Chương 593: Ba Ngày

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Rất nhanh một tiếng nói ma mị từ bên trong truyền ra, giọng nói có chút khoa trương mà cuồng ngạo.

– Wonderful! Wonderful! Thật sự là một vụ trộm đặc sắc. Thưa ông Scarpe, ông nóng lòng được một bàn tay Cai Ẩn làm bằng sáp vậy sao? Với thân phận của ngài thì có chút hạ mình đó. . .

Ý tứ châm chọc vô cùng rõ ràng nhưng Lâm Phi hoàn toàn không nổi giận, suy nghĩ một lát nói:

– Tâm trạng của người xem ra rất tốt, còn rảnh rỗi xem tin tức trực tiếp.

– Hừ, muốn không nhìn thấy cũng khó. Khủng bố và trộm cướp xảy ra ở ngân hàng Thụy Sĩ, khắp nơi trên ti vi đều liên tục đưa tin, cảnh sát đã khởi động lệnh cảnh giới, sắp sẵn trận địa đón quân địch rồi. . . Động tĩnh thật đúng là không nhỏ.

Sharon cười vang nói.

– Sharon, anh gọi điện thoại đến chính là nói những điệu nhảm nhí này à?

Eva rất bất mãn với kẻ bất kính với chủ nhân của mình, khuôn mặt lạnh lùng nói.

– Con tiện nhân, cái đó đến lượt ngươi nói sao?

Sharon được thể nói:

– Những ngày này e là mày ngủ cũng không yên, có thấy khác sự khác biệt của tao và mày không? Tiện nhân trộn lẫn dòng máu ti tiện còn thực sự cho rằng có thể làm chủ Wittgenstein? Ngồi đấy mà mơ. . .

Eva không hề khách khi nói:

– Tôi chỉ biết đại thiếu gia Sharon tự xưng huyết thống cao quý, tham sống sợ chết nhiều năm như vậy, hôm nay chó cậy gần nhà tìm người ngoài đến cáo mượn oai hùm.

Sharon tức quá nhưng vẫn cười phá lên:

– Hi hi hi. . . Ha ha. . . Tùy ngươi nói như thế nào cũng được, đúng là ta tìm đồng minh đó, vậy thì sao, dù sao cũng hơn người, một con chó cái hầu hạ cho một tên điên mang danh giết người, giết cha đẻ mình để cướp lấy địa vị, muốn có được vinh quang.

– Câm miệng! Ngươi không có đủ tư cách xoi mói chủ nhân của ta!

Eva nổi giận nói, tức giận đến mức ngực thở dồn dập.

Natasha một bên không nhịn được trợn trắng mắt, cô thật bái phục cô gái này. Người ta chửi cô là chó cái cũng không quan tâm, bất bình thay cho chủ trước, thật đúng là trung thành đến độ biến thái.

Sát ý trong mắt Lâm Phi càng ngày càng sâu đậm. Đúng là tên vô lại kia đã chuẩn bị xong cái chết, nếu không cũng không nói thẳng thừng ra những lời nói gây oán thù như vậy.

– Scarpe, không ngoài dự đoán, các người sớm muộn gì cũng đến tìm ta.

Sharon ở đầu dây bên kia hình như đang nhấp rượu vang, còn phát ra âm thanh của rượu.

Lâm Phi gượng cười nói:

– Thật không ngờ anh trai Eva lại xuất chúng như vậy. Ta tự nhiên muốn thấy lại lần nữa, năm đó làm sao có thể nhìn lầm, ta nghĩ ngươi chắc cũng không đến mức không dám gặp mặt.

– Cái này chính là chiêu khích tướng mà Hạ quốc các người nói đó sao? Đáng tiếc ta không muốn mạo hiểm như vậy. . . Ngay cả Samael cũng không phải đối thủ của ngươi, ta không nghĩ gặp mặt rồi, ngươi sẽ cho ta một con đường sống.

Vừa nghe thấy Sharon nói ra mấy chữ “Samael” , mọi người dùng ngón chân đều có thể biết, vụ này quả nhiên là hợp tác với quân đoàn Luyện Ngục rồi.

Lâm Phi trầm ngâm một lát, nói:

– Ngươi đã gọi điện thoại tới, chắc là đã thảo xong điều kiện rồi?

– Không sai.

Sharon ngạo mạn nói:

– Cho các người xem cái tay Cai Ẩn làm bằng sáp là để các người rõ. Chúng ta biết rất rõ tay Cai Ẩn thực sự là như thế nào. Cho các người thời gian ba ngày. Thời gian mặt trời lặn ba ngày sau, chúng ta muốn thấy tay Cai Ẩn.

– Điều kiện để trao đổi là người có thể đưa tiểu thư Tô Ánh Tuyết đi. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là chúng ta phải có được cái tay mới có thể thả người.

– Ta làm sao có thể tin người được, ngươi có thể đại diện cho quân đoàn Luyện Ngục à?

Lâm Phi nghi ngờ nói.

– Có tin hay không là tùy ngươi, nếu đã qua thời khắc mặt trời lặn, không thấy người của các ngươi. Như vậy không chỉ có Tô Ánh Tuyết tiếp tục chịu khổ, người nhà của ngươi. . . cũng chịu bất hạnh. Ngươi nên biết là giết người tuy rất khó nhưng giết những người thân của người thực sự là dễ như trở bàn tay.

– Đúng rồi ngươi còn có một cô em rất xinh đẹp là cô Lâm Dao, hình như còn là một ngôi sao ca nhạc. À. . . Nếu đột nhiên cô ấy diễn xuất trên đài, người xem bên dưới bắn ra một phát, cô ấy sao mà tránh được?

– Đừng có nói kiểu này với ta.

Ánh mắt Lâm Phi lúc đó nổi giận như sư tử.

– Lấy người nhà của ta ra uy hiếp ta, lẽ nào ta không thể dùng người nhà của ngươi uy hiếp ngươi? Người Wittgenstein các ngươi nhiều hơn nữa cũng không đủ cho ta giết. Đừng quên ta xuất thân từ việc gì.

– Ta nói cho các ngươi biết, ba ngày sau ta phải nhìn thấy Ánh Tuyết, bằng không ta sẽ không giao tay Cai Ẩn ra. Nếu như các người không làm được thì sớm xéo đi. Ta thà chết cũng không sợ sự uy hiếp của các ngươi.

Sharon ở đầu dây bên kia đã trầm ngâm một lát, dường như không ngờ được là Lâm Phi lại không cần mạng sống nữa, cười vài tiếng âm u:

– Không hổ là Scarpe đu độc ác, được. . . Điều kiện của ngươi ta đồng ý, kỳ thực chúng ta có thể nói chuyện nhẹ nhàng với nhau.

– Đối với ngươi mà nói tay Cai Ẩn chỉ là một vật sưu tập không có giá trị sử dụng, ngươi dùng nó đổi lấy tính mạng của Tô tiểu thư và người nhà của ngươi không phải là rất có lợi sao?

– Đừng nói xằng bậy nữa, địa điểm giao dịch ở đâu?

– Đảo Aosony. . . Xin chờ ngươi tới.

Điện thoại ngắt liên lạc, tất cả mọi người ở bên lộ ra vẻ nghi hoặc.

– Đao ca, cái đảo Kosony kia là cái đảo gì? Chưa từng nghe nói qua?

Khương Tiểu Bạch hỏi.

– Cái này rất bình thường, đây chỉ là một cái đảo nhỏ trong quần đảo Yaonia ở Địa Trung Hải thôi, toàn bộ có mười kilomet vuông, đã hoang phế hơn mười năm rồi.

Lâm Phi trả lời.

Eva lo lắng nói:

– Chủ nhân, vậy thì nhất định là bọn chúng đã giăng bẫy xong xuôi rồi, cố tìm một cái hoang đảo như vậy, tôi cảm thấy ngài hay là suy nghĩ lại đi.

Lâm Phi lắc đầu:

– Mũi tên bắn ra rồi thì không thể quay lại, đây là cơ hội duy nhất đổi lấy Ánh Tuyết, so với việc để cho bọn chúng đến tranh đoạt, hại càng nhiều người, chi bằng trước tiên đem đối lấy Ánh Tuyết rồi nghĩ biện pháp phá kế hoạch của bọn chúng. Eva, cô vất vả chút, liên lạc với nhân viên liên quan, chúng ta đi thu hồi lại tay Cai Ẩn, ta phải tự mình đi trước, những người khác ta không yên tâm.

Eva không còn cách nào. Kỳ thực dưới cái nhìn của cô, vì một Tô Ánh Tuyết không cần phải làm như vậy nhưng trong lòng Lâm Phi vẫn không dứt bỏ được cô gái kia, cô cũng không còn gì để nói.

– Vâng, chủ nhân, tôi lập tức đi làm.

Eva thầm thở dài nói.

Natasha nói:

– Scarpe, có muốn triệu tập những người khác tới hay không. Tuy tôi biết lực lượng của chúng ta không đủ để giao tranh chính diện với quân đoàn Luyện Ngục nhưng ít ra mọi người đồng tâm hiệp lực còn có chút tác dụng.

Lâm Phi cười vỗ vai cô nói:

– Không cần đâu, các cô cùng tôi đi lên đảo không bằng mai phục ở các nơi trên thế giới, như vậy càng có lực uy hiếp. Hơn nữa đã có không ít tiên thiên cao thủ theo tới cùng, người cũng không ít đâu.

Natasha bất đắc dĩ đành phải gật đầu. Chẳng qua cô đã hạ quyết tâm ở lại bên cạnh Lâm Phi.

Kỳ thật trong lòng Lâm Phi còn đang đếm bảng cửu chương, đó chính là những trưởng lão của nhà họ Lục. Tô Ánh Tuyết là thiên tài tu luyện mà nhà họ Lục xem trọng. Những lão quái vật kia của nhà họ Lục chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cô bị bắt đi, lại không có hành động gì?

Lâm Phi cũng không tin đến lúc đó không đảm bảo là sẽ có người ra tay. Những người già này mới là nhân vật thực sự có thực lực thay đổi cục diện, chỉ là đều rất kiên nhẫn, không chịu hành động khinh xuất.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Eva, bốn người Lâm Phi đã bị Khương Tiểu Bạch nhất quyết kéo đến quán bar gần đó.

Hòa thượng này bế quan trên núi thời gian đã lâu rồi, sau khi xuống núi lại theo Lâm Phi chạy như ngựa ra nước ngoài. Tuy ba ngày sau có thể có trận ác chiến nhưng hắn vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi, sau khi uống rượu xong liền đi tìm gái tây.

Natasha có thói quen sống của mình, một mình lái xe rời khỏi. Hai người Lâm Phi và Thiên Diện đã về tới khách sạn.

Thiên Diện vừa đến khách sạn thì đi tìm Lý Úy Nhiên, mặc dù Lý Uy Nhiên rất bài xích người chị này nhưng Thiên Diện không bị ảnh hưởng chút nào. Chỉ cần lúc không có việc gì làm sẽ cùng Lý Úy Nhiên ở cùng một chỗ, ít nhất không để cho cô em này thoát khỏi tầm mắt của cô.

Lâm Phi vừa về tới căn phòng đã đặt sẵn cho hắn, dành thời gian gọi điện thoại cho Phương Nhã Nhu ở nhà, bảo cô ấy an ủi Hứa Vân, không nên quá lo lắng, Hứa Vi sẽ không sao cả.

Phương Nhã Nhu tuy không hỏi nhiều nhưng rõ ràng rất lo lắng, cô nhắc Lâm Phi phải cẩn thận hơn.

Làm xong hết mấy việc, Lâm Phỉ định đi tắm thì ngoài cửa Lục Vũ Phỉ lại tìm tới.

Điều này cũng không ngoài dự liệu, Lục Vũ Phỉ cũng không ngốc, ban ngày ngân hàng Thụy Sĩ xảy ra sự kiện lớn như vậy, cô cũng đoán được là Lâm Phi làm, vào phòng truy vấn xem kế hoạch tiếp theo là gì.

Lâm Phi cũng không giấu diếm, nói ra giao dịch ba ngày sau. Dù sao còn phải nhờ Lục Vũ Phỉ mật báo cho nhà họ Lục. Những lão quái vật nhà họ Lục kia mới xem xét tới trợ giúp hay không.

Tuy hắn có cách truy tìm tung tích Hứa Vi nhưng không nói với mọi người. Người biết chuyện này càng ít xác suất thành công càng cao.

Trên thực tế vì cân nhắc đến sự an toàn của Lâm Phi, người của tứ đại gia tộc cũng không dám tùy tiện để cho Lâm Phi mạo hiểm một mình.

Quả nhiên, sau khi nghe xong lời Lâm Phi nói Lục Vũ Phỉ vẻ mặt cũng hoảng loạn. Cô không hi vọng Lâm Phi đem tay Cai Ẩn giao ra. Nhưng lại quan tâm đến an nguy của Tô Ánh Tuyết, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

– Tôi hiểu rồi, không ngờ ngày đầu tiên đến kế hoạch tác chiến phải thay đổi rồi, quân đoàn Luyện Ngục quá giảo hoạt. Lý Long Kiêu đã lừa gạt mọi người chúng ta.

Lục Vũ Phỉ bất đắc dĩ thở dài.

Lâm Phi nghĩ thầm đó là các cô, ta thì không bị lừa gạt. Đương nhiên trên nét mặt còn nhiều phẫn nộ.

– Cô Lục, nếu như không có chuyện gì, cô có thể đi nhanh đi.

Lâm Phi chỉ ra cửa phòng.

Lục Vũ Phỉ không vui nói:

– Thế nào, vội vã đuổi tôi đi như vậy? Tôi lại không được chào đón như vậy ư?

Lâm Phi dở khóc dở cười.

– Tôi muốn tắm rửa, cô có ý định tắm cùng tôi à? Hay là chờ tối tắm xong ở đây ngủ cùng tôi?

– Anh. . . anh. . . Anh nói rõ ràng ra chứ! Ai muốn ở cùng một chỗ với anh!

Lục Vũ Phỉ ý thức rất mạnh là mình đang ở cùng một phòng với Lâm Phi, vừa rồi nói chuyện chính không để ý. Lúc này khuôn mặt đỏ rần rần, nhanh chóng quay người muốn đi.

Nhung Lục Vũ Phỉ vừa quay người lại liền thấy một Tạ Doanh Doanh quần áo trang sức rực rỡ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, cười quyến rũ đi tới.