Chương 412: Halloween?

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một nơi phía nam Hà Đông.

– Lão Lư, xem thử đến đâu rồi?

– Hình như 10 dặm phía trước là Huyễn Âm thành gì đó.

– Xem ra đêm nay vẫn chưa thể qua khỏi Hà Đông.

Lăng Phong lầm bầm làu bàu, cũng chẳng còn hứng tán phét như ban ngày nữa.

Đi lại thời cổ chính là như vậy. Buồn chán vô cùng, ê mông mỏi lưng, da mặt tê dại. Đâu có như thời sau, mua cái vé, nhảy lên tàu, chợp mắt một giấc là đến.

Về mặt địa lý, Trường An xem như một bộ phận của Kinh Kỳ. Hà Đông giáp phía đông bắc của Kinh Kỳ, cho nên nếu muốn từ Hà Đông về Trường An, cứ đâm đầu hướng tây nam đi là được.

Chỉ là, thời đại này giao thông còn chưa phát triển, đường sá không thông, không dễ đi thẳng như vậy. Từ Hà Đông đâm đầu hướng tây nam đồng nghĩa với đâm vào núi. Muốn thuận tiện phải chịu khó ngoằn ngoèo một chút. Đầu tiên về hết phía nam Hà Đông, vượt sông ghé Hà Nam, sau đó mới rẽ tây qua Đồng Quan về Kinh Kỳ.

Thành ra, Lăng Phong đi non mấy ngày, rút cục vẫn chưa ra khỏi đất Hà Đông.

Lại thêm nửa canh giờ vật vờ giữa gió bụi.

Trời đã nhá nhem tối, rút cục trước mặt bọn họ mới xuất hiện một cái cổng thành. Nhìn xuyên qua cổng thậm chí có thể thấy bên trong sương mù lởn vởn, có chút âm trầm.

Lăng Phong liếc mắt nhìn lên ba chữ lớn trên cổng.

“Huyễn Âm Thành?”

Diêm Bá nhát gan nhất đám, vừa nhìn đã lập tức co ro thân mình:

– Cái thành này… làm sao có điểm rờn rợn!

– Vào thôi, quanh đây trăm dặm e cũng chỉ có mỗi nó. – Lăng Phong uể oải.

Rất nhanh, có vài tên lính thủ vệ lục tục lại gần, nhợt nhạt dơ thương chặn đám Lăng Phong lại, hất hàm hỏi:

– Là người hay là ma? Xưng tên ra!

Lăng Phong méo mồm.

Thành này tên đã quái dị, tra hỏi cũng rất phong cách.

– Quân gia, ngài nhìn một chút, huynh đệ bọn ta đều anh khí bức người thế này, làm thế nào có thể là ma chứ?

– Hừm. Ma hay không, đưa giấy thông hành ra là biết?

Lại nói, Hà Bắc Hà Đông miền bắc hỗn loạn, thổ phỉ đạo tặc nạn dân khắp nơi, ba vụ giấy tờ này cũng không mấy nghiêm ngặt, quan phủ muốn quản mà quản không đặng. Chỉ là, muốn đi từ đạo này sang đạo khác, lại là về địa phận Kinh Kỳ Hà Nam, không có giấy căn bản không thể nhập thành.

Lăng Phong tập hợp giấy tờ của anh em, lập tức đưa qua.

Nhân tiện nói, phân nửa là… giấy tờ giả, đều do thủ hạ Nam phủ chuẩn bị sẵn từ trước. Nhưng mảnh của Lăng Phong lại là đồ thật. Chính là mảnh dùng để đi Hà Bắc với Lăng Vân, về sau chạy nạn lung tung sang Hà Đông, trên đường phải dùng toàn giấy tờ giả của Mật Thám tự, mãi hôm nay mới đem ra dùng lại.

Đột ngột lại nhớ đến Vân tỷ, không biết tỷ ấy giờ ra sao, ước chừng đã về đến Tô Châu từ lâu. Có đám Cao Diệp đuổi theo ngay sau, Lăng Phong cũng không lo lắng có chuyện xảy ra với nàng ấy.

Mấy tên lính canh săm soi chốc lát hỏi:

– Thương nhân đi buôn?

– Đúng vậy, thương nhân.

– Hòa thượng này, cũng đi buôn? – Tên lính chỉ vào Lăng Hổ.

Lăng Phong cười đáp:

– Ài, nghe nói dạo gần đây có nhiều ma quỷ xuất hiện, tại hạ liền dắt theo một vị cao tăng xua đuổi tà ma.

Tên lính nghe vậy, rất hứng thú quan sát Lăng Hổ. Gã thuận tay đem trả lại giấy tờ rồi hỏi:

– Pháp lực thế nào? Đã đuổi mấy cái hồn ma rồi?

– Cái này…?

Lăng Phong mặc dù không hiểu đám này vì sao lại hỏi chuyện này, vẫn đánh mắt với Lăng Hổ. Hổ ca lầm lì ít nói, cũng không giỏi diễn kịch, không biết có hiểu ý hay không.

Lăng Hổ chắp tay phật hiệu một cái, nói:

– A-di-đà Phật, mấy hôm trước có đuổi qua một con.

– Tên gì?

– Bần tăng… Lăng Hổ.

– Không hỏi tên ngươi. Hỏi tên con ma đó?

Lăng Hổ há mồm. Hổ ca đi tu không phải chuyên ngành trừ ma, căn bản không rõ quần ma có những loại họ tên nào, làm sao gọi.

– Làm sao? Không phải các ngươi mỗi lần trừ ma đều phải rõ ràng cái xuất xứ mới trừ được hay sao?

– A-di-đà Phật, đương nhiên như vậy. Bần tăng đã nhớ, là… Thiên Diện Quỷ Thủ.

– A… – Đến lượt cả đám Lăng Phong há mồm.

– Hừ! – Có tiếng hừ lạnh đâu đó, khiến anh em đều rét run.

Mấy tên lính đột nhiên co rúm theo, dáo dác nhìn quanh:

– Làm sao tự dưng lại lạnh như vậy? Ngươi vừa nói cái gì? Thiên Diện Quỷ Thủ?

– Thiện tai, đúng vậy. Có gì không đúng sao?

– Thế ra là khu quỷ? Ta còn tưởng ngươi là pháp sư trừ ma. Thôi qua đi. Nhớ lấy, ban đêm đừng có đi đâu lung tung quá xa. Bằng không bị ma bắt làm thịt thì đừng trách chúng ta không nhắc trước.

“Vù vù”

Gió lạnh thổi từng cơn.

Đường lớn Huyễn Âm thành, người qua lại đều ánh mắt thẳng trừng nhìn về phía trước, vội vội vàng vàng, phiêu phiêu đãng đãng như những bóng ma.

– Các vị khách quan, là ăn, nghỉ hay ngủ?

– Cả ba.

– Vậy mời vào bên trong.

Huyễn Âm thành quái dị, đám Lăng Phong rất không muốn ở ngoài đường quá lâu. Vì thế, cũng không thèm nhìn tên khách điếm là gì, hỏi bừa xong cứ thế mà vào.

Bên trong đã có một tay nhạc công ôm Hồ cầm ỉ ôi.

“A í a í a, đứa nào tới quán này mà không uống rượu í a, tao đánh chết m* tụi bây…”

“Vl, hát hò kiểu mẹ gì thế này?” Lăng Phong toát mồ hôi, không khỏi nhìn sang Tưởng Bình:

– Lão Tưởng, ta chính thức công nhận ngươi là một nghệ sĩ chân chính.

Một tên tiểu nhị mập mạp chạy lên, ân cần đem một cái menu đặt ở trên mặt bàn hỏi:

– Mấy vị dùng gì?

– Gượm đã. Các ngươi đây là hát mời khách hay đuổi khách?

– Ấy, xem ra khách quan từ phương xa tới. Đây là đặc sản Huyễn Âm thành chúng tôi. Gọi là “mắng quỷ”, vừa xua đuổi ma quỷ, vừa giúp khách ngon miệng.

“Dã man!”

Đi cả ngày đói lả rồi. Lăng Phong cũng chẳng thèm so đo với tập quán địa phương người ta. Liền chọn lấy một bàn, mở menu tờ thứ nhất. Nhìn cao thấp một lượt, hai con mắt lập tức lúc tròn lúc méo.

Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày:

– Ngươi làm sao vậy? Đói quá nói không nên lời?

– Mấy món này… – Lăng Phong không biết nói sao.

Bạch Ngọc Đường lập tức cười khinh:

– Hóa ra là không biết món? Đúng là kinh nghiệm giang hồ non kém. Đưa đây cho Bạch gia.

Lăng Phong liền ném menu qua. Bạch Ngọc Đường làm bộ dân chơi, ưỡn ngực thè lưỡi lật trang thứ nhất. Vừa nhìn con mắt lập tức giật giật.

Chẳng qua, rất nhanh lão Bạch liền lấy lại phong độ, dõng dạc nói:

– Ngươi, ghi vào. Mỗi người một cái “quỷ đầu xà”, một dĩa “ngón tay ma quỷ”, rau luộc “tẩm huyết bầm”, một bát súp “hầm đầu lâu”. Cuối cùng, mỗi bàn mấy vò rượu ngâm “Hồng hài nhi”.

– Các ngài chờ, món lập tức sẽ lên. – Tiểu nhị vội vàng lui.

Lăng Phong không khỏi cảm phục, khen nói:

– Chà, không hổ Cẩm Mao Thử. Cũng biết cơ đấy. Mấy món ăn nghe như đồ âm phủ đó rút cục là gì nói nói nghe thử?

– Biết chết liền! – Bạch Ngọc Đường tỉnh queo.

– Đậu, vậy sao còn gọi lắm như vậy?

– Tranh ảnh minh họa thì chẳng có, giá cả lại sàn sàn nhau. Đã vậy cứ nhằm cái nào tên kêu nhất mà gọi là được rồi.

– Đây là kinh nghiệm đi lại giang hồ của ngươi đó hả?

– Hổ thẹn, hổ thẹn. – Bạch Ngọc Đường gập quạt làm bộ khách sáo.

– Cút! – Lăng Phong cười mắng.

Tiêu Thiên Phóng đi theo từ đầu, vẫn chẳng nói câu nào, lúc này bỗng nhỏ giọng nhắc nhở:

– Ở đây có kỳ quái, cẩn trọng một chút!

Lăng Phong gật đầu, nhưng trong lòng lại chẳng mấy lo lắng.

Có cái gì mà phải lo lắng? Xui xẻo thì đụng phải hắc điếm, tệ lắm thì gặp ma quỷ yêu quái đi. Hắc điếm thì Phong ca không sợ. Ma quỷ yêu quái thì… càng không sợ. Ở đây nhưng đang có một vị… Quỷ Thủ tọa trấn.

Nữ nhân đi cùng bọn hắn, chẳng ai khác ngoài Thiên Diện.

Sáng hôm trước lên đường, khởi hành được một chốc thì cả đoàn mới phát hiện Thiên Diện đi theo. Nàng ta cứ như cái bóng ma, chẳng nói chẳng rằng. Lăng Phong chẳng hiểu nàng ta muốn làm gì, đành mặc kệ.

Thiên Diện đang dùng một lớp phấn hóa trang. Ngươi cứ tưởng tượng, chị em đắp mặt dưỡng da ra sao, thì Thiên Diện hiện tại chính là như vậy. Ngay cả lông mày cũng trắng xóa, có điểm giống geisha Nhật Bản.

Thiên Diện lúc thịnh nộ, tử khí bức người, vung tay liền giết người hàng loạt, là nữ ma đầu không ai dám gần. Lúc này nàng ta trọng thương, ít nhiều sát khí đã tiêu giảm. Yên tĩnh trầm lặng ngồi một chỗ như vậy, Thiên Diện lại chẳng khác nào một thiếu nữ bình thường.

Chẳng qua, thiếu nữ thì thiếu nữ, trong đoàn ngoại trừ Lăng Phong dám cả gan ngồi gần nhất, quanh cái bàn của Thiên Diện phạm vi hai trượng chẳng có ai. Mấy chục huynh đệ Bắc đường Nam phủ phải chen chúc một cái bàn gần cửa.

Tiểu nhị không có gạt người, xác thực rất nhanh, bưng bê món ăn lên.

Bỗng…

– Á!

Tiểu thư Như Ý bỗng thét lên, lấy hai tay che mặt. Hai đứa nha hoàn đi cùng cũng mặt mày xanh lét.

Lăng Phong mắt sáng não nhanh, vừa nhìn thấy cái gì lập tức duỗi tay chụp lấy tiểu nhị hỏi:

– Họ gì?

– Hồ! – Tiểu nhị cung kính trả lời.

– Vậy tên?

– Đồ. Khách quan có gì phân phó?

Lăng Phong rất trấn tĩnh, chỉ một ngón tay lên bàn:

– Hồ Đồ đại nhân, phiền toái ngươi quá, đem thức ăn sai rồi kìa.

Tên Hồ Đồ nhìn qua một cái, ra vẻ không hiểu nói:

– Các vị gọi “quỷ đầu xà”?

– Ừm, đúng vậy.

– Thì đó, đây chính là món “quỷ đầu xà”.

“Vl” Lăng Phong nghiến răng.

Cái món “đầu xà” kia, Lăng Phong còn tưởng đặt tên cho nó “võ lâm” thế thôi. Ai dè, là nguyên một cái đầu rắn thật, còn để nguyên da, hai con mắt nhìn thẳng về phía Như Ý, chả trách cô bé hét toáng lên như vậy.

Lăng Phong phẩy tay:

– Ta muốn hủy món.

– Khách quan thông cảm, mấy món này làm lại rất tốn công, ngài hủy món vẫn phải trả tiền.

– Trả thì trả, đem nốt mấy món còn lại lên đi.

Tiểu nhị Hồ Đồ nhún vai quay đi, vừa bước một bước lại bị Lăng Phong gọi giật lại:

– Từ từ đã, mấy món sau là cái gì ấy nhỉ?

– “Ngón tay ma quỷ”, rau “tẩm huyết bầm”, súp “hầm đầu lâu”, và rượu “Hồng hài nhi”.

Lăng Phong cũng đánh cái rùng mình. Chiếu theo tình hình này, không khéo món nào cũng như tên gọi cũng nên. Dù sao hắn có thể gắng nuốt được, nhưng còn tiểu thư Như Ý bên cạnh, nhắm mắt bịt tai nhìn rất đáng thương.

– Bỏ đi, đi quán khác!

– Ài, cái này… Khách quan có điều không biết. Mấy món ăn này, là để đuổi tà trừ ma. Cả Huyễn Âm thành hiện tại, nhà nhà đều như vậy. Không muốn cũng phải làm. Ngài có đi chỗ khác vẫn vậy thôi.

– Gì, cả thành đều phải ăn?

“Cái Huyễn Âm thành này, rút cục có chuyện gì? Làm như Halloween không bằng.”