Chương 685: Mãi Mãi Bên Nhau

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

-Lô tướng quân. Shiva đối với anh tình thâm ý trọng như vậy mà anh không biết sao?

Thấy biểu hiện của Lô Bân như vậy, Bạch Hân Nghiên thấy không chắc chắn lắm, đành phải dò xét.

Vè mặt Lô Bân trở nên nghiêm trọng:

– Hân Nghiên, anh thừa nhận rằng anh không phải là người quang minh lỗi lạc gì. Anh theo đuổi em cũng tốn không biết bao công sức rồi, nhưng làm sao anh có thể đem tính mạng của biết bao đứa trẻ kia ra đùa giỡn? Anh là quân nhân Hạ Quốc, một tướng quân đường đường chính chính. Em có thể không thích anh, không tiếp nhận sự theo đuổi của anh, nhưng mong em hãy tôn trọng nhân cách của anh!

Giọng điệu trịnh trọng như thế khiến Bạch Hân Nghiên cứng lưỡi. Cô thấy hơi hối hận, những lời vừa nói ra có vẻ thẳng thắn quá rồi, cũng có thể chuyện này không liền quan gi đến Lô Bân.

Nhưng Lâm Phi thì không nghĩ vậy. Hắn nhìn những đứa trẻ trong viện rồi lại nhìn không gian xung quanh, hắn ngửi thấy có mùi bất thường, khẽ máy mắt.

Ngay sau đó, Lâm Phi vọt người lên phía trước, tay túm lấy cà vạt của Lô Bân, nhấc bông gã lên, lạnh lùng nhìn gã rồi nói:

– Cho ngươi thêm một cơ hội, nói cho ta biết, Shiva ở đâu, ta có thể cân nhắc để ngươi chết toàn thây.

Sắc mặt Lô Bân trắng bệch, thần kinh căng lên. Một cánh tay cố hết sức túm lấy cánh tay cứng như thép của Lâm Phi, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Tôi thực sự không biết tất cả mọi chuyện là thế nào! Anh cho rằng dùng vũ lực là có thề khiến tôi khuất phục sao? Nếu muốn vu oan cho tôi rồi giết chết tôi thì anh ra tay đi!

Lâm Phi cười nhạo gã. Lúc đang chuẩn bị trực tiếp ra tay giết chết Lô Bân thì phát hiện ra có người đang đánh mình…

Lâm Phi cúi đầu xuống nhìn thì thấy những cô bé cậu bé mồ côi khoáng bảy tám tuổi đang cố hết sức đấm đá hẳn.

Trên khuôn mặt những cô bé, cậu bé này đều rất tức giận, những nắm tay non nớt đấm hết sức vào chân Lâm Phi.

– Thả chú tướng quân ra!

– Đồ xấu xa, đánh chết ngươi!

– Chú tướng quân là người tốt! Không được bắt nạt chú ấy…

Giọng nói ngây thơ non nớt của những đứa trẻ gào lên bảo vệ Lô Bân, đánh lui Lâm Phi.

Khoảnh khắc đó, Lâm Phi đã trở thành người xấu trong mắt tụi nhỏ, còn người chú thân yêu Lô Bân lại đang bị người xấu bắt.

Khi ánh mắt Lâm Phi và những đứa trẻ kia giao nhau, thần kinh Lâm Phi khẽ chấn động, âm thanh ồn ào xung quanh như mờ đi, rơi vào vòng nước xoáy sâu hun hút…

Một cô bé chạy đến bên cạnh Bạch Hân Nghiên, nắm lấy hai tay cô:

– Chị cảnh sát! chị mau đi bắt lấy người xấu này đi! Hắn muốn đánh chú tướng quân!

Mấy đứa bé đã khóc ầm lên, chúng sợ Lô Bân bị thương.

Bạch Hân Nghiên lúng túng ngồi xổm xuống bên cạnh, trấn an những đứa trẻ kia. vẻ mặt cô có chút khó xử, nhìn Lâm Phi rồi quay sang nói với tụi nhỏ:

– Các em yên lặng nào, đây là chuyện của người lớn…

– Chị cánh sát, chị mau giúp chú tướng quân đi! chú ấy đáng thương quá… Huhu…

Cô bé sợ hãi lo lắng khóc òa lên.

Vẻ mặt Lô Bân trở nên bi thương, cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe, nói:

– Các e đừng khóc… Hân Nghiên, nếu như chỉ có cách phải chết mới chứng minh được sự trong sạch của mình, anh chết cũng không hối tiếc. Nhưng anh hy vọng sau này em có thể giúp anh chăm sóc tụi nhỏ, chúng không cha không mẹ, không nơi nương tựa… anh xin em đấy…

Lâm Phi dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, rất nhiều suy nghĩ chất chứa trong ánh mắt, hắn cảm thấy Lô Bân đang diễn trò, nhưng gã diễn rất tốt. Thế nhưng cũng vì tốt quá nên mới trở nên giả dối.

Rõ ràng gã dùng những đứa trẻ này là để bảo vệ gã, nhưng cách này đúng là có hiệu quả đấy.

Nếu như hắn giết gã trước mặt những đứa trẻ này thì chắc chắn sẽ gây ra những vết thương không thể nào xóa mờ trong ký ức chúng.

Thậm chí trong đầu hắn cũng hiện lên những kí ức đen tối về khoảng thời gian làm lính đánh thuê, những đứa trẻ chết dưới tay hắn, những ánh mắt của những người vô tội kia…

Lâm Phi cảm thấy đầu mình đang căng lên. Tiếng khóc của những đứa trẻ này khiến hắn khó có thể khống chế được cảm xúc.

Mà điều quan trọng là Bạch Hân Nhiên bên cạnh hắn đã mềm lòng.

Cô nhìn Lâm Phi rồi lắc đầu:

– Thôi bỏ đi, điều tra rõ ngọn ngành trước đã. Chẳng may giết nhầm người thì em cũng không yên lòng… Dù sao thì nếu thực sự là gã, gã cũng không chạy thoát được.

Lâm Phi hít một hơi thật sâu, gạt những kí ức đẫm máu kia sang một bên. Hắn đành ném Lô Bân xuống đất, nói:

– Vậy nghe theo em, tạm thời chưa giết gã. Đợi khi nào có đầy đủ chứng cứ để em yên tâm rồi giết hắn cũng chưa muộn.

– Cảm ơn anh. – Bạch Hân Nghiên mỉm cười nói:

– Em biết cái này gọi là lòng dạ đàn bà, nhưng thực sự là trong lòng em không vượt qua được cửa ải này, đặc biệt là ánh mắt của những đứa trẻ này… Em thực sự không đành lòng làm tổn thương chúng.

Lúc này Lô Bân đã loạng choạng đứng dậy, với hai người:

-Cảm ơn đã không giết tôi, tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này đến cùng, chứng minh sự trong sạch của tôi!

Tâm trạng Lâm Phi không tốt, cũng chẳng muốn để ý nhiều đến Lô Bân. Hắn quay người bước nhanh ra khỏi cô nhi viện, ngồi vào trong xe.

Bạch Hân Nghiên cũng theo vào xe, ân cần hỏi han:

-Lâm Phi, sắc mặt anh kém quá, anh không sao chứ?

Cô nhìn ra được biểu hiện vừa rồi cùa Lâm Phi rất mất tự nhiên. Từ trong ánh mắt hắn, cô thấy được nội tâm đau khổ của hắn.

Lâm Phi không nói gì, khởi động xe phóng đi.

Dần dần, cánh tay phải đặt trên vô lăng của hắn run rẩy, phải dùng tay trái nắm chặt lại một chút mới hết run.

Lâm Phi đạp phanh, dừng xe ở ven đường để ổn định lại trạng thái của mình.

Điều này khiến Bạch Hân Nghiên lo lắng, cau mày hỏi:

– Anh… có phải anh đang nhớ đến những chuyện không hay trong quá khứ không?

Trong mắt Lâm Phi vằn lên những tia máu, hắn quay đầu lại nhìn cô, cắn răng, khó khăn lắm mới cất lên lời:

-Hơn mười năm trước anh mới chính thức trở thành lính đánh thuê. Khi chấp hành nhiệm vụ ở Afghanistan, bọn anh chiếm lĩnh một thôn để làm căn cứ địa tạm thời. Trong thôn đó có một số người trưởng thành đứng lên phản kháng bị bọn anh giết chết, chỉ còn lại những đứa trẻ… Đoàn trưởng yêu cầu anh đi kiểm tra xem những đứa trẻ đó giá trị để huấn luyện hay không. Anh biết dù anh có không đi thì những người khác cũng sẽ đi, mà nếu anh kháng lệnh cũng sẽ bị giết chết… Lúc đó anh mới bắt đầu tu luyện, chưa đủ khả năng để thoát khói sự khống chế của bọn chúng, mà anh thì chưa muốn chết nên đành phải đi. Anh hỏi từng đứa trẻ một, chúng cũng sàn sàn tuổi anh, đa số nhỏ hơn anh, mới sáu bảy, tám, chín tuổi… Anh hỏi bọn chúng có đồng y gia nhập lính đánh thuê hay không, nếu như đồng ý thì dùng một con dao nhỏ để giết chết người trong nhà mình…

Bạch Hân Nghiên kinh ngạc mở to mắt, cô không dám tin, đó là hình ảnh tàn nhẫn bỉ ổi đến mức nào.

Lâm Phi trầm giọng kể lại:

-Anh nhớ trong số đó có một đứa trẻ nói: ‘‘Em nhớ cha, em nhớ mẹ, em nhớ bà nội, em không muốn làm lính, em muốn ở cùng gia đình em ‘’…

– Sau đó thì sao…

– Sau đó … – Khỏe miệng Lâm Phi giật giật, nở một nụ cười còn đau khổ hơn khóc:

– Anh nói với đứa bé kia rằng anh có thể tiễn nó đến một nơi mà nó mãi mãi được ở cùng gia đình nó…

Bạch Hân Nghiên đua tay bịt miệng lại đê không phát ra tiếng kêu kinh ngạc, ánh mắt run rẩy nhìn hắn.

– Anh… anh giết nó?

Lâm Phi gật đầu, hắn không dám nhìn vào mắt cô, quay đầu đi chỗ khác:

-Anh bắn một phát súng nát óc nó, để nó chết không đau đớn gì… ngày hôm đó, anh giết hết mười mấy đứa không muốn gia nhập đội quân lính đánh thuê. Máu của chúng bắn tung tóe lên mặt, lên quần áo anh… Mấy tháng sau, mãi đến khi anh đến châu Âu, trước khi gặp Anh Tử, anh đều bị mùi máu tươi tanh tưởi kia ám ảnh… Đến tận hôm nay anh vẫn nhớ rõ được mùi vị ác độc đó…

Lâm Phi như đang thả hồn vào quá khứ, hắn ngồi tựa vào ghế lái, vè mặt chán nản.

Bạch Hân Nghiên lặng lẽ rơi lệ, cô không biết mình đang khóc cho những đứa trẻ vô tội chết trong chiến tranh kia hay khóc cho người đàn ông đã chịu quá nhiều sự tra tấn về tâm hồn từ nhỏ tới giờ đang ngồi trước mặt cô nữa.

– Có phải anh độc ác lắm không? – Lâm Phi cười tự giễu mình:

– Có đôi khi anh thấy mình như một tên lừa đảo, rõ ràng là làm quá nhiều chuyện độc ác như vậy mà vẫn làm như chính nghĩa, đi vạch trần những kẻ đang đóng kịch trước mặt mình, vạch trần vẻ mặt ẩn giấu đằng sau mặt nạ của chúng. Dường như như vậy mói có thể xóa đi vết máu trên tay anh… hi, buồn cười quá…

Bạch Hân Nghiên không trả lời hẳn, cô lấy ống tay áo lau nươc mắt rồi đột nhiên tháo dây an toàn.

Trước ánh mắt khó hiểu của Lâm Phi, cô quyết đoán xoay người sang ghế lái, hai tay ôm lấy cổ hắn, cả người ngồi lên đùi hắn rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nàn.