Chương 442: Bằng Hữu Toàn Chân

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đại Kiếm hội là mấu chốt giải quyết nhiều vấn đề cho Lăng Phong. Vừa tìm mẫu thân, vừa nhiệm vụ, nay lại thêm một lý do.

Mảnh bảo đồ.

Lăng mộ Chu Công ở dưới hang động, đem lên được một ít bảo vật, nhưng vẫn còn nhiều bí ẩn chưa phá giải. Bạch Ngọc Đường khẳng định ở Đại Kiếm hội có một mảnh bảo đồ.

Nhưng Lăng Phong cũng không thể lấy lý do muốn tìm bảo đồ để đi Đại Kiếm hội. Cũng không thể nói vì tin tức mẫu thân liên quan đến Kiếm hội.

Đơn giản, không phải ai cũng biết Lăng Phong là mật thám.

Kiếm hội nghe nói phải có thân phận trong võ lâm mới được mời tham gia. Tiêu Thiên Phóng được mời còn có thể lý giải. Phong Vân đoàn chỉ là tiểu tiểu thế lực. Nói một câu khó nghe, vào kinh thành lượn hai vòng, bảng hiệu “Phong Vân” có thể lượm ra mười mấy cái.

Chẳng lẽ nói, các vị, bổn công tử lại muốn làm kiếm khách rồi, một đường đánh đến Kiếm hội lấy uy danh cho Phong Vân, các vị cứ ở lại kinh doanh đoàn hộ ta?

Rất không ổn. Làm chủ tịch, tùy tiện một năm rồi, cũng không thể tùy tiện lần nữa.

Chuyện Mật Thám tự, ngoại trừ Ngũ Thử, Lăng Hổ và Tần Quyền, không còn ai khác biết. Mấy đứa Triệu Tử Long Chu Công Cẩn, ngày đó từng cùng Lăng Phong sang biên giới Kim quốc, cũng đều nghĩ đơn thuần là quan phủ thuê mướn, đánh thuê kiếm tiền mà thôi.

Lăng Hổ Tần Quyền tuy biết Lăng Phong là mật thám, nhưng nhiệm vụ Đại Kiếm hội lần này vẫn không biết. Rõ nhất có lẽ chỉ có Ngũ Thử.

May mắn…

Nhân dịp năm mới, Lục kỳ Công Tôn gia cũng cử đại diện về Vĩnh Lạc. Lăng Phong mới biết, mấy người Cao Diệp đã cùng Lăng Vân an toàn vê Tô Châu được nửa năm. Nay bọn họ muốn lập hẳn một tiêu đội ở Tô Châu. Nghe đâu một mặt giúp thương hội Lăng gia đang bị chèn ép, hai là tiện thể làm ăn riêng. Chỉ là, Cao Diệp muốn nhờ Lục kỳ giúp sức, Lục kỳ lại nhân lực quá mỏng, đang không biết phải làm sao.

Lăng Phong nhân đó liền chụp lấy, nói sẽ đi Giang Nam trợ giúp Cao Diệp. Mặc lão Lục Chính Kỳ cũng liền thấy nên làm. Phong Vân là tiêu cục, Lăng Phong tự mình đánh ra một đường tiêu, thế thì trong đoàn không ai có thể nói gì hắn.

Cũng không phải Lăng Phong kiếm cớ cho có. Hắn sẽ đi Giang Nam lo tiêu đội mới thật, nhưng trước đó “thuận tiện” sẽ ghé Đại Kiếm hội. Một công đôi việc.

Lại nói, chuyện Cao Diệp muốn lập tiêu cục gì đó, chẳng phải đã nói vài tháng trước rồi sao. Vẫn chưa làm xong?

Lập tiêu cục, cũng không phải cứ muốn là lập dễ như vậy.

Đầu tiên là đất đai kiến trúc nhân sự. Mỗi một tiêu cục, thì phải có Đại chưởng quỹ, Tổng tiêu đầu, tiêu đầu tiêu sư, hỏa kế tạp dịch. Nhưng mấy cái này cũng không cần Lăng Phong tới nơi lo.

Trọng yếu là tuyến tiêu.

Cổ đại không được như hiện đại, đường lớn sẵn ở đó, ngươi muốn chở thì chở, đưa tiêu thì đưa tiêu. Nói cho cùng, nếu giao thông thuận lợi an toàn, thì cũng không sinh ra tiêu cục.

Tô Châu – Lạc Dương, xuyên qua là nửa mặt tây Lưỡng Chiết, nguyên một cái Giang Nam, rồi qua mặt đông Hà Nam, vị chi gần 30 châu phủ, vài trăm huyện trấn có lẻ, chẳng kém gì chặng Thái Nguyên – Trường An.

Đường dài như vậy, thổ phỉ đạo tặc đương nhiên không thiếu. Đó là chưa kể các thế lực ngầm khác. Thành Bích bất kể tổn thất muốn đánh một đường tiêu, cũng chính vì khó khăn này.

Vậy thì đem nhiều cao thủ một chút, vũ khí tốt một chút, bảo vệ hàng hóa là được rồi?

Làm thế tiền lời đâu ra? Cũng không thể chuyến nào cũng phải kéo cả đội hầm hố đi, vận một chuyến tiêu lời 100 lượng lại tốn 90 lượng phí bảo dưỡng, đi hai cử như vậy liền phá sản.

Cho nên, phải mở tuyến. Không phải mở đường đào núi, mà là “đánh” vài trận, “giao lưu” với thổ phỉ đạo tặc, “thăm hỏi” quan lại địa phương trên chặng đường. Làm sao để người ta biết về sau đường này sẽ có một cái Phong Vân “trâu bò” đi ngang qua kiếm chút cơm, có gì gặp nhau thì nể mặt một chút.

Cùng lúc, Lăng Phong nhận được thư của Thành Bích.

Không hổ Thành Bích, lo cái gì có cái đó, Lăng Phong hiểu nàng dụng tâm lương khổ. Liền mặc kệ tay chân băng bó, hồi đáp nàng một bức thư tình ướt át, không quên kèm theo vài món châu báu dưới bảo tàng.

Lăng Phong không khỏi thấy nhớ Thành Bích vô cùng, cả tinh thần lẫn thể xác. Có một vị mỹ nữ vừa là thê tử vừa là quân sư, không phải ai cũng may mắn như hắn.

Tiêu Thiên Phóng liền lấy ra Thần Long Sư Hổ lệnh, muốn đi Hàng Châu, ở đó có phân đà lớn thứ hai của Cái bang, thành ra vừa hay tiện đường sẽ đi cùng Lăng Phong.

Nhân tiện nói Cái bang. Sau lần vào mộ, Cái bang tổn thất gần sạch, Vưu Vị và vài huynh đệ còn sống thế nhưng muốn rời Cái bang theo Tiêu Thiên Phóng. Lăng Phong lập tức đồng ý. Quá tốt. Thứ nhất bí mật dưới mộ sẽ không bị Cái bang biết hết. Thứ hai, người Tiêu Đại ca tin tưởng, Lăng Phong cũng sẽ tin tưởng. Người ta nhưng là Lục đại Đệ tử Cái bang, bản lĩnh không hề kém.

Sau hôm đó có một đám Cái bang tới gây hấn đòi người, Lăng Phong dưỡng thương chỉ nghe Mặc lão nói, có cả Trưởng lão “chín túi”, sau cùng bị Tiêu Thiên Phóng “nhẹ nhàng” đuổi đi.

Hết mấy ngày năm mới, Lăng Phong lục đục lên đường. Lần này là phía đông, đem theo vài cái tên mới, tỷ dụ Hắc kỳ Tôn Lập.

Hồng Lăng sống chết xin đi, Lăng Phong đều không cho. Nói sao, quá nguy hiểm! Còn là “nguy hiểm” cái gì, Phong ca không thể nói hết.

Chỉ là, Phi Yến thì lại đi theo. Cũng không phải Lăng Phong thiên vị Phi Yến biết y thuật, có thể xoa bóp… khụ! Mà vì Thiên Diện muốn dẫn nàng ta theo, Lăng Phong không cản được.

Nguyệt tỷ ở Phong Vân đoàn thân phận là gì công việc là gì, không ai rõ ràng. Nàng ta giống như hộ vệ của Lăng Phong. Hắn đi đâu nàng ta đi đó, đến chính Lăng Phong cũng không rõ Nguyệt tỷ muốn làm gì, có phải có cảm tình gì với mình hay không.

Nói sao, người ta là “Thiên Diện”, tâm tư căn bản không thể đoán.

Chung Nam sơn, dưới chân Thiên Nhai Phong.

Từ Vĩnh Lạc đi Lạc Dương, Chung Nam sơn nằm ngay trên đường.

Lăng Phong tiện đường ghé Chung Nam, ý định tìm tung tích của Tiểu Hoa. Du sao đã tự hứa lòng với hai ba năm qua, rút cục bận rộn nọ kia không làm được, không khỏi thấy có lỗi với Tiểu Hoa. Lăng Phong xem cô là người thân, chỉ sau mỗi Lâm thị.

Lăng Hổ Tần Quyền không có cảm tình với Toàn Chân, đều tạm nghỉ dưới chân núi.

Lăng Phong lúc này ngẫu nhiên nhìn sang, phát hiện Thiên Diện ngước mắt nhìn Chung Nam sơn, không rõ đang nghĩ gì.

Chuyện xưa nói lại, có một tên đạo sĩ nào đó, nhờ một bản Cửu Âm tâm kinh mà khai tông lập giáo, được Hoàng đế hậu thuẫn, quần chúng tôn thờ. Trong khi cũng bản tâm kinh đó, một vị bị xem là ma nữ, phải cùng tộc nhân bí mật sống ở Nguyệt Lượng tuyền, liên tục trọng thương.

Lăng Phong lộp bộp trong bụng, Nguyệt tỷ đi theo hắn đến Chung Nam, hay là muốn đại chiến Toàn Chân “thanh lý môn hộ”. Cái này tỷ ấy đã từng nói qua.

Chỉ thấy Thiên Diện trầm mặc.

– Nguyệt tỷ, chuyện thanh lý môn hộ kia…

– Hừm!

Lăng Phong rút cục thở ra. Xem ra Nguyệt tỵ vẫn đang nội thương, chắc tạm thời sẽ không lỗ mãng mà đại náo Chung Nam sơn.

– Các ngươi là người nào?

Một nhóm đạo sĩ Toàn Chân xuất hiện. Tên đạo sĩ trẻ đi đầu nhìn thấy ai đó, lạnh giọng:

– Là ngươi? Lần trước bị đánh chạy khỏi Chung Nam, lần này đem người tới muốn ăn thua sao? Nói cho ngươi biết, cho dù có mang Trưởng lão Cái bang tới, bần đạo cũng không ngán ngươi.

– Haha, ta bây giờ cũng không còn là Cái bang. – Vưu Vị chỉ phết phết mũi cười đáp.

Lăng Phong lại không biết ân oán giữa Vưu Vị và Toàn Chân, liền cười nói:

– Vị đạo sĩ này là?

– Toàn Chân nội tu, Trương Sư Chính. – Đạo sĩ trẻ kia vênh mặt.

– Hóa ra là Trương đạo trưởng. Chẳng hay có thể để bọn ta gặp một vị bằng hữu Toàn Chân?

– Các ngươi muốn gặp ai? Toàn Chân là đại giáo, cũng không quen phường vô danh.

Lăng Phong không muốn chấp nhặt thái độ của tên này, vẫn cười đáp:

– Là Trương Quân Bảo.

– Trương Quân Bảo? Các ngươi quen hắn?

Trương Sư Chính còn chưa kịp nói cái gì, một tên đạo sĩ khác đã hừ mũi:

– Hừ, Quân Bảo là một trong Thất hiệp Toàn Chân, Luận kiếm đệ nhất, nội tu đệ tử. Các ngươi làm sao có thể làm bằng hữu của hắn?

Trương Sư Chính liền khó chịu.

Một nửa ý tứ cũng giống tên sư đệ, đệ tử nội tu Toàn Chân như gã, không có dễ mà quen biết như vậy. Nhưng một nửa lại muốn khinh bỉ, Trương Quân Bảo hóa ra quen biết một đám vô tổ chức gì này, thật làm mất mặt Toàn Chân.

Gã định khinh bỉ gì đó, đã nghe ai đó nói:

– Bọn họ đúng là bằng hữu của ta.

Trương Quân Bảo, đã thay một bộ đạo bào trắng sáng, trở lại vẻ soái ca ngày nào.

Sau lần đại chiến dưới mộ, Trương Quân Bảo tỏ thái độ hảo hữu với Lăng Phong. Còn nói bí mật trong hang sâu sẽ không nói cho người thứ ba, kể cả sư phụ. Lăng Phong ban đầu ngờ vực, sau lại lựa chọn tin tưởng. Nhân phẩm của ba chữ “Trương Quân Bảo”, là được wikipedia bảo chứng, coi bộ có thể tin được.

– Ngươi tìm ta chuyện gì?

– Năm mới, thăm hỏi bằng hữu, haha.

Lăng Phong cười cười vỗ vai Trương Quân Bảo.

Đồng thời, hắn cũng đã biết Trương Quân Bảo ngày đó từng vây công Thiên Diện, vì vậy cẩn trọng nói:

– Bảo lão đệ, về Nguyệt tỷ, ngươi sẽ không…

Lăng Phong chỉ lo Trương Quân Bảo nói ra gì đó, báo động Toàn Chân, lại kéo cả giáo xuống vây Thiên Diện. Với tình hình thương thế hiện tại, Thiên Diện chỉ sợ không chống đỡ được.

Kỳ thực Lăng Phong đã ngầm nhắc Thiên Diện, ý tứ không cần đi lên Thiên Nhai Phong. Nhưng nàng ta cứ thế mà đi, hắn căn bản không thể cản. Nếu làm quá, nàng ta dù gì cũng là siêu cao thủ, tâm tình khó chịu đánh thẳng lên núi, thế thì to chuyện.

Nếu Trương Quân Bảo nói ra, Thiên Diện thực sự ra tay, Lăng Phong giúp hay không giúp nàng?

Đôi địch Toàn Chân. Vụ này, lớn.

Chỉ thấy Trương Quân Bảo nhìn Thiên Diện, trong mắt trong suốt như không.