Chương 703: Không Cần Người Khác

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Em không muốn rời xa anh! Chỉ cần có anh ở đây, dù phải chịu cực khổ em cũng bằng lòng!

Shiva buồn bã nói:

– Honey, chúng ta đừng báo thù được không. Chỉ cần hai chúng ta yêu nhau, sống tiếp thật tốt là được rồi. . . chẳng phải anh nói với em, chỉ cần có em là anh đã thỏa mãn rồi sao?

Lô Bân nhất thời không nói ra lời, sắc mặt trầm trọng, dường như đang cân nhắc có nên từ bỏ việc báo thù hay không.

Andariel vẻ đã hiểu, nói:

– Xem ra hai vị cần không gian riêng để cân nhắc việc này. Ta tránh trước một chút, mười lăm phút nữa lại vào. . . Ta cũng sẽ thuận tiện xin chỉ thị của chủ nhân, cuối cùng sẽ xác nhận một chút. Nếu hai vị chọn cách thứ hai, vậy thì chủ nhân sẽ càng vui lòng chọn người làm người hầu của chủ nhân.

Nói xong, Andariel lặng lẽ đi ra ngoài phòng.

Trong phòng chỉ còn hai người Lô Bân và Shiva, yên lặng không nói.

– Honey, anh không bỏ được thù hận sao?

Shiva có lẽ đã cảm nhận được sự lựa chọn của người đàn ông này.

Lô Bân ôm cô gái.

– Shiva, người nhà của anh đều đã bị hại chết. Nếu anh là một người đàn ông không thể báo thù cho họ, vậy thì anh sống còn có ý nghĩa gì?

Lô Bân anh đường đường là con cháu của một danh môn, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất mà lại bị một tên dân đen nho nhỏ bắt nạt đến mức này. Thù này không báo, anh khó mà an tâm!

– Bây giờ chúng ta cùng nghĩ biện pháp báo thù được không? Em không muốn rời xa anh! Shiva cầu khẩn, đôi mắt óng ánh.

Lô Bân thở dài nói:

– Với sức mạnh của chúng ta, có cố gắng thế nào cũng không chống nổi tên Lâm Phi kia, cũng không thể nào đối phó nổi những lão già của tứ đại gia tộc. Chúng ta cần sự trợ giúp của người thần bí. . . bằng không thì, chúng ta không thể chạy ra khỏi Lâm An.

– Nhưng. . . nhưng bà ta chỉ bằng lòng mang đi một người trong chúng ta thôi! Nếu bà ta chọn anh, em thì không sao nhưng nếu bà ta chọn đưa em đi, em thà cùng sống cùng chết với anh. Shiva kiến quyết nói.

Đôi mắt Lôi Bần lóe sáng, lớn tiếng nói:

– Không! Em không cần làm chuyện điên rồ! Em có căn cơ tốt, bồi dưỡng em đi báo thù nhất định là lựa chọn tốt hơn. Nếu bà ta chọn em. . . em hãy thay thế anh cố gắng mạnh mẽ báo thù cho anh! Anh sẽ tuyệt đối không trơ mắt nhìn em cùng chết với anh!

– Anh yêu. . . làm sao đến lúc này mà anh còn cân nhắc tới chuyện này.

Shiva cảm động vuốt mặt Lô Bân:

– Bốn năm trước em bị thương trong nhiệm vụ, anh cứu em từ chiến trường về, em đã thề đời này chỉ làm bạn với anh, yêu anh. Bây giờ nếu anh bảo em bỏ anh đi, mặc kệ anh sống chết, vậy chẳng phải phá bỏ lời thề trước đây của em sao. Em sẽ không bỏ đi, đã không thể quy ẩn núi rừng với nhau thì cùng sống cùng chết.

– Shiva. . . em đối với anh như vậy, anh báo đáp em thế nào. . .

Lô Bân tỏ vẻ động tình, nặng nề nhìn người con gái, cúi đầu hôn nồng nhiệt.

Shiva nhiệt liệt hôn trả người đàn ông, hai người ngã xuống ghế salon. Lô Bân một tay ôm cổ cô gái, một tay mơn trớn lưng, mông cổ.

Trong mắt cô gái có nước mắt không ngừng tuôn. Dù lúc này đang ở bên bờ sinh tử nhưng không muốn nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác, chỉ hy vọng ở cùng người yêu, trân trọng giờ phút quấn quýt si mê.

Lúc này, trong đầu Shiva, trừ suy nghĩ yêu thương nồng đậm với người yêu thì không còn gì khác.

Trong tình yêu thâm sâu, thời khắc hồn nhiên quên mình, hai tay Lô Bân mơn trớn tới hông Shiva, lặng lẽ cầm lấy thanh dao găm sắc bén. . .

Gã vừa mút lấy dịch quỳnh tương trong miệng cô gái, tay phải nâng thanh dao găm. . .

Phập!

Dao găm chui vào phần lưng không phòng bị của Shiva.

– A!

Shiva đột nhiên trừng mắt, khuôn mặt khó tin và đau đớn vô cùng. Đôi mắt vô tội chảy nước mắt dịu dàng nhìn kẻ gần trong gang tấc, vừa rồi còn hôn mình nồng thắm. . .

Đời này cô đã phải chịu quá nhiều tổn thương, lớn nhỏ vô số kể.

Nhưng, cô chưa bị tổn thương lần nào đau đớn tim gan như lần này!

Tên đàn ông mình yêu nhất lại đâm dao găm vào thân thể cô.

Gã, muốn giết cô!

– Vì. . . vì sao?

Shiva cất vang tiếng khóc. Dù miệng vết thương đang không ngừng biến xấu, cô lại chỉ muốn biết nguyên nhân.

Biểu cảm của Lô Bân đã trở nên vô cùng xa lạ, lạnh lẽo dị thường, hô hấp trở nên có quy luật.

– Hết cách rồi, nếu lát nữa ả có tên Andariel kia đi vào, nói chủ nhân của ả đã chọn cô, tôi sẽ bị ruồng bỏ. . . Đây là con đường duy nhất có thể giúp tối nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, tìm về mọi thứ tôi đã mất, là cơ hội báo thù Lâm Phi. Tôi không thể chết uổng phí ở chỗ này. . .

Lô Bẫn thản nhiên nói.

– Nhưng mà. . . Em. . . em sẽ không ruồng bỏ anh. . .

Shiva kiên định lắc đầu.

Lô Bán cười lạnh:

– Việc này khó nói. . . Cô mạnh hơn tới nhiều như vậy, ả đàn bà kia nhất định sẽ chọn cô. Đến lúc đó, tôi còn sống hay không cũng là vấn đề, cô có lẽ sẽ rời xa tôi. . . Shiva, chẳng phải cô yêu tôi sao? Đã vậy thì thành toàn cho tôi đi. . . chỉ cần có chết rồi, người duy nhất được chọn sẽ là tôi! Đến khi trở nên mạnh mẽ, tôi sẽ giết Lâm Phi, cũng coi như báo thù cho cô rồi, phải không?

Nói xong, Lô Bân xoay mạnh dao găm một vòng.

Shiva vốn đã bị đâm thủng nội tạng lại bị xoắn đứt tung, nhanh chóng xuất huyết và tử vong.

– Cô xem. . . chết còn phải lao lực như vậy. Nếu được chết ngay lập tức đã không phải đau khổ nữa.

Lô Bân lạnh lùng nói.

– Tôi sẽ tận lực làm nhanh hơn để có ít phải chịu tội. . .

Lô Bân nói xong, rút dao găm, lại đâm liên tục “phập phập” hai nhát vào thân thể Shiva.

Sau đó, Lô Bân đứng dậy, đẩy cô gái đang chảy máu dầm dề xuống đất, hô lên:

– Tiểu thư Andariel! Đã có kết quả!

Shiva nằm trên mặt đất, miệng trào bọt máu, đôi mắt thống khổ và tuyệt vọng nhìn gã đàn ông nhưng Lô Bân không thèm liếc lại cô.

Thực ra cô có chú ý thấy dao găm bị lấy mất, cũng từng nghĩ tới có thể người đàn ông này sẽ giết mình.

Nhưng có nguyện tin tưởng người đàn ông kia chỉ vô tình cầm lấy dao găm, người ấy sẽ không làm tổn thương mình. . . anh ấy nhất định rất yêu cô!

Chỉ là mộng tưởng và hiện thực luôn xa cách nhau. . .

Shiva cảm thấy sinh mạng mình không ngừng trôi đi, không cảm thấy đau đớn thân thể gì cả, chỉ cảm thấy lòng dạ mình đau khổ vô cùng, như đã vỡ ra muôn mảnh.

Cô biết là mình không hối hận, chọn tin tưởng người đàn ông kia, trả giá bằng tình yêu chân thành.

Nước mắt lặng lẽ như thủy triều trào dâng thấm ướt thảm, chỉ là đã khó phân ra đó là máu, hay là nước mắt.

Andariel đẩy cửa đi vào phòng khách, chứng kiến cảnh trước mắt, cười khanh khách nói:

– Chủ nhân nói không sai, ngươi quả nhiên giết Shiva. Ngươi đúng là một kẻ hung ác, chỉ có kẻ như người mới có tư cách được chủ nhân bồi dưỡng đi khiêu chiến Scarpe.

Lô Bân hơi xấu hổ thì ra cái vị “chủ nhân” thần bí kia đã sớm đoán được mọi cử chỉ của gã nhưng gã vẫn quỳ dưới đất, cười nịnh nói:

– Chủ nhân liệu sự như thần! Tôi nhất định toàn lực tiêu trừ chướng ngại Lâm Phi kia vì chủ nhân!

– Ngươi đúng là biết nói, nhanh vậy đã gọi “Chủ nhân” . Ừm là một con chó ngoan.

Andariel thoả mãn gật đầu.

Lô Bân nghe hai chữ “chó ngoan” thì cúi đầu, sắc mặt âm trầm, lòng trào lên sự ác độc nhưng không dám phát tác.

– Sao, không phục?

Andariel tiến lên, nắm lấy cằm Lô Bân, cười lạnh nói:

– Nói thực cho ngươi biết, vừa rồi chỉ là chủ nhân muốn ta cho ngươi một kiểm tra. Chủ nhân nói, nếu người chọn cách thứ nhất, vậy thì người thứ rác rưởi không có dã tâm, để người tự sinh tự diệt, hay là để cho Scarpe giết ngươi là xong. Nếu người chọn cách thứ hai, vậy xem các ngươi ai có thể nhẫn tâm giết đối phương, bởi vì, chủ nhân muốn. . . là một tay sai vô tình vô nghĩa, ác độc cùng cực, không chút nhân từ. . .

Gương mặt Lô Bân giật giật, kiệt lực biểu lộ dáng vẻ bội phục, trông mong nói:

– Chủ nhân sáng suốt. . . tiểu thư Andariel, xin hãy nhanh dẫn tôi ra khỏi nơi này! Chẳng may bọn Lâm Phi tìm tới. . .

– Yên tâm đi, đã chuẩn bị xong từ sớm. . .

Andariel nói.

– Ta đã mang tới một đôi giày phản trọng lực, người theo ta ra ngoài. Sau khi đi vào thì ta sẽ dạy cách sử dụng, như vậy không cần bất cứ phương tiện nào cũng rời khỏi được Hạ Quốc.

– Vậy thì thật cảm tạ!

Lô Bân tranh thủ thời gian hấp tấp đi theo Andariel ra ngoài, hận không thể chắp cánh bay đi. Còn cô gái nằm trong vũng máu ở phòng khách đối với gã đã là một xác chết vô giá trị.