Chương 762: Cao Nhân, Cao Nhân, Cao Cao Nhân!

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi không ngừng tăng tốc, đã đạt đến tốc độ cao nhất của giày phản trọng lực nhưng hắn biết có nhanh hơn nữa cũng không đủ, bởi cường giả cảnh giới tinh thần có thể di chuyển trong nháy mắt.

Bọn họ có thể vượt qua, di chuyển với tốc độ lấy đơn vị là ngàn năm ánh sáng, trong nháy mắt có thể đi được một vòng quanh trái đất.

Quả nhiên, Lâm Phi vừa mới chạy được một chút, đã thấy người kia chờ hắn ở phía trước!

Lâm Phi lại không nói câu nào, chém ra một đường kiếm. Một cơn gió lốc mạnh mẽ nổi lên, tiếng gió rít rợn người, nuốt chửng lấy Tử Uyển chân nhân.

Dù Tử Uyển ở cảnh giới tinh thần nhưng y cũng không dám chạm vào mũi kiếm của Kiếm Thái Sơ. Y vội vàng tránh né, trong tích tắc đã xuất hiện sau lưng Lâm Phi.

Y khẽ vẩy tay, một luồng năng lượng màu đỏ tím bay ra, biến thành hình một con cá, bủa vây lấy Lâm Phi.

Da của Lâm Phi chạm vào luồn năng lượng đỏ tím này liền bị cứa đứt, máu tươi không ngừng chảy ra.

Hắn dùng kiếm Thái Sơ, chém mạnh một nhát, rồi vội vàng bay về phía bắc.

Hắn nghĩ ra được một cách có hể thoát khỏi cảnh khốn cùng này, đó là, lôi kéo thêm nhiều người tham gia trận chiến này, nhân lúc hỗn loạn, dùng sức mạnh của kiếm Thái Sơ phá vỡ phòng ngự của Tử Uyển chân nhân, rồi giết y.

Người gần nhất cóthể giúp được hắn chính là Kiếm Phá Thiên hiện đang ở dãy núi Trường Bạch.

Tuy chệch lệch giữa Vương giả và cảnh giới Tinh thần không phải chỉ là một chút nhưng hiện giờ Lâm Phi đã lâm vào đường cùng, đối thủ là kẻ muốn ai chết là người đó phải chết, vậy không bằng liều mình thử một phen.

Tất nhiên cũng có khả năng Kiếm Phá Thiên sẽ bỏ mặc hắn nhưng Lâm Phi vẫn hi vọng vào vận may của hắn.

Tư Uyển chân nhân không hề vội vàng, y giống như mèo đang vờn chuột, lần nào y cũng có thể xuất hiện trước mặt Lâm Phi rồi xuất ra những chiều khiến hắn mất mạng.

Tuy nhiên do Lâm Phi dùng bản năng chiến đấu nhạy bén, cho nên luôn dự đoán trước được hướng tấn công của Tử Uyển chân nhân, nho vậy mới có thể thoát được nguy hiểm.

Dù vậy nhưng trên người Lâm Phi vẫn chồng chất những vết thương, hắn cảm thấy ngày càng không thể kiểm soát được thân thể mình.

– Rất thú vị, trong tinh lực của bổn tọa có chứa vạn loại chất độc, dù là tu sĩ cảnh giới tinh thần trúng độc thì cũng chết chắc, vậy mà thân thể người vẫn có thể cầm cự được đến lúc này, rốt cuộc là có điều bí mật gì? Ngươi tuyệt đối không phải là người. . .

Tử Uyển chân nhân dường như đã nhìn thấy một khối bảo thạch lấp lánh tỏa sáng ở một ngọn núi, khiến y vô cùng vui mừng, ai có thể ngờ, một hành tinh bỏ đi thế nào lại có điều bất ngờ đến thế!

Dù là vũ khí hay thân thể của kẻ này đều mang đến cho y sự ngạc nhiên chưa từng có!

Y tuyệt đối sẽ không giết Lâm Phi, y muốn xem thử cực hạn chịu đựng của Lâm Phi.

Hai người, một người đuổi, một người chạy, thoáng cái đã đến thiên sơn vạn thủy.

Kiếm Thái Sơ trên tay Lâm Phi chỉ còn lại độ dài không đến 1/3 lúc ban đầu, ngoài việc dùng để bảo vệ những chỗ hiểm trên cơ thể thì nó căn bản không thể tiếp tục tấn công.

Tử Uyển chân nhân nhìn thấy Lâm Phi có vẻ như sắp không chống đỡ được nữa liền phất tay áo một cái, một luồng năng lượng bay đến, trói chặt lấy Lâm Phi.

Toàn thân Lâm Phi đều là máu, hắn cắn răng lấy kiếm chém ngang một nhắt nhưng ngay sau đó lại thấy sợi xích đó liền lại!

Luồng tinh lực màu đỏ tím đó, là một loại năng lượng thuần khiết nhất trong số các loại vương khí mà hắn đã từng thấy qua, đồng thời còn ẩn chứa đại đạo các tu sĩ, cùng những ảnh hưởng của từ trường tinh thần.

Thân thể của Lâm Phi bị trói chặt, đôi giày phản trọng lực trên chân hắn căn bản không thể chịu được, kim loại cũng chỉ như một tờ giấy mỏng.

Từng giọt máu trên người Lâm Phi chảy xuống, hắn không còn cách nào để chạy trốn tiếp được nữa, hắn đã tiêu hao quá nhiều năng lượng trong cơ thể, mất máu quá nhiều, nguyên khí đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Hắn nhìn xung quanh nơi mà hắn bị rơi xuống, đây là một vùng núi ít người, hình như hắn đã đến vùng phía đông bắc của Hạ quốc nhưng cũng không thể tiếp tục chạy đến chỗ núi Trường Bạch kia nữa.

Thân thể hắn giống như một quả pháo, sau khi rơi từ trên cao xuống, liền va vào một khe núi, khiến cho cây cỏ gãy rạp, đá lăn ầm ầm.

Vài con lợn rừng được người dân thả nuôi trên núi, hoảng sợ chạy thục mạng, kêu ầm ĩ.

Cũng may, thân thể của Lâm Phi cũng gọi là rắn chắc, sau khi hoàn hồn, hắn liền bò dậy.

Nhưng hắn chợt phát hiện ra, khi hắn rơi xuống có một con lợn con không chạy kịp đã bị hắn đè lên, con lợn này đã bị nát bẹp!

Lâm Phi phải đống thịt lợn và nội tạng của nó trên người hắn, không khỏi cười khổ, chẳng lẽ hắn lại suýt chết chung với một con lợn sao?

Tử Uyển chân nhân lúc này cũng đáp xuống khe núi, đối với y, lúc này, giết chết Lâm Phi cũng dễ như dẫm chết một con bọ, nếu không phải muốn xem thử cực hạn của hắn thì sao y có thể để hắn sống đến tận bây giờ?

– Cơ thể của ngươi thật là đặc biệt, vậy mà cũng chưa chết, xem ra bổn tọa phải mang ngươi đi nghiên cứu một chút! Tư Uyển chân nhân cười lạnh lùng, nụ cười đầy sát khí.

Tim của Lâm Phi đập thình thịch, trong đầu hắn liền hiện lên một nơi có thể bảo toàn được tính mạng của hắn nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không dùng được.

Thực lực quá chênh lệch, dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra cách thoát được khỏi đây.

– Lợn của ta!

Đột nhiên một tiếng khóc thê lương từ dưới núi vọng lên, khiến cho tình hình căng thẳng lúc này có chút dãn ra.

Lâm Phi và Tử Uyển chân nhân đều đưa mắt nhìn về phía chân núi. . .

Đó là một thôn dân, mặc một chiếc quần vải thô, một chiếc áo màu xanh và chằng chịt, đầu đội mũ da, chân đi một đội ủng nhựa bẩn thỉu.

Râu ria xồm xoàm, không biết đã bao lâu không cạo, đầu tóc bù xù như tổ quạ, làn da ngăm đem, đoán chừng khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi.

Rõ ràng mấy con lợn được nuôi thả này chính là lợn của ông ta.

Có điều, Tử Uyển chân nhân cảm thấy là lạ tại sao trước khi người thôn dân này chạy đến, thì bọn họ đều cảm thấy ngọn núi này không có người ở?

– Là ai, kẻ nào đã giết lợn của ta!

Người thôn dân này không hề sợ hãi mà nhảy vào trong hầm, nhìn con lợn đã bị chết bẹp, gào lên đây thương tâm.

– Ôi. . . lão tử của ta! Ngươi chết thảm rồi, ngươi đi rồi, mẹ ngươi nhất định sẽ rất đau lòng. . . ta trở về nhất định sẽ bị mụ vợ mắng cho xem. . . là lỗi của ta. . . ta không lên để bọn ngươi lên trên này. . .

Người thôn dân này khóc đến chết đi sống lại, giống như con lợn này chính là người thân của hắn vậy.

Lâm Phi cau mày, giọng nói này. . . hình như nghe quen quen. . .

Tử Uyển chân nhân không thèm để tâm đến chuyện của người thôn dân, y tiện tay phóng ra một luồng tinh lực màu đỏ tím, định giết chết người này.

– Xoẹt!

Lâm Phi thấy Tử Uyển chân nhân ra tay, không nghĩ ngợi gì, cũng choáng ra một luống sức mạnh, ngăn chặn ở sau lưng người kia, dùng kiếm Thái Sơ để cản một chiêu này.

– Hừ, lúc nào rồi mà người còn muốn cứu người khác, ngươi không biết là bản thân người hiện giờ, tính mạng còn khó bảo toàn sao? Tử Uyên chân nhân nhếch miệng cười chế nhạo.

Đột nhiên, người thôn dân kia đứng dậy, hùng hổ đi đến trước Lâm Phi, chỉ vào Tử Uyển chân nhân nói:

– Là người giết chết lão tử của ta?

Tử Uyển chân nhân không muốn nhìn gã, tên thảo dân ở chốn sơn cùng này, đến gần chỉ làm y bị dây bẩn mà thôi.

– Hừ. . . tên kia!

Người thôn dân xắn tay áo lên.

– Ngươi mau bồi thường cho ta hai ngàn, coi như là ta đã bán lão tứ cho ngươi, nếu không ta sẽ đi bảo quan.

Nghe được mấy lời nói lung tung này, cuối cùng Lâm Phi cũng nhớ ra người thôn này là ai, hắn không khỏi trợn tròn mắt, há hốc mồm, khóe miệng giật giật, cảm xúc hỗn loạn, thật là mừng đến phát khóc.

Lão Vương Bát Đản, sao người lại xuất hiện ở chỗ này!

Trong lòng Lâm Phi lúc này đang vô cùng vui mừng, khóe mắt cay cay, nhìn chằm chằm vào người dân thôn này.

– Cút ngay!

Trong lúc này, Tử Uyển chân nhân thực không muốn đổi co với người thôn dân này, y lại phóng ra một luồng tinh lực màu đỏ tím nữa đủ để khiến người thôn dân tan xác.

Nhưng chuyện quái đản gì đang xảy ra đây?

Người đàn ông trung niên này đột nhiên biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ở phía sau lưng Tư Uyển chân nhân.

– Con bà nó! Đã giết chết lão tử của ta, giờ lại còn muốn giết người? Bắt người ăn phân!

Tay của người đàn ông kia chộp lấy đầu của Tử Uyển chân nhân, sau đó ấn mạnh xuống mặt đất.

Tử Uyển chân nhân hai mắt trợn trừng, y không biết tại sao, một loại sức mạnh mà y chưa từng cảm nhận qua lại có thể khống chế toàn bộ cơ thể y.

Y cũng không biết người kia làm thế nào có thể chạy được ra sau người y. Đột nhiên tu vi của y như bị hút cạn chỉ có thể để mặc cho người kia đè mình xuống.

Không! Không phải là đã bị gã hút hết tu vị mà là bởi nỗi sợ! !

Trên người người đàn ông này có một loại áp lực rất mạnh mẽ, chỉ được phóng ra lúc thích hợp.

Chính là giống như tình huống, con sư từ bắt được một con thỏ, tuy là con thỏ này vẫn còn đủ sức nhưng nó đã sợ mất mật, bất luận là giãy giụa kiểu gì cũng không thoát khỏi được con sư tử.

Nhưng sao ở một nơi khỉ ho cò gáy này lại xuất hiện một cường giả như vậy?

Trái đất không phải là một hành tinh bỏ đi sao? Lấy đâu ra lắm kẻ biến thái đến thế?

Tử Uyển chân nhân thật là muốn khóc. Y đã gặp phải ma rồi!

– Bẹp!

Tử Uyển chân nhân trong lúc vẫn còn hoảng sợ thì đầu y đã vị người kia đè xuống đất.

Vừa khéo phía dưới đó là một bãi phân lợn.

Đường đường là một cường giả cảnh giới tinh thần, lại bị cường giả ở một hành tinh bỏ đi ấn đầu mình vào một bãi phân lợn?

Lúc này, đâu đâu cũng thấy mùi hôi, trong mũi, trong miệng, trong mí mắt của Tử Uyển chân nhân đều có mùi phân lợn!

– Dám giết lợn của ta! Mau ăn phân! Ăn!

Người đàn ông lớn tiếng ra lệnh, một ta không ngừng ấn đầu Tử Uyển chân nhân vào bãi phân và nước tiểu.

Tử Uyển chân nhân mím chặt môi, dùng hết sức để khởi động tu vị của mình, loại bỏ nỗi sợ hãi nhưng tinh lực toàn thân y dường như đều đã mất hết!

Y kiểm tra một chút mới biết được là người đàn ông kia đã điểm huyệt y!

Thật ra điểm huyệt trong cổ võ là một loại công phu vớ vẩn, không có vô cùng kỳ diệu giống như trong phim ảnh.

Đây là một thủ pháp xảo quyệt “đánh rắn dập đầu” điểm huyệt của đối thủ thì sẽ rất nhanh chóng khiến cho đối thủ mấy đi sức chiến đấu.

Một cao thủ chân chính nếu như đã có thể điểm huyệt được đối thủ thì chắc chắn đánh bại được họ mà xác suất điểm huyệt thành công không cao, lại cần tu luyện quanh năm suốt tháng, hơn nữa, vị trí huyệt của mỗi người đều không giống nhau, vì thế cũng không có nhiều người tu luyện môn công phu này.

Đến võ giả bình thường còn khinh thường loại công phu này, Tử Uyển chân nhân là một cường giả cảnh giới tinh thần lại càng kinh thường loại này hơn nữa.

Nhưng dù có xem thường lại thủ thuật cổ võ này, y hết lần này đến lần khác có lưu thông tinh lực của mình nhưng đều không được.

Hơn nữa, y cũng không biết người đàn ông này đã điểm huyệt mình lúc nào.

Một cường giả cảnh giới tinh thần lại bị điểm huyệt, chuyện này mà bị truyền ra ngoài chắc chắn những cường giả cảnh giới tinh thần khác sẽ nghĩ y là một tên điên!

– Ngươi rốt cuộc có ăn hay không, nếu không ăn thì ta bóp nát đầu của ngươi! Người đàn ông kia cười lớn, lộ ra những chiếc răng màu vàng.

Tử Uyển chân nhân lúc này mới hiểu được, y đã gặp phải cao nhân, cao nhân, cao cao nhân!

Thật kỳ lạ! Một cường giả siêu cấp như vậy mà lại sống trên trái đất sao?

Nhưng vì bảo vệ tính mạng của mình, y đánh phải cố cười, nhắm mắt nói:

– Ta. . . ta ăn. . . ăn. . . . Um. . . um. . .

Y không muốn chết, một cường giả cảnh giới tinh thần đi đâu mà chả có thể giương oai diễu võ, cho nên y đã chọn ăn phân lợn.

Cải thức phân và nước tiểu buồn nôn này trôi vào miệng y, thật sự là sống không bằng chết.

Lâm Phi ở sau, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.

Nhìn thấy một cường giả cảnh giới tinh thần vừa ăn phân lợn vừa nôn thốc nôn tháo, lại cố mỉm cười thật đúng là chỉ có trong mơ mà thôi!

Nhưng người đàn ông kia chưa hài lòng thì Tử Uyển chân nhân chỉ có thể tiếp tục ăn.

Hết đống này đến đông khác, trên đất có rất nhiều phân lợn, Tử Uyển chân nhân đã ăn hết một đống lơn nhưng vẫn còn một đống lớn hơn chờ y.

Người đàn ông kia cười lớn:

-Tên ngu này, người ăn thật sao?

Tử Uyển chân nhân trong đầu đang phát điện nhưng chỉ có thể nghẹn ngào:

– Vâng. . . Vâng. . . tôi đang ăn đây. . .

Y vừa mở miệng ra nói thì một cục phân liền văng ra.

– Hừ! Ăn thì ăn đi! Sao còn phun ra! Người thôn dân tức giận.

– Ta. . . ta. . . Tử Uyển chân nhân chỉ muốn chết luôn cho xong, trong mồm y hiện giờ toàn là phân, có thể không bắn ra ngoài sao?

Lâm Phi lúc này thật là khóc dở mếu dở, thương thế trên người cũng đã đỡ hơn, liền đi lên phía trước, vỗ vai người thôn dân kia.

– Được rồi, lão điên à, y đã sợ đến mức tè ra quần rồi, tha cho y trước đã, sao ông lại xuất hiện ở đây thế?

Lâm Phi vui mừng nói, có lẽ là do ông trời sắp đặt, sắp chết đến nơi, vậy mà lại gặp -được Long Ngũ!

Lão già điện này, nếu không phải là đánh không lại lão ta thì nhất định Lâm Phi đã cho lão ta một trận rồi, trở lại Hạ quốc vậy mà lại không đến gặp hắn, không biết sao lại lưu lạc đến tận vùng Đông Bắc để nuôi lợn rừng.