Chương 379: Truy Hồn Trảo

Mật Thám Phong Vân

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Binh binh”

Truy Hồn Trảo!

Bộ trảo pháp này, trước phong tỏa, sau định thân, rồi lại nhả ra, cứ thế thành một vòng tròn chiêu thức khống chế toàn diện bốn mặt đối phương. Cũng không biết có liên quan gì với Truy Hồn Phi Đao hay không, nhưng lại vài phần tương tự. Mặc dù tính sát thương không lớn, ngược lại khiến cho đối thủ không cách nào rảnh tay phản công. Có lẽ, ý tứ của đều nằm ở chính tên gọi, “truy hồn”.

Sau vài chiêu qua lại, mặc dù đã nhận định được như vậy, Lăng Phong vẫn không tìm được cách phá giải.

Chỉ kỳ quái, Đoan Mộc Duệ dường như không hết sức đánh. Ngược lại còn như muốn chỉ bảo cho Lăng Phong, vừa đánh vừa nói liên tục.

– Truy Hồn Trảo này chính là một cặp với Truy Hồn Đao của ngươi đó. Thế nào, hứng thú không?

– Đương nhiên có. – Lăng Phong vừa dùng Trường quyền đón trảo, vừa cười đáp.

Chỉ không ngờ đến, Đoan Mộc Duệ thực sự diễn giải chiêu thức cho Lăng Phong.

– Truy Hồn Trảo, gồm bảy chiêu. Một hư chiêu Mị Ảnh Kinh Hồng, một giá chiêu Quỷ Phụ Hồn Triền, một nộ chiêu Đại Mạc Cô Hồn, còn lại đều là thực chiêu. Gồm có…

– Thiết Kính Cương Quyền!

“Hự”

– Bạch Cốt Nhiếp Hồn!

“Binh”

– Quỷ Trảo Tham U!

“Soạt”

– Huyết Vũ Tinh Phong!

“Vù”

Đoan Mộc Duệ vừa hô vừa đánh ra bốn chiêu ảo diệu. Lăng Phong vừa đỡ vừa học thuộc, hai mắt đã sáng ngời:

– Đoan thúc, còn ba chiêu hư – giá – nộ kia?

– Khà khà, ngươi hơi bị tham đó. Ngươi còn đang nợ ta, còn đòi ta chỉ miễn phí à? Nếu không phải Hàm… khụ… thấy ngươi đáng yêu, ta cũng không có rảnh như vậy.

Lúc này, xung quanh tuy không nghe được hai người đang nói gì, nhưng đều nhìn ra sự nhàn nhã của Lăng Phong, vì vậy không ai có ý định tiến lên hỗ trợ.

Lăng Phong không có tâm tư để ý câu chữ của Đoan Mộc Duệ, hắn đang mừng rơn. Không nghĩ đến, vừa bị đánh lại vừa học được một bộ trảo pháp, vừa chuẩn lại bổ sung đúng chỗ khuyết thiếu cận chiến cho Truy Hồn Đao, cái mà lâu nay hắn thèm muốn nhất.

Tuy nhiên, Lăng Phong lại không thể không nghi ngờ, liền vờ đánh nốt một bài thăm dò ý tứ:

– Đoan thúc, hay là tiện thể nói một chút Thiên Ma bí pháp luôn cái nhỉ?

– Ngươi muốn luyện? – Đoan Mộc Duệ cười bí hiểm.

Lăng Phong liền gật đầu lia lịa:

– Đương nhiên. Dù sao cũng không thể để võ công Thiên Ma bị mang tiếng xấu.

Kỳ thực, ý tứ của Lăng Phong chính là. Nếu Đoan Mộc Duệ mà chỉ nốt bí pháp, vậy tất có âm mưu, phải phòng bị.

“Bí pháp”, có lẽ thuộc về tâm pháp. Tâm pháp và công pháp, ý nghĩa rất khác nhau.

Nói đơn giản một chút, ngươi chạy ra chợ trời dạo một vòng, đảm bảo nửa cái canh giờ có thể mua được vài trăm quyển công pháp. Đừng nói là Truy Hồn Trảo, liền “Truy Bưởi Trảo” còn có. Nhưng còn tâm pháp, vậy thì ngoài mấy quyển luyện đạo dẫn hít thở cơ bản ra, căn bản là không thể mua.

Tuy công pháp có vẻ dễ kiếm như vậy. Vấn đề là bộ nào cũng thiếu nọ thiếu kia, mà trọng yếu nhất là đều thiếu… chiêu cuối. Cũng y như Đoan Mộc Duệ chỉ điểm toàn là thực chiêu, nhưng lại không chỉ nộ chiêu Đại Mạc Cô Hồn gì đó.

Lăng Phong lâu nay, lúc nào cũng có vẻ chật vật, ngoài việc đụng phải toàn cao thủ trên cơ, có lẽ còn vì hắn biết quá ít chiêu thức.

Thực tế trái ngược, hắn biết không ít, chẳng qua không đủ… “xịn”.

Võ công, cũng giống món hàng hóa. Hàng chợ đen có tiền là mua được, lại đa dạng phong phú, nhưng hầu hết đều không dùng được với cao thủ. Mặc dù Lăng Phong từng chủ trương, không nhất thiết cứ phải luyện Hàng Long Chưởng mới là vô đối về chưởng. Nhưng nếu xài phải chưởng pháp cùi bắp quá, thì vẫn không cách nào so với hàng “gia truyền” của mấy môn phái lớn.

Trọng yếu là, Lăng Phong sùng bái nghệ thuật thực dụng, đặt hiệu quả làm đầu. Cả bộ Trường quyền 36 chiêu của Lăng Hổ, hắn cũng chỉ chắt lọc ra vài chiêu để luyện, nói gì mấy bộ quyền cước linh tinh.

Hiện tại đã có Cửu Âm chân khí, Lăng Phong lại càng hướng bản thân theo hướng này, ra trận cốt “đã đấm phát chết luôn, đã chạy không ai kịp”.

Đoan Mộc Duệ vờ suy tư, đánh ra một chiêu Quỷ Trảo Tham U rồi nói:

– Muốn học bí pháp, không khó. Chẳng qua bản bí pháp mà ta đang luyện có hơi khuyết thiếu chút đỉnh.

– Khuyết thiếu không sao cả, có là được rồi.

– Thực ra thì… có sao đấy. Bởi vì ta luyện 20 năm mới hiểu được một chút thôi.

– Gì? Những 20 năm? Vậy… bản không khuyết thiếu thì bao nhiêu năm?

– Nhanh hơn một chút, 19 năm…

– Vl!

Lăng Phong trong lòng lại biết thừa, đoạn trước Truy Hồn Trảo có lẽ là thật, nhưng đoạn sau lão Đoan chắc hẳn đang đùa cợt hắn, khéo còn đang định chơi xỏ. Mấy lão này lăn lộn giang hồ lừa người như đi vệ sinh. Dù gì, đã gọi là “bí pháp” của môn phái, cũng không có xin dễ như vậy.

Cái Truy Hồn Trảo kia, vì sao Đoan Mộc Duệ có thể nói ra? Ngoài việc lão ta có suy tính gì đó, còn vì thủ pháp – đặc biệt là quyền cước – không cần nói ra đôi khi cũng dễ dàng bị học.

Cao thủ có mắt quan sát, giao thủ một hai lần thậm chí có thể học thuộc chiêu của đối phương, đương nhiên có thể đánh lại y chang. Thiên hạ không thiếu người có khả năng này. Chỉ có tâm pháp thần pháp là đặc thù, nếu không được truyền đạt khẩu quyết, căn bản không thể giao đấu mà học lén được.

Đoan Mộc Duệ coi bộ đoán ra suy nghĩ của Lăng Phong, lại nói:

– Nhưng nể mặt chõ quen biết, ta lại có thể nói cho ngươi một chút. Thiên Ma bí pháp, bí quyết nằm ở một chữ thôi, đó là “nghịch”.

– Nghịch?

“Chẳng lẽ là nghịch hành kinh mạch trong luyện khí?”

– Khà khà, còn lại tự mò nhé!

– Đoan thúc, chí ít cũng phải nói được cái khẩu quyết chứ.

– Ngươi nói hay quá đó? Lo mà trả lại cây đao cho ta cái đã.

– Khụ khụ…

Thuận tiện lại nói một chút, Lăng Phong Kỳ kinh Bát mạch đã khai thông, khí lực thông suốt, Cửu Âm chân khí vận lên, thân thể chính xác né tránh đều đạt đỉnh cao.

Nhưng phàm đã tu luyện, không ai chịu dậm chân một chỗ quá lâu, nhất là khi đại thành một cái gì đó. Khai thông xong bát mạch, tiếp tục làm gì?

Nếu là kẻ khác, tám phần sẽ tìm đến những bí kỹ kỳ quái nào đó, chịu khó suy nghĩ độc một chút, hòng hy vọng đột phá thành “siêu cao thủ”. “Nghịch hành kinh mạch” là một trong những ý tưởng phổ biến nhất được lưu truyền trong giới luyện khí. Đại khái, chúng bay luyện khí một chiều, ông đây là cao thủ, phải khác người, ông luyện lộn ngược lại cho chúng mày xem.

Chẳng qua, hình như chưa nghe ai luyện thành được.

Lăng Phong khác, hắn còn một quyển Thập Nhị mạch chưa sờ tới. Hắn biết đến “nghịch kinh mạch” là vì trong bản huyệt vị của Thần Cung, có đề cập đến nghịch huyệt. Nhưng cái chiêu nghịch hành điên rồ kia, hắn không nắm chắc cách làm sẽ không thử làm gì.

Đúng lúc này, Đoan thúc đột nhiên dừng công kích.

– Thôi, không đánh nữa!

– Ấy, sao vậy?

Lăng Phong không khỏi chưng hửng. Dù sao có Đoan Mộc Duệ vừa so chiêu vừa ngầm chỉ dạy, Lăng Phong ngộ ra không ít.

Đoan Mộc Duệ đánh mắt về một hướng, thản nhiên nói:

– Cô ta đi rồi. Còn đánh làm gì?

Chỉ thấy Thiên Diện ôm lấy Dương Ngọc Nô – vẫn bất tỉnh nhân sự – đang khinh công rời đi.

Lăng Phong nhớ đến chuyện gì đó, lập tức hô lớn:

– Thiên Diện, chuyện Đoạn Cân độc kia, cô còn chưa nói cho ta biết.

Thiên Diện chỉ để lại một câu mơ hồ:

– Hừ! Nếu ngươi đã từ chối tìm lại ký ức, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng hòng biết.

“Đoạn Cân Nhẫn có liên quan đến ký ức của ta?”

Nếu hắn nhớ không nhầm, lúc Bạch Vân Thành bị hạ độc, Lăng Phong từng tra hỏi Cao Đào. Gã kia trước lúc chết lại nói một câu khá khó hiểu, liên quan đến… sư phụ Lăng Phong. Còn như ý tứ của Cao Đào rút cục là gì, sư phụ đó là vị nào, có liên quan đến Đoạn Cân Nhẫn hay không, Cao Đào chết Lăng Phong hoàn toàn mất manh mối.

Rút cục, Lăng Phong đang rơi vào thế cục gì đây?

Còn chưa kịp phân tích, lại nghe Đoan Mộc Duệ cười nói:

– Tiểu huynh đệ, bọn ta cũng phải đi thôi. Nhớ chuộc đao ra, lần sau lão phu đến lấy. Nếu như không có đao, ta cũng không khách sáo như hôm nay đâu.

Lăng Phong liền ra vẻ thân thiết níu kéo:

– Đoan thúc, sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?

– Cái này… ngươi hỏi Hàm Uẩn ấy.

Tần Quyền lập tức nhảy một cái lại gần, chen mồm vào:

– Tứ ca à, phải đó. Đối xử với Lâm tẩu tốt chút đi. Người ta tuy có xấu một chút, nhưng có tình ý với huynh mà. Huynh làm sao thì làm, chứ ta với Thanh Vân là một cặp chắc rồi đó…

– Ai là một cặp với tên điệu đà chảy nước nhà ngươi? – Nam Cung Thanh Vân đeo mạng sẵng giọng.

– Tần Quyền, ngươi nói lung tung gì đó?

Cả Lăng Phong Hàm Uẩn đồng thời phản bác, rồi lại nhìn nhau đầy “khinh bỉ”.

Thằng nhãi Tần Quyền này vẫn còn kiểu thanh niên chưa vợ, quen chơi bụi hoa, căn bản không hiểu cái gì gọi là nam nữ sống chung mái nhà. Có biết Thành Bích đang ở ngay đây không? Bây giờ mà ăn nói lung tung, cho dù có là để đối phó đi nữa, đến đêm về cũng sẽ rất mệt mỏi, chị em sẽ cho ngươi leo cây thảm.

Đợi cho đối phương đi hết, Lăng Phong bỗng vẫy vẫy tay:

– Quyền, lại đây anh bảo.

– Chuyện gì vậy Tứ ca? – Tần Quyền ghé đầu.

Lăng Phong nheo mắt:

– Cây Ngân Hồn đao, là ngươi chôm đúng không?

– Ờ… hềhề.

– Cười cái gì? Có phải không? – Lăng Phong buồn bực.

Tần Quyền học theo điệu bộ của Lăng Phong, vuốt mũi một cái, giơ ngón cái khen ngợi:

– Cũng chỉ có Tứ ca hiểu đệ.

– Hiểu cái em nhà ngươi! Ngươi hám tài phát điên rồi sao? Đồ ai không lấy lại lấy của lão Đoan?

Tần Quyền không cho là đúng, nói:

– Ài, Tứ ca, lão ta ở tận bên Kim. Vài hôm nữa ai đi đường đó, tìm thế quái nào được?

Lăng Phong hết chịu nổi, chửi:

– Móa nó nhưng người ta là cao thủ, lại là bằng hữu của chúng ta. Từ bao giờ chúng ta lại thành loại người này rồi?

– Vậy thì Tứ ca có điều không biết, cây đao này chắc chắn không phải đồ của lão ta. Ngân Hồn đao này là bảo vật trôi nổi. Đệ dám chắc lão ta cũng chỉ giật được mà thôi, nói không chừng cũng là lừa đảo chủ trước mà cầm được.

Lăng Phong cũng bất kể Tần Quyền vì sao khẳng định Ngân Hồn đao không phải chính chủ Đoan Mộc Duệ, hắn vẫn tức giận nói:

– Cho dù là như thế, đây là ăn cướp trắng trợn. Hiểu không hả?

Nhìn thấy Lăng Phong có vẻ tức giận thực sự, Tần Quyền mới hòa hoãn đôi chút:

– Vậy… phải trả thật à? Cùng lắm thì, ta tìm cách bù cho lão ít tiền là được.

– Trả! – Lăng Phong nhả đúng một chữ.

– Nghĩ lại đi Tứ ca, bảo đao đó, cây này so với cây Yển Nguyệt đao của Đại Đao không kém là bao đâu.

Lăng Phong lần này triệt để chịu thua, nhăn nhó nói:

– Ngươi còn nhắm cả cây Yển Nguyệt đao?

– Hềhề. Có… chút chút thèm muốn. Chẳng qua, giờ đã là cùng một Tiêu cục, tạm bỏ qua.

Lăng Phong chỉ biết lắc đầu thở dài. Thằng nhãi Quyền này, ăn cướp còn muốn trắng trợn hơn cả Bạch Ngọc Đường.

– Lão Lục. Còn nhớ khi xưa ta nói gì không? Có những ranh giới, không nên vượt qua.

Tần Quyền gãi gãi đầu.

Lăng Phong thở dài. Dạo gần đây, Phong ca có phần sa ngã. Không chấn chỉnh sớm, không khéo cuối truyện thành trùm thổ phỉ bị truy nã toàn quốc… khụ… Mà bây giờ cũng đang bị truy nã hai đạo Hà Bắc Sơn Đông rồi đấy.