Phong ca mớm cho một cái nick cực oách.

Cái này có tính là tiết lộ thiên cơ không đây? Nghe nói sẽ bị tổn thọ.

Mặc kệ tổn thọ, Phong ca thế mà kết bạn với Trương Tam Phong. Cố gắng thể hiện một chút, không khéo 800 năm sau vẫn được biết đến. Đại khái Trương chân nhân năm đó vân du, gặp một vị bằng hữu tên Lăng Phong, được hắn đặt cho đạo hiệu là Tam Phong. Hai chữ “Lăng Phong” nhờ vậy sẽ xuất hiện trong wikipedia, không đùa được.

Thiên Nhai Phong, Vân Hạc trai.

Vân Hạc trai nằm giữa Trấn Nhạc cung và quảng trường Vô Cực. Thiết kế tao nhã thanh đạm, cũng là nơi nghỉ ngơi của Vương Chân nhân và Thất tử Toàn Chân.

Chỉ thấy Dương Thanh Phong đang chắp tay với ai đó:

– Liễu tiền bối, độc của Lục đệ…

– Thi Độc này vô cùng cổ quái, xem ra đã bị biến đổi. Ta chỉ có thể tạm duy trì, phải theo dõi một thời gian mới được.

Liễu Thanh Nghi trầm giọng đứng dậy.

Đúng lúc này, một tên đạo sĩ trẻ chạy vội vào:

– Sư phụ, Đạo Quân đến!

– Đạo Quân? Sao lại bất thình lình như vậy?

Đạo sĩ trẻ vội vã hồi đáp:

– Đệ tử cũng không rõ. Xa giá đã rời Triều Dương phong được nửa khắc, chỉ e ngay lập tức sẽ qua đây.

Vừa qua năm mới, Triệu Cát đáng lẽ phải ở trong triều tổ chức triều hội, cúng bái thiên địa, tiếp đón sứ thân gì đó. Làm sao lại chạy lên Chung Nam sơn rồi? Vị Hoàng đế này, sùng Đạo cũng có điểm thái quá đi.

Dương Thanh Phong đành làm mặt khổ:

– Liễu tiền bối, xem ra bần đạo không thể bồi tiếp ngài. Thất muội, ngươi thay ta một lát.

– Nhị sư huynh cứ yên tâm.

Thất tiên cô Lý Thanh Huyền tiến tới trước, trên tay là nữ hài Như Vân.

Lại nói đến đứa bé này.

Dương Thanh Phong cũng đã sắp 40, tuy là lão “xử nam”, nhưng không phải quá ngốc. Lão hiện tại cũng nghi ngờ đây chính là con gái của Liễu Thanh Nghi, chỉ không tiện nói ra. Dù sao, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Toàn Chân. Liễu Thanh Nghi giúp Trường Chân Tử trừ độc, đổi lại Toàn Chân cũng có trách nhiệm giữ bí mật cho nàng.

Dương Thanh Phong xoay người, chân còn chưa bước đã nghe:

– Dương đạo trưởng ở đâu?

Người tới là Kinh Quốc Công Đồng Quán.

Đồng Quán cũng tính là chỗ quen biết với Dương Thanh Phong. Chính Đồng Quán là người gợi ý cho Triệu Cát xây cất đình đài lầu các ở Triều Dương phong kế bên.

– Quốc Công gia đó sao? Đạo Quân sao lại qua Thiên Nhai phong lúc này?

Đồng Quán lấy khăn tay thấm thấm mồ hôi:

– Thiên ý khó dò a. Đạo Quân nguyên bản muốn đến Triều Dương nghỉ ngơi hít thở, nhưng tình cờ thấy cảnh sắc Thiên Nhai xinh đẹp, cho nên ngẫu hứng muốn du xuân qua. Ngươi mau mau chuẩn bị Trấn Nhạc cung tiếp đón.

– Chuyện này, có quá gấp gáp hay không?

Đồng Quán hơi sẵng giọng:

– Làm sao? Khắp thiên hạ đều là đất của Đạo Quân, nhân dịp tân niên ngài muốn thăm thú, có cái gì gấp hay không gấp?

– Bần đạo không có ý đó. Chỉ là Quốc Công có điều không biết, Trấn Nhạc cung vừa hôm qua mới sơn lại, chỉ sợ hiện tại chướng khí vẫn còn. Hay là, mời Đạo Quân ngự giá Lão Quân cung trước.

– Hừm. Cũng được, nhanh chóng sắp xếp đi!

Đồng Quán hấp tấp quay lưng, chỉ là được nửa chừng thì khựng lại:

– Đạo trưởng, vị kia là?

Đồng Quản nhìn thẳng vào trong đình viện, ánh mắt diều hâu đã nhìn thấy bóng dáng Liễu Thanh Nghi.

Dương Thanh Phong trong lòng lộp bộp.

Đồng Quán là hoạn quan, tuổi đã non 60, không ham mê nữ sắc. Thế nhưng Triệu Cát lại nổi tiếng háo sắc, đặc biệt là mỹ nữ dân dã. Đồng Quán chính là trợ thủ chuyên “săn” mỹ nữ bảo vật tiến cử lên, rất được lòng Triệu Cát. Cái chức vị Quốc Công của ông ta, cũng nhờ vậy mà có.

Chẳng qua, khoan nói đến chuyện sắc đẹp.

Trước mắt cần nói đến là, Liễu Thanh Nghi là người Tây Vực.

Mấy tháng trước Triệu Cát ở Triều Dương phong bị thích khách ám sát, nghe nói tra ra chính là gián điệp Bắc Ngụy làm. Liễu Thanh Nghi bị Ma môn truy đuổi, từ Ngụy vào Tống, là bằng đường “khinh công”, không hề đi qua quan ải, không có giấy thông hành, hiện lưu trú trái phép. Nay nếu Dương Thanh Phong để lộ mình chứa chấp một người Tây Vực như vậy, thì là rắc rối lớn.

Dương Thanh Phong cố ý che lại tầm nhìn của Đồng Quán, nói:

– Là một vị tiền bối trong võ lâm, làm khách ở Vân Hạc trai mà thôi. Quốc Công, Đạo Quân đang chờ bên ngoài, chúng ta hay là xem làm sao sắp xếp cho chu toàn.

Đồng Quán nghe vậy mới chịu dời ánh mắt rời đi, chẳng qua trong đầu dường như đang tính toán gì đó.

Ở bên trong, Liễu Thanh Nghi nhíu mày nhẹ giọng:

– Lão Quân cung kia ở phía nào?

– Tiền bối muốn tránh mặt Triệu Quan gia sao?

Liễu Thanh Nghi im lặng, chỉ ôn nhu nhìn Như Vân. Lý Thanh Huyền coi như đã hiểu, liền nói:

– Vậy chúng ta đến Ngộ Đạo trì ở phía tây.

Liễu Thanh Nghi gật đầu, cất làn váy đi ra.

Xa giá của Triệu Cát phi thường xa hoa xa xỉ, thùng xe trang sức bằng vàng, xung quanh bạch ngọc trân châu. Chỉ là đằng trước ngoài một cây hoàng long đại kỳ đón gió lơ lửng, lại không bày nghi trượng cờ xí nào khác. Phía sau tuy có cung nữ thái giám cấm quân theo hầu, nhưng chỉ chưa đến trăm người.

Dương Thanh Phong ít nhiều tiếp xúc với lễ nghi cung đình, nhìn một cái liền biết đây là Hoàng đế ngẫu hứng xuất cung, không phải chính thức. Như vậy cũng đỡ cho lão phải lo lắng.

Dương Thanh Phong còn phát hiện, đi cùng còn có một lão cung phụng của Hòang gia, Bạch Mi đạo nhân. Xem ra sau lần bị ám sát, Triệu Cát đã cẩn thận hơn, đem theo cao thủ.

Tấm mành châu ngọc xốc lên, Triệu Cát thong thả bước ra. Lão cũng không mặc hoàng bào, trái lại là đạo bào, chẳng qua vẫn thêu thùa long phượng bằng vàng.

– Đạo Quân giá lâm. Toàn Chân giáo không kịp nghênh đón, mong Đạo Quân thứ tội.

– Tiên trưởng miễn lễ. Trẫm chỉ ngẫu hứng ghé qua mà thôi. Xem ra ngươi cũng rất bận rộn.

Đồng Quán đã có dự tính, liền nói:

– Đạo Quân, tiên trưởng quả thực bận rộn, vì đang phải tiếp chuyện một vị… “tiên nữ”.

– Ồ? Tiên nữ? – Triệu Cát nổi lên hứng thú.

– Đạo Quân, Lão Quân cung đã chuẩn bị xong,…

Dương Thanh Phong vội đánh lạc hướng, lão biết rất rõ tật xấu của vị Hoàng đế này.

Đồng Quán vẫn bám lấy:

– Vị kia có thể nói là, siêu phàm thoát tục. Đạo Quân, cái này chỉ e chính là… thiên ý.

– Haha, thực sự? Quốc Công đã lâu không khoa trương mỹ nữ nào như vậy rồi. Xem ra vị tiên nữ này chắc chắn là quốc sắc thiên hương, trẫm không gặp không được rồi. Haha.

Dương Thanh Phong bắt đầu dự cảm không xong.

Triệu Cát cười xong nói:

– Tiên trưởng, ngươi là người tu hành, thế nhưng cũng có sở thích “kim ốc tàng kiều” sao?

– Đạo Quân, bần đạo một lòng thanh tu, nào có ý đó. Vị kia chỉ là… khách tù phương xa đến.

– Nàng ta là khách, trẫm cũng là khách. Vậy đi, đều là khách tân niên, hãy mời nàng ta cùng đến, luận đàm tiên đạo một chút.

– Đạo Quân, vị nữ hiệp này chỉ e…

Dương Thanh Phong không thể giải bày trọn vẹn, Triệu Cát đã bị Đồng Quán chỉ trỏ nịnh nọt gì đó, đi thẳng về phía Vân Hạc trai.

Dương Thanh Phong sầu tư khổ kiểm nhìn theo.

Liễu Thanh Nghi “siêu phàm thoát tục”, không chỉ ở dung nhan của nàng, mà còn ở thân phận. Trong mắt thế lực như Thần Cung, Hoàng đế Đại Tống cũng chỉ nhất giới phàm nhân mà thôi. Chỉ sợ hai bên gặp mặt sẽ sinh chuyện.

Cùng lúc, ở lưng chừng Thiên Nhai.

Lăng Phong và Ngũ Thử theo chân Trương Quân Bảo thong thả lên núi.

Xa giá Triệu Cát đi từ Triều Dương sang Thiên Nhai phong, trong khi Lăng Phong đi từ dưới chân Thiên Nhai lên, cho nên không hề gặp nhau.

Mùa xuân, cảnh sắc Thiên Nhai quả thực vô cùng xinh đẹp, còn có thanh âm của đủ loại chim thú vang lên. Lăng Phong miệng ngậm cọng cỏ, một tay gác sau gáy ung dung nhìn ngắm. Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng xòe quạt phe phẩy, ra dáng hai vị công tử du xuân.

Trương Quân Bảo nói:

– Tiểu Hoa? Hai năm trước cũng là lúc ta nhập giáo, lúc đó quả thật có không ít người là ăn mày. Nhưng Tiểu Hoa thì ta chưa nghe qua bao giờ. Có lẽ là đệ tử ngoại tu, hoặc có khi đã không qua được khảo nghiệm.

– Nếu không qua được khảo nghiệm, thì sẽ ra sao?

– Bình thường sẽ cho một ít lộ phí, trả về gia tộc thôi. Nếu là ăn mày, thì không biết được.

Lăng Phong nhíu mày, chẳng may là trường hợp thứ hai, vậy thì…

Bỗng thấy xa xa có môt nơi rất xa hoa, đình đài lầu các ẩn ẩn hiện hiện, hắn hiếu kỳ hỏi:

– Bảo đệ, bên kia cũng là của Toàn Chân giáo sao?

– Không phải, bên đó là Vạn Tuế sơn.

– Vạn Tuế sơn?

Bạch Ngọc Đường châm chọc:

– Còn tưởng ngươi xuất thân kinh thành thế nào. Ngay cả địa danh như Vạn Tuế sơn cũng không biết.

Lăng Phong cười trừ.

Trương Quân Bảo nói:

– Nguyên bản nó là Triều Dương phong. Sau vì Đạo Quân thường xuyên ghé thăm, mới cho xây cất lại, đổi thành Vạn Tuế sơn.

– Ra vậy.

Cũng không rõ vô tình hay cố ý, hướng mà Trương Quân Bảo dẫn đám Lăng Phong lên, lại chính là… Vân Hạc trai.