Chương 643: Càn Khôn Trong Miệng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khoảng gần hai mươi phút sau, khi một số chuyên gia đều mất kiên nhẫn, cuối cùng có một chiếc xe cứu thương chạy đến trước của tòa nhà chính.

Bạch Hân Nghiên cũng đến cùng lúc đó, tuy nhiên điều khiến Lâm Phi phải nhíu mày chính là thiếu tướng Lô Bân cũng tới.

Dĩ nhiên khuôn mặt Bạch Hân Nghiên cũng tỏ ra bất đắc dĩ. Cô đi đến trước mặt Lâm Phi thấp giọng cười khô:

– Thiếu tướng Lô rất nhiệt tình, muốn giúp đỡ việc tìm người. Em đã khuyên can nhiều lần mà không được.

– Lâm tiên sinh, hy vọng chút tâm ý của tôi không khiến anh thấy qua đường đột. Tôi chỉ muốn Hân Nghiên không quả cực khổ mà thôi.

Lô Bân không hề e ngại, trực tiếp biểu lộ tình cảm với nữ cảnh sát đồng nghiệp của mình.

Sắc mặt Lâm Phi cũng không thay đổi nhiều. Hắn chỉ lạnh nhạt đáp lại:

– Nếu như là tôi của mấy tháng trước có lẽ giờ này anh đã nằm trong nhà xác rồi. Chúc mừng anh, gần đây tôi trầm tính đi nhiều rồi. Tuy nhiên tôi vẫn không phải người có trạng thái tinh thần ổn định cho lắm, không chắc lúc nào sẽ xuống tay.

Lúc nói chuyện Lâm Phi cũng phóng ra một luồng sát khí. Cho dù chỉ là một chút sát khí của hắn cũng đủ khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống, mọi người đều thấy sợ hãi từ sâu trong tâm can. Thậm chí một số phụ nữ còn rụt người e sợ.

Nhưng Lô Bân – người bị Lâm Phi nhìn chằm chằm lại đang cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, sau lưng toát mồ hôi lạnh, cố gắng chống cự lại loại sát khí này.

Là một quân nhân đã từng tham gia không ít chiến dịch quân sự, trên tay cũng nhuốm không ít máu tươi nhưng từ trước đến nay gã chưa từng gặp ai có sát khí chân thực như vậy. Gã cũng biết qua loa về quá khứ của Lâm Phi, đã từng là Vô Miện Chi Vương đứng đầu Bảng Huyết Toán trong thế giới ngầm – Scarpe. Nhưng Lô Bân là một người từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường quân sự, gã luôn tin tưởng rằng một người khó địch được cả một đội ngũ thiên quân vạn mã.

Một người mạnh mẽ đến đâu đứng trước mặt sư tử sắt cũng sẽ không chịu nổi một đon.

Vì thế cho dù là bên phía bác gái của gã – Lô Vũ Cần biết rõ sự tích về Lâm Phi gã cũng không cần e ngại Lâm Phi.

Gã là một thiếu tướng, nói đi nói lại Lâm Phi cũng chỉ là một sát thủ thuộc thế giới ngầm. Gã có một đội quân chính quy sau lưng còn sau lưng Lam Phi lại chỉ là một đám ô hợp.

Vừa nghĩ đến đây Lô Bân đã cố nén sự sợ hãi trong lòng, cao giọng nói:

– Lâm tiên sinh, từ trước đến nay tôi luôn cho rằng nếu là đàn ông thì nên đường đường chính chính tranh đoạt người phụ nữ mình thích. Lô Bân tôi đơn độc chiến đấu, tuyệt đối không phải đối thủ của anh. Nhưng nếu như anh dùng vũ lực cưỡng ép Hân Nghiên dù chết tôi cũng không phục. Tôi cũng không cho rằng anh có tư cách có được Hân Nghiên.

Bạch Hân Nghiên nghe thấy vậy liền luống cuống. Người này muốn chết hay sao, sao lại nói ra mối quan hệ giữa cô và Lâm Phi trước mặt mọi người cơ chứ. Vị hôn phu của Lâm Phi – Phương Nhã Nhu cũng đang ở đây, chẳng phải sẽ khiến cho người ta khó chịu hay sao?

Tuy nhiên dường như Phương Nhã Nhu cũng không thấy không vui, mở miệng cười lắc đầu với Bạch Hân Nghiên chứng tỏ mình không sao.

Thậm chí Phương Nhã Nhu còn thấy mọi chuyện thật thú vị. Đột nhiên lại xuất hiện một thiếu tướng là tình địch của Lâm Phi, lúc nào nhà họ Lô lại xuất hiện một nhân vật như thế này vậy.

Cô ta vô cùng hâm mộ Bạch Hân Nghiên, có người bỏ công bỏ sức theo đuổi khiến Lâm Phi cũng phải ghen.

Thật ra nếu xung quanh không có ai Lâm Phi đã muốn dùng tay đánh chết cái người tên Lô Bân này từ lâu rồi. Tuy nhiên đáng tiếc là đàn ông luôn coi trọng thể diện, tên này cũng đã nói rồi, phải đường đường chính chính tranh đoạt. Hắn dùng vũ lực đánh chết anh ta chẳng phải mọi người sẽ tưởng rằng hắn đang trắng trợn cướp đoạt dân nữ hay sao?

Lâm Phi chỉ có thể lắc đầu không thèm nói nhiều với người tên Lô Bân này. Gã không biết quá trình diễn biến mối quan hệ giữa hắn và Bạch Hân Nghiên, có giải thích với gã cũng vô ích.

Hắn còn chuyện khác phải xử lý, không có thời gian lãng phí cho cái người thiếu tướng này, cái tên xuất thân từ nhà họ Lộ.

– Thi thể của Charles đâu rồi?

Lâm Phi hỏi.

Bạch Hân Nghiên thấy Lâm Phi cũng không tức giận nên cũng thấy yên tâm hơn. Cô chỉ vào thi thể đang đắp vải trắng đang được đẩy vào:

– Là cái kia, nhưng mà đã bị cháy xém đến mức không thể nhận ra được nữa rồi.

Lâm Phi đưa mọi người đến bên giường xốc tấm vải trắng lên. Một thi thể cháy đen cùng máu đen nằm trên giường. Người chết rất thê thảm, cũng rất hoảng sợ, biểu cảm ngưng tụ tại khoảnh khắc đó.

Cho dù những người có mặt ở đây đều là nhân viên thuộc phương diện y học nhưng họ cũng khó lòng chịu được thi thể này.

Nhưng khóe miệng Vương Thiệu Hoa khẽ nhếch lên. Người của cấp dưới đã đuổi kịp, người đã cháy thành bộ dạng này phẫu thuật thẩm mỹ hay không cũng không kiểm chứng nổi.

– Ông nên biết gã mới phải.

Lâm Phi quay đầu nhìn về phía Vương Thiệu Hoa.

Đột nhiên Vương Thiệu Hoa lại tỏ ra buồn bực:

– Lâm Phi, đây là ai? Bị cháy thành như vậy sao tôi nhận ra được cơ chứ.

Bạch Hân Nghiên mở miệng nói:

– Bí thư Vương, người chết tên là Charles, thông tin đăng ký là người Anh, tới Lâm An kinh doanh, đã từng vào khu nhà ông trước khi hội trưởng Cổ bị trúng độc. Mà người cho phép gã vào khu nhà đó rồi tiến cử cho hội trưởng Cố chính là ông. Toàn bộ quá trình của chuyện này đều có căn cứ để có thể điều tra được. Chắc chắn sau khi hội trưởng Cố tỉnh lại cũng biết rõ chuyện này.

Vương Thiệu Hoa bỗng tỏ vẻ giật mình:

– Là Charles? Người đó đương nhiên tôi biết. Tôi đã quen cậu ta nhiều năm, sao cậu ta lại làm ra những chuyện này được. Đúng ra hôm nay cậu ta sẽ tới Hải Nam nghỉ ngơi.

– Sao? Ông quen gã?

Lâm Phi tùy ý hỏi.

Vương Thiệu Hoa hơi do dự rồi đáp lại:

– Dĩ nhiên nếu không sao tôi lại giới thiệu để cậu ta hợp tác với vợ tôi chứ. Tuy nhiên chẳng lẽ các người lại nghi ngờ chính Charles đã hạ độc vợ tôi? Không thể nào, cậu ta chỉ là một thương nhân, mọi tư liệu đều rất rõ ràng.

Lâm Phi nhếch miệng cười:

– Dĩ nhiên tư liệu rất rõ ràng, vì quả thật Charles Blaiman có tồn tại. Chỉ có điều Charles thật đã bị ông giết. Còn gã chẳng qua chỉ là một người Mỹ tên Jason, một tên nghiên cứu virus đã tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ, cướp đi thân phận của Charles.

Lời vừa nói ra mọi người xung quanh đều xôn xao bàn tán. Chuyện này quá sức kinh khủng.

– Lâm Phi, tôi thừa nhận cậu biết nhiều thứ nhưng cậu cũng không thể nói năng tùy tiện như vậy.

Vương Thiệu Hoa nói thẳng thắn.

– Gã đã bị cháy thành như vậy phẫu thuật hay không phẫu thuật không phải nói miệng là được. Cậu không thể vu oan cho chồng của Thải Anh vì một vài suy đoán đơn phương của cậu được. Sao tôi có thể bảo một nhà khoa học điên tới hại Thải Anh được chứ?

– Đúng vậy. Anh à, có phải anh nhầm rồi không?

Vương Tử Tình không dám tin, chuyện này quá mức kinh khủng, cha muốn giết mẹ sao?

Lâm Phi chậm rãi đi vòng quanh thi thể rồi hỏi:

– Nếu ông đã không chịu nói đây có phải là Charles hay không vậy tôi hỏi ông, khẩu âm tiếng anh của Charles là khẩu âm gì?

– Dĩ nhiên là giọng London chính gốc. Charles là người bản địa London.

Vương Thiệu Hoa nhanh chóng trả lời.

-Anh à, về khẩu âm khi nói chuyện của ngài Charles thật ra các anh có thể tra lại ghi âm những cuộc điện thoại của ngài ấy là biết. Bí thư Vương sẽ không gạt anh đâu.

Có người bên cạnh liền tâng bốc Vương Thiệu Hoa.

Lâm Phi kỳ quái liếc nhìn mọi người rồi đột nhiên xòe hai ngón tay đâm vào khoang miệng của thi thể này.

Người xung quanh thấy một màn này đều thấy chán ghét không thôi. Người này muốn làm gì đây cơ chứ?

Lâm Phi mở miệng thi thể ra chỉ vào ngạc trên của miệng rồi nói:

– Mọi người có biết tiếng Anh Mỹ và Anh Anh sẽ có ảnh hưởng khác nhau như thế nào với khoang miệng không?

Mọi người nhìn nhau, dĩ nhiên chẳng ai biết Lâm Phi đang muốn nói gì. Vương Thiệu Hoa khẽ chau mày, có chút bất an.

Lâm Phi chậm rãi nói:

– Tôi nói cho mọi người biết. Ngạc mềm của con người cũng chính là bộ phận chiếm một phần ba ngạc, hình thái của nó sẽ tạo nên phương thức phát âm của người Anh.

– Cách phát âm Anh Mỹ thường có khuynh hướng sử dụng phần sau miệng, còn phát âm kiểu Anh Anh lại có khuynh hướng sử dụng phần phía trước. Đây cũng là lý do vì sao nhiều người Mỹ muốn học khẩu âm London nhưng cũng rất khó sửa đổi. Theo y học xem xét có thể căn cứ vào độ uốn lượn của ngạc mềm để phán đoán khẩu âm tiếng Anh một người sử dụng trong nhiều năm liền. Diện mạo của người này đã cháy đến mức không thể nào nhận dạng nổi. Người tên là Charles này đã dùng khấu âm kiểu Mỹ trong mấy chục năm trời nên khẩu Lâm London của gã chỉ là ngụy trang mà thôi.

Ngay sau đó xung quanh bỗng im phăng phắc. Một đám người ngơ ngác nhìn Lâm Phi, bọn họ không hề nghĩ tới trong miệng lại ẩn giấu một huyền cơ khó tin đến thế.

– Mọi người có thể nghi ngờ những lời tôi nói nhưng có thể gọi chuyên viên giám định y học chuyên nghiệp nhất tới thì sẽ biết tôi nói đúng hay sai.

Lâm Phi thản nhiên nói.

Mọi người ở đây cũng không phải kẻ ngốc. Lâm Phi đã nói đến mức độ này rồi hơn phân nửa là sự thật. Vì thế mọi người đều cẩn thận nhìn về phía Vương Thiệu Hoa.

Lúc này Vương Thiệu Hoa nuốt nước bọt liên tục, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, sắc mặt vô cùng khó coi.