Chương 93: Như chưa hề quen

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lăng Phong không hề biết hôm đó còn có “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau”, không những thế vẫn thoải mái ôm mỹ nữ ra bờ suối “thưởng thức” ngon lành.

Điều đáng nói hơn, vị mỹ nữ kia chỉ cần nêu tên, võ lâm không chỉ của Nam Tống, kể cả Kim – Ngụy các quốc gia lân cận đều sẽ chấn động mạnh.

Cung chủ Thần Cung, Liễu Thanh Nghi.

Lăng Phong không biết đến cái tên siêu cấp này, cũng chả biết Thần Cung Ma Môn là những thể loại nào. Ước chừng với tốc độ luyện công hiện nay của hắn, chắc khoảng trăm năm nữa mới biết.

Thần Cung cung chủ, cả thiên hạ gặp qua nàng ta không đến ba chữ số. Kẻ chạm vào nàng ta còn sống chắc chỉ có cách giao chiến thoát được, không đến hai chữ số. Còn cởi được mạng che mặt của nàng ra không có ai. Ít nhất là đến trước đêm nọ.

Lăng Phong không chỉ cởi được mạng che mặt, ngay cả chỗ khác cũng đã cởi tuốt, cần sờ cần hôn cần làm gì đều làm qua cả. Quả thật thiên hạ đệ nhất.

Đáng ra sau khi thoát kiếp xử nam, lại còn thi triển trên người một tuyệt sắc nữ thần như vậy, Phong ca phải thần thanh khí sảng, mặt mũi sướng khoái mới đúng. Có điều, “đệ nhất nhân” đang nhíu mày lo chuyện Công Tôn gia tộc kéo tới đây

Mặc lão đã tìm Lăng Phong nhắc nhở qua, lão cũng không muốn nói quá rõ gây chia rẽ nội bộ, nhưng Lăng Phong thông minh nhận ra sự lỏng lẻo của mình.

Tần Quyền tự mình đưa người về, đây là chuyện tốt, nhưng không hề báo cho Lăng Phong một tiếng chuẩn bị, khiến hắn rơi vào thế khó. Được Mặc lão thức tỉnh, Lăng Phong nghĩ đến một khả năng, chỉ e chủ ý này không phải do Tần Quyền, mà do Phương Hùng ở đằng sau đề ra.

Lăng Phong không trách Tần Quyền, bởi Tần Quyền không ở vào vị trí thủ lĩnh như hắn. Lăng Phong thời gian qua đầu óc rối tung lên chuyện quản lý Phong Vân đoàn, thổ địa, nhân sự, tiền bạc, trang bị, chưa kể nghĩ ra bài tập cho huynh đệ, bản thân cũng phải tự luyện. Mặc lão nhắc hắn mỏ vàng giao cả cho Long Bác Khôn, tiêu cục để Phương Hùng tự quyết, nhưng thực tế Lăng Phong cũng hết cách, hắn không ba đầu sáu tay lo nổi nhiều như vậy.

Chính vì hắn không thể tĩnh tâm được, nên luyện đạo dẫn mãi cũng không thấy “khí” đâu, luyện quyền cước cũng không tiến triển nổi.

Lăng Phong đang trong lều chính, xung quanh có đầy đủ chủ chốt Phong Vân đoàn, Phương Hùng cũng có mặt. Lăng Phong hỏi Công Tôn Tán :

– Tán thúc, không biết Bão Độc trại xảy ra chuyện gì?

– Không giấu gì Lăng huynh đệ, nội bộ gia tộc chia rẽ, nghe nói Phong Vân đoàn thế lực hùng mạnh, ta mặt dày dẫn mấy huynh đệ tìm đến đây xin nương tựa.

– Haha, hoan nghênh hoan nghênh. – Lăng Phong cười, nhưng lòng méo xệch.

Hắn đang khá khó xử, chung quy cũng chỉ vì hai chữ “khách sáo”.

Tiếp nhận người của Công Tôn gia, có thể. Nhưng phải qua chọn lọc, sắp xếp cụ thể. Điều quan trọng, cái đống này là một gia tộc, không phải kiểu tự do như huynh đệ hiện tại, vào Phong Vân đoàn sẽ thành cái gì? Ai làm chủ? Số người của Công Tôn gia thậm chí gần 30 người, gần bằng người của Phong Vân đang có mặt ở đây.

Phong Vân đòan cơ cấu đang khá loạn, bảy huynh đệ chỉ vì một lời kết bái mà liên kết với nhau, tuy vậy mà mâu thuẫn đã nhen nhóm. Nếu bây giờ nhét vào một nhóm người không liên quan khác, chỉ e Lăng Phong khỏi luyện võ nữa, chuyển sang chú tâm làm chủ tịch hội đồng quản trị thì hơn.

Công Tôn Tán có tuổi cũng nhìn ra, cười nói :

– Lăng huynh đệ khoan lo lắng, Công Tôn gia lần này đến đây không phải để nhập vào, mà để liên minh.

– Liên minh?

– Đúng vậy. Nghe nói Uy Viễn tiêu cục Lạc Dương tổn thất thảm trọng, Công Tôn gia chúng ta muốn tiến vào Lạc Dương giành tiên cơ chỗ đó. Chỉ vì tài lực không đủ, mới mặt dày đến đây?

Công Tôn Tán lúc đầu không hề có ý đến Phong Vân đoàn. Tính về thâm niên, đoàn này mới thành lập có vài tháng, nhân lực vật lực đều chưa đâu vào đâu. Chỗ để nương tựa không hề thiếu, cớ sao nguyên một cái Công Tôn gia lại tìm đến.

Chẳng qua, Công Tôn Tán ghé Trường An tìm đến Diêm bang, bang hội lớn nhất kinh thành, mới biết chút tin tức thú vị.

Diêm bang một năm trước do bốn lão đại quản, qua một biến cố chỉ còn một lão đại. Điều đáng nói, kẻ gây ra biến cố này không ai khác chính là nhóm Lăng Phong. Xong xuôi Diêm bang cũng không quay lại trả thù gì Phong Vân, thậm chí một lão đại Diêm bang trước kia còn chuyển sang làm giám công cho Lăng Phong. Công Tôn Tán nổi tiếng “Trí” trưởng lão lâu nay, lão đoán già đoán non Phong Vân đoàn này nhất định có thế lực chống lưng khổng lồ, không sớm thì muộn cũng phất lên không dừng được. Hơn nữa, thể hiện của đám Lăng Phong lần nọ dọn dẹp đội Uy Viễn tiêu cục rất gọn gàng, Lăng Phong làm người không tệ, lão quyết định ngả sang phía Phong Vân đoàn.

“Hóa ra muốn mượn sức?” Lăng Phong trầm ngâm.

Gia Cát Vinh không gặp Công Tôn gia từ trước, ngồi bên cạnh phe phẩy quạt, nói đúng một câu trọng điểm :

– Liên minh hay gia nhập cũng thế, lợi nhuận phân chia thế nào?

Lăng Phong nhẹ nhõm, hắn ngại mặt mũi, nghĩ đủ thứ, thực tế cũng chỉ vì câu này. Ở đây cũng chỉ Gia Cát Vinh nói ra được.

Đúng lúc bài sắp lật thì Phương Hùng nói :

– Công Tôn thúc vất vả đến đây, thành ý mười phần, sao lại nói chuyện phân chia? Ta thấy, chúng ta chỉ cần thành người một nhà, tất cả có lợi cùng hưởng không tốt hơn sao?

“Người một nhà?” Lăng Phong hơi bất ngờ không hiểu ra sao, nhưng đúng lúc nhìn ánh mắt của Phương Hùng, hắn bừng tỉnh.

Phương Hùng ánh mắt không rời khỏi Công Tôn Dao.

Gia Cát Vinh cũng hơi bất ngờ, câu hỏi của hắn là nghĩ cho lợi ích cả đoàn, chẳng ngờ Phương đại ca lại là người chặn lại.

Công Tôn Tán như đã phối hợp trước, nói :

– Haha, điều này không phải không thể. Chỉ không biết ý Lăng huynh đệ thế nào?

“Ý của ta thế nào? Ý với cái gì chứ?” Lăng Phong rất loạn. Hắn biết Phương Hùng có ý với Công Tôn Dao, nhưng chuyện nam nữ các người là một chuyện, kéo cả đoàn vào là chuyện khác. Lăng Phong rất giống người trong mộng, những người này nói chuyện khách sáo úp mở, nửa đùa nửa thật, trí thông minh của hắn bấy lâu tự hào hơn người lại không theo kịp.

Mặc lão bên cạnh bỗng ra hiệu gì đó. Bên ngoài có tiếng Triệu Tử Long báo :

– Thủ lĩnh, có người từ kinh thành tới.

– Được. Các vị thong thả, ta ra rồi vào ngay.

Lăng Phong như chết đuối vớ được cọc, đứng dậy đi ra ngoài. Mặc lão cũng đi theo.

– Công tử.

– Lão nói trước đi.

Mặc lão trầm ngâm một lúc, quyết định nói :

– Ta có cảm giác, công tử bị tính toán đẩy ra ngoài chuyện này.

– Hừm, ta cũng cảm giác như vậy. Nhưng …

– Công tử, ngay cả thân huynh đệ còn có thể … – Mặc lão không nói hết câu, nhưng ý tứ rất thấm thía.

Lăng Phong thở ra, hắn cố ép mình không nghĩ đến điều này. Người ta có câu, dùng người, không tin không dùng, một khi đã sinh nghi ngờ, mãi mãi không trở về như cũ được. Đặc biệt đây đều là huynh đệ kết nghĩa của hắn, ở với nhau rất tốt. Lăng Phong không nghĩ đến, đoàn chưa lập bao lâu, huynh đệ đã sinh tâm tư riêng với nhau được.

“Tại sao? Chẳng lẽ ta làm sai chỗ nào?” Lăng Phong đầu tiên nghĩ đến bản thân.

Lăng Phong sinh ra một loại tâm lý chán nản. Hắn khó khăn lắm mới tin tưởng được người xung quanh, thế mà chưa gì đã bắt hắn nghi ngờ.

Triệu Tử Long lại gần :

– Thủ lĩnh, ngoài trấn có một nhóm người muốn gặp.

“Có người gặp thật?” Lăng Phong muốn cười, hắn còn tưởng đây là kế hoãn binh của Mặc lão.

Ngoài Vĩnh Lạc trấn, một nhóm đạo sĩ cưỡi ngựa đang từ từ tiến vào. Lăng Phong cùng Mặc lão và vài huynh đệ đi ra chào :

– Tại hạ Lăng Phong, thủ lĩnh Phong Vân đoàn, không biết các hạ là người phương nào?

– Bần đạo Toàn Chân Ngọc Dương Tử, bần đạo muốn tìm đường rừng đến huyện An Lạc, vị huynh đệ đây có thể chỉ cho bần đạo một hai?

Dương Thanh Phong tuy xưng bần đạo, nhưng không hề xuống ngựa, khiến Lăng Phong cứ phải ngước đầu nói chuyện khá phản cảm.

Lăng Phong nhìn những người phía sau của đạo sĩ Ngọc Dương Tử này. Những người này, quần ảo sạch sẽ, không đi đường đất lại chui vào rừng đi. Hơn nữa, một đạo sĩ da mặt hồng hào bóng mượt như tên này, phía sau nam nữ đệ tử đều trẻ đẹp, không khí rất kỳ quái. Lăng Phong đang lúc có chuyện, cũng không rảnh quan tâm nhiều thêm. Hắn phân phó Triệu Tử Long dẫn đường cho họ.

Dương Thanh Phong lúc đi qua Lăng Phong, gã phát hiện một tia không đúng, vừa rồi giống như có kẻ dùng thần thức dò xét mình. Gã dừng ngựa, quay lại nhìn Lăng Phong nghĩ rồi hỏi :

– Huynh đệ, mấy ngày gần đây có vào rừng lần nào không?

– Có. Làm sao vậy? – Lăng Phong đáp gọn.

– Gặp qua chuyện gì kỳ lạ không?

– Chuyện gì kỳ lạ? – Lăng Phong cảnh giác hỏi, hắn không có nghĩa vụ phải kể chuyện cho tên đạo sĩ này.

Chu Công Cẩn đi theo ra từ đầu, nhìn mấy cô nương trên ngựa đùa :

– Có đấy. Thủ lĩnh của chúng ta vào rừng cởi sạch đồ tắm hồ.

Đám nữ đạo sĩ liền đỏ mặt quay đi, nhẹ giọng nói gì đó, xem chừng mắng họ Chu vô liêm sĩ này nọ. Lăng Phong cũng không kìm được cười. Dương Thanh Phong không hỏi thêm, quay lưng đi.

Lăng Phong quay lưng vào trong. Trong sát na, hắn có cảm giác khá kỳ lạ, giống như nhìn thấy một ánh mắt rất quen thuộc, tinh nghịch, ôn nhu.

Cách đó vài bước, trên lưng ngựa.

– Uyển tỷ, làm sao vậy? Tự nhiên như người mất hồn.

– A, ta không sao.

Tiểu Uyển vừa rồi cưỡi ngựa phía bên kia, chỉ liếc nhìn Lăng Phong một lần. Lúc đầu cô không để tâm lắm, nhưng lúc quay đi ánh mắt kia hiện ra, khiến tim Tiểu Uyển đập rất nhanh.

“Sao giống với ánh mắt đại ca vậy?” Ánh mắt kia, không ngày nào cô không nhớ đến.

Lăng Phong lúc xưa gặp “tiểu ăn mày”, luôn xưng hô mình tên cũ Hàn Phong, cũng không kể chuyện gì khác.

Gần hai năm, Tiểu Uyển dung mạo thay đổi 180 độ, Lăng Phong cũng thay đổi quá nhiều. Tần Quyền ít thay đổi nhất lại không ra cùng Lăng Phong, Tiểu Uyển không ngờ người đại ca mình muốn gặp nhất vừa đứng trước mặt, Lăng Phong cũng tương tự.

Huynh muội thoáng qua, như chưa hề quen.