Chương 580: Thứ Nhất, Thứ Hai, Thứ Ba

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhớ đến từng ly từng tí ở thời điểm đó, Phương Nhã Nhu bỗng thấy gió lạnh xung quanh đã biến mất thay vào đó là gió xuân ấm áp, trăm hoa đua nở. Nhất thời ánh mắt cô trở nên mê ly, cười yếu ớt không biết nói gì.

Không có gì sung sướng hơn chiếm được trái tim của người yêu. Phương Nhã Nhu quan tâm đến điều này hơn cả hai món quà lễ tình nhân, đó là Lâm Phi còn nhớ mọi chuyện trước kia.

– Trở về là được rồi, không cần đem theo những thứ này đâu.

Phương Nhã Nhu nói một câu khẩu thị tâm phi rồi bảo Lâm Phi vào nhà.

Lâm Phi nào có coi là thật, trên đường trở về hắn phải nghĩ rất lâu mới nghĩ ra nên tặng cái gì. Tuy nhiên thấy mặt cô sáng ngời hắn cũng an lòng.

Lúc vào nhà Lâm Phi lơ đãng nhéo tay Hứa Vi, nhìn cô với ánh mắt xin lỗi.

Nhưng Hứa Vi mỉm cười lắc đầu. Tuy cô rất hâm mộ nhưng lại không hề ghen ghét. Đối với cô trong lòng Lâm Phi có cô là đủ rồi.

Lâm Phi bình yên về nhà mọi người trong nhà bỗng náo nhiệt hẳn lên, không tránh được hỏi hắn vừa đi đâu. Lâm Phi chỉ nói mình đi châu Phi làm ít chuyện, dĩ nhiên sẽ không tỉ mỉ nói ra mọi thứ.

Về phần chuyện của Tô Ánh Tuyết Lâm Phi cũng không muốn nói nhiều. Trong một ngày đặc biệt như vậy hắn chỉ muốn Phương Nhã Nhu được vui vẻ, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Ăn trưa xong, Hứa Vi dắt Thiên Diện không tình nguyện ra ngoài luyện võ. Lâm Đại Nguyên thì đi ngủ trưa.

Lâm Dao chạy đến bên người Lâm Phi, nhỏ giọng nói với hắn:

– Anh, chị dâu đợi anh bạc cả đầu đấy? Chị ấy làm quà lễ tình nhân cho anh mất cả buổi chiều đấy.

Thật ra Lâm Phi đã sớm ngửi thấy mùi chocolate, đại khái đã đoán ra được ai làm chocolate, chỉ là hắn chưa nói ra mà thôi.

Lúc này nghe em gái nói, hắn mới giả vờ như không biết:

– Nhu Nhu, Dao Dao nói em làm quà cho anh đúng không? Không định cho anh xem à?

Phương Nhã Nhu thì đang thấp thỏm, lớn đến từng này tuổi nhưng đây là lễ tình nhân đầu tiên cô làm sô cô la tặng bạn trai, nên vẫn chưa dám lấy ra.

Lúc này Lâm Phi chủ động nhắc tới cô mới dám lấy chút dũng khí lấy hộp số cô la đóng gói thủ công ra, cúi đầu, khép nép đưa cho Lâm Phi.

Nói cũng ngượng, dù gì cô đã nhìn qua những cảnh tượng hoành tránh nhưng gặp chuyện này lại hoàn toàn khác.

May là em chồng Lâm Dao đã biết điều mà nói ra bằng không cô còn xấu hổ hơn nhiều. Sau khi cầm hộp, Lâm Phi mở ra, thấy từng viên sô cô la hình hoa hồng được xếp chỉnh tề, hắn tỏ ra tiếc nuối rồi khẽ thở dài.

Phương Nhã Nhu bỗng giật mình, thất vọng hỏi:

– Anh. . . anh không thích phải không?

Lâm Phi chép miệng:

– Lễ tình nhân mọi người đều tặng số cô la, anh còn tưởng em chuẩn bị cho anh cái gì đặc biệt cơ. . . Nhưng không sao, em tặng cái gì anh cũng thích.

Phương Nhã Nhu vừa thất vọng vừa hối hận:

– Anh nói đúng, em ngốc quá, cái này quá bình thường. . . Em xin lỗi.

Lâm Phi thấy hốc mắt cô đã đỏ đỏ, như thể vừa tủi thân vừa buồn buồn, hắn thấy thật buồn cười, đùa Phương Nhã Nhu luôn rất vui vì cô luôn cho là thật.

Hắn chạy tới ôm cổ cô, ghé sát bên tai cô cười nói:

– Không sao đâu, em ngốc như vậy không phải anh không biết. Tuy nhiên anh có cách giúp em, có muốn anh dạy cho không?

– Cách. . . cách gì?

Phương Nhã Nhu đáng thương ngẩng đầu nhìn Lâm Phi đầy mong chờ.

Lâm Phi cười xấu xa:

– Rất đơn giản thôi. Em ngậm sô cô la này vào rồi đút cho anh ăn. . . Chắc chắn hương vị sẽ ngọt ngào hơn khi anh tự mình ăn rồi.

Phương Nhã Nhu chớp mắt liên hồi, nhìn biểu cảm ti tiện của Lâm Phi, cuối cùng cô cũng đã hiểu. Cô thẹn quá hóa giận, trán đột nhiên đập vào cằm Lâm Phi.

– Anh lại bắt nạt em rồi! Thấy em khóc anh vui thế sao?

Lâm Phi ra vẻ đau buồn, ôm bụng nói:

– Sao anh lại bắt nạt em được chứ, đúng là vậy mà, cùng ăn sẽ ngon hơn nhiều.

Lại bị xem là kẻ ngốc, Phương Nhã Nhu thấy không khí của ngày lễ này đã bị phá hỏng rồi. Cô tức giận đoạt lấy hộp chocolate.

– Anh không thích thì thôi! Không cho anh ăn nữa!

Làm sao Lâm Phi có thể buông tha cho cô như vậy được, không để cô quay người đi, hắn đã giữ chặt bả vai cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

– Ô. . .

Hộp số cô la trên tay Phương Nhã Nhu rơi xuống thảm, thân thể mềm mại dính chặt trên người hắn. Cô bất lực vùng vẫy vài cái rồi đành đầu hàng, chịu bị vây hãm.

Một nụ hôn dài ẩm ướt giữa hai người, mãi đến khi Phương Nhã Nhu không thở nổi, khuôn mặt hồng hào, thở hổn hển, ánh mắt mông lung.

Lâm Phi mỉm cười nhẹ nhàng ôm mặt cô, vuốt lọn tóc lòa xòa trên trán cô.

– Sô cô la không ăn cũng được nhưng miệng của em anh vẫn muốn ăn. Lễ tình nhân vui vẻ, vợ yêu. . .

Bên ngoài bệnh viện trực thuộc đại học Cape Town, Tô Ánh Tuyết từ chối sự sắp xếp của Eva, một mình đứng ở cửa bệnh viện chờ cái gì đó.

Cô đã mặc lên một bộ váy dài in hoa. Thật ra cô đã sớm có thể dùng chân khí nhanh làm việc chữa trị cho bản thân, cũng như Lâm Phi đã nói chỉ là cô không muốn mà thôi.

Váy cô bay bay trong gió. Cô nhìn sang chiếc xe Cadillac chậm rãi dừng lại ở góc đường, mặt không cảm xúc.

Khoan thai, nhẹ nhàng, không màng danh lợi.

Sau khi xe chạy đến trước mặt, Tô Ánh Tuyết liền mở cửa ngồi vào xe.

Xe chạy về phía sân bay.

Andariel tóc bạch kim ngồi ở một bên ở ghế sau, dựa người vào cửa xe, cười như không cười nhìn cô.

– Tô tiểu thư, đúng là khiến mọi người thất vọng rồi.

Andariel biết rõ kế hoạch đã thất bại.

Tô Ánh Tuyết từ tốn nói:

– Tôi đã cố gắng hết sức rồi, người Lâm Phi yêu là Phương Nhã Nhu, tôi cũng không còn cách nào khác.

– Không không, quả thật Scarpe yêu Phương tiểu thư nhưng hắn cũng luôn nhớ đến cô, nếu không hắn cũng không chần chừ mãi mà không vạch trần cô.

– Chủ nhân của tôi đã sớm đoán được mục đích thực sự của cô. Cô vốn không có thành ý hợp tác với chúng tôi. Với trí thông minh của cô nếu có thực sự muốn đoạt lại Scarpe, cô không thể dùng những hành động vụng về như vậy để thổ lộ với hắn được.

– Từ đầu tới cuối cô đều cố ý để Scarpe coi thường cô, quên lãng cô, thất vọng về cô, để hắn toàn tâm toàn ý đâm đầu vào thứ tình cảm khác chứ không phải muốn đoạt lại hắn. . .

– Không thể không nói, Tô tiểu thư cô vô tư hy sinh chính mình vì Scarpe, tác thành cho tình yêu của hắn, điều này khiến tôi thật cảm động. Chỉ tiếc là mọi việc đều không thể thay đổi một sự thật, hắn sẽ chết. . . Hắn không biết mình sắp phải đối mặt với một đối thủ như thế nào đâu.

Tô Ánh Tuyết trả lời lãnh đạm:

– Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Andariel cười am hiểm:

– Tô tiểu thư, cô đừng vọng tưởng nữa, cha của cô là kẻ thù lớn nhất của Scarpe. Hai người không thể đến với nhau được đâu.

– Cô cho rằng cô không giúp chúng tôi, chúng tôi không thể ra tay với Scarpe sao? Chúng tôi sẽ không tìm được Tay Cai Ẩn sao?

– Cô sai rồi, điểm yếu của Scarpe chính là hắn là một con người bị tình cảm ràng buộc, chỉ cần hắn có tình cảm hắn sẽ có nhược điểm.

– Cho dù Tô tiểu thư không phải là nhược điểm của hắn chưa chắc những phụ nữ khác đã không phải. Không cần biết là vô tình hay cố ý, họ đều đẩy Scarpe vào. . . A!

Không để Andariel nói xong, tay phải của Tô Ánh Tuyết đã chộp ra bóp chặt cổ họng của Andariel, đập mạnh vào cửa kính, thậm chí còn tạo ra một vết xước trên cửa kính xe.

Mặt Andariel đỏ lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Vẻ mặt Tô Ánh Tuyết âm trầm như mây đen Thiên Lôi kéo tới, mạnh mẽ như sóng điện, uy chấn như núi đổ.

– Tôi cho cô biết, thứ nhất không được phép soi mói bình luận tôi, cô không xứng. . . Thứ hai Lâm Phi nói cho dù tôi có làm gì, Lâm Phi cũng không oán hận tôi, tôi có thể nói với cô rằng, cho dù Lâm Phi đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng không hận anh ấy, hại anh ấy. . . Thứ ba các người làm gì, người đó làm gì, tôi không quan tâm.

– Tôi chỉ muốn biết vì sao ông ta lại vứt bỏ tôi và mẹ tôi, trước khi nói ra mọi nguyên do, đừng nói năng linh tinh với tôi. Tôi sẽ không giết cô, không phải vì tôi lo cho cái mạng để tiện của cô mà vì tôi sợ bẩn tay.

Nói xong, Tô Ánh Tuyết quăng Andariel về một phía xe. Cô ta thở gấp, ho khan, tóc tai bù xù. Một lúc lâu sau, Andariel cười lên điên cuồng, ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Tuyết:

– Ha ha. . . đúng. . . Từ nhỏ tôi chỉ là một con chó không ai cần. Nếu không phải chú Victor xuất hiện, tôi đã sớm chết cóng trên một con đường nào đó ở Bạch Lâm.

– Chú Victor chết rồi, tôi cũng chẳng còn gì. Dĩ nhiên, Tô tiểu thư không coi một kẻ như tôi ra gì. . . Nhưng cô biết không, cho dù cô có giói thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể ngăn cản kết cục là cái chế trong vòng một tháng của Scarpe. . .