Chương 657: Dường Như Nghe Không Hiểu

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Giữa trưa tại ngôi mộ ở trước thôn Thủy Khâu.

Lâm Phi đã ngồi dậy, rất cẩn thận nhổ đám cỏ dại ở bên cạnh mộ của Lâm Đại Hữu, lấy đá lát kín những chỗ lõm trên mặt đất.

Thiên Diện vẫn luôn đứng ở bên cạnh yên lặng nhìn hắn làm xong những thứ này.

– Có mang tiền không?

Lâm phi quay đầu hỏi cô.

Thiên Diện gật gật đầu, từ trong túi móc ra cái bóp Hermes làm thủ công bằng da đà điểu, bên trong chỉ để một card màu đen, tiền mặt không nhiều.

– Anh cần bao nhiêu?

Lâm Phi ngượng ngùng nói:

– Không cần quá nhiều, một tờ năm mươi có lẽ đủ rồi.

Thiên Diện liền thẳng tay đưa cho Lâm Phi một tờ một trăm.

– Anh cũng biết, tôi không mang theo tiền lẻ.

Lâm Phi cười nói:

– Cô chờ một chút.

Nói xong Lâm Phi biến mất, hắn chạy tới đường có cửa hàng buôn bán của Thủy Khẩu thôn với tốc độ cực nhanh tìm lấy một nhà bán tạp hóa, để đồng một trăm đặt trên quầy của ông chủ, sau đó ôm một vò rượu đế liền quay lại mộ.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt. Thậm chí ông chủ của tiệm tạp hóa còn tưởng rằng tiền từ trên trời rơi xuống.

Lâm Phi mở vò rượu trắng ra ngửa đầu uống hai hớp, sau đó lại rưới một ít trước mộ.

– ha, con nhớ khi còn bé cha có nói chờ con trưởng thành mới có thể cùng cha uống rượu. Bây giờ con uống cùng cha, thuận tiện nói xin lỗi với cha. Lúc trước vẫn luôn không dám đến trước mộ phần của cha thăm cha. Tất cả cũng là do con nghĩ quá nhiều, con đã sai.

Lâm Phi nói xong đặt bình rượu xuống trước ngôi mộ, lúc xoay người ánh mắt đã lấy lại sự sắc bén.

Khóe miệng của Thiên Diện hơi giật giật.

– Ổn rồi chứ?

– Ổn rồi.

Lâm Phi biết rõ hai từ này bao hàm những gì, lập tức đáp:

– Đi, chúng ta về nhà thôi.

Hơn nữa canh giờ Lâm Phi cùng Thiên Diện về đến nhà.

Bên ngoài Thiên Lan sơn trang có một chiếc Mercesdes hơi lạ nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết tất nhiên là hôm nay là ngày mà đại minh tinh Lâm Dao trở về.

Còn chưa vào đến cửa thì đã thấy Lâm Dao trên người mặc một chiếc váy liền ảo màu trắng thanh lệ từ trong nhà chạy ra.

– Anh! Anh làm sao vậy? Anh vẫn khỏe chứ?

Lâm Dao chạy đến phía trước Lâm Phi. Không nói đến hai lời liền ôm chặt lấy huynh trưởng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

Lâm Phi đưa tay lên mặt của em gái nhéo nhẹ một cái.

– Con bé ngốc! Anh có chuyện gì? Nhìn em xem, vội vàng chạy về đây chắc mất không ít việc.

– Cũng chỉ là mấy buổi diễn, em bỏ rồi! Anh, em rất sợ anh nghĩ quẩn.

Hốc mắt Lâm Dao hồng hồng, dường như đã khóc rất nhiều.

Một người mặc phục trang màu đen cũng bước ra sau, đeo kính mắt. Người phụ nữ đó tóc ngắn ước chừng ba mươi, chứng kiến Lâm Dao đang ôm chặt Lâm Phi không khỏi nhíu mày. Nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ lẳng lặng nhìn.

Giờ phút này Lâm Phi có một chút ấm áp, tuy hôm nay biết bản thân cùng với người của Lâm gia, đương nhiên là bao gồm cả Lâm Dao đều không có bất cứ quan hệ máu mủ nào.

Nhưng tình thân và sự quan tâm lẫn nhau thì không thể nào là giả được.

Huyết thống đại biểu cho cái gì chứ, thân thể con người của bản thân ngày hôm nay liên tục cải tạo cường hóa, đã không còn là chính mình lúc ban đầu rồi. Chẳng lẽ mình lại không nhận những người thân này sao?

– Yên tâm đi, anh chỉ đi thăm mộ phần thúc thúc của em, ngồi đó cùng ông ấy một lát.

Lâm Phi nói xong vỗ vỗ vào vai Lâm Dao, đi vào trong đại trạch.

Trong phòng khác Lâm Đại Nguyên đứng lặng yên như một gốc cây tùng nhìn Lâm Phi đang bước tới.

Phương Nhã Nhu cùng Tạ Doanh Doanh, Hứa Vân cùng những người khác đều nhìn Lâm Phi mỉm cười. Trong nhà này chẳng có ai ngủ ngon, dù sao không một ai không ngờ tới cái chuyện như vậy.

– Đại bá! Làm bá lo lắng.

Lâm Phi áy náy.

Lâm Đại Nguyên bỗng nhiên xụ mặt đấm vào ngực của Lâm Phi.

Mấy người phụ nữ ở bên cạnh đều có chút lo lắng, sợ Lâm Đại Nguyên muốn trách cứ Lâm Phi.

Ai ngờ, đôi mắt Lâm Đại Nguyên bỗng dưng tửng đỏ, hai tròng mắt long lanh, tiến lên ôm lấy Lâm Phi!

Ông lão nở nụ cười vui mừng mở miệng nói:

– Thằng ranh! Ta biết có một ngày cháu sẽ biết hết tất cả nhưng ta chưa bao giờ cho rằng điều này có thể khiến cháu gục ngã!

– Ta nói cho cháu biết, mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, mặc kệ trong người cháu đang chảy dòng máu của ai cháu vẫn là con trai ruột của huynh đệ Lâm Đại Hữu của ta!

– Năm đó lúc mà ta khổ sở nhất, bất lực nhất Đại Hữu luôn bầu bạn cùng ta, cổ vũ ta cố gắng vượt qua cửa ải khó khăn. Ông ấy mãi mãi là người đệ đệ mà ta thương yêu nhất, kính nể nhất!

– Cho nên khi mà ta biết được nó đón nhận một người phụ nữ đang mang thai ta ủng hộ lựa chọn của nó. Mãi cho đến khi ngươi sinh ra ta vẫn luôn coi ngươi như là cháu trai ruột thịt của ta!

– Đại Hữu bảo vệ ngươi, bị những tên vô sỉ hèn hạ xem mạng người như cỏ rác hãm hại mà chết. Cháu là đứa con trai mà nó đã dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ! Không có lý do gì cháu không phải con trai ruột của nó! Cháu không có lý do gì không phải họ Lâm! Hiểu không?

Lâm Phi kinh ngạc nhìn đại bá, những lời này lại khiến cho hắn cảm thấy bừng tỉnh!

Hắn cảm thấy tính mạng của phụ thân Lâm Đại Hữu dường như đã được kéo dài trên người của hắn, tất cả những gút mắc ở trong lòng đều được quét sạch sẽ!

– Anh, cha luôn không nói những lời này cho anh biết chính là vì không muốn anh nghĩ quá nhiều. Tất cả chúng ta chính là người một nhà.

Lâm Dao nói mà mắt cũng long lanh.

Lâm Phi cười thoải mái quay đầu nhìn em gái:

– Nhóc con! Xem ra em đã biết anh họ với em không có quan hệ máu mủ đúng không?

Lâm Dao ngượng ngùng cúi thấp đầu, khuôn mặt hơi đỏ ửng:

– Anh. . . Sau khi anh mất tích có lần cha mẹ có nhắc đến anh, em vừa hay nghe được anh không phải là con thân sinh của chúc. Nhưng em không phải là cố ý gạt anh, chẳng qua là cảm thấy nói ra sẽ chỉ làm anh khó chịu.

– Hơn nữa anh còn tốt hơn cả anh ruột của em, có hay không có quan hệ máu mủ kỳ thực căn bản không còn quan trọng nữa.

Lâm Phi mỉm cười thò tay xoa xoa tóc của Lâm Dao, thật đúng chỉ có bản thân là mơ màng không hay biết.

Người phụ nữ mặc phục trang lặng lặng ở bên cạnh Lâm Dao, thấy cảnh tượng như vậy không khỏi nhíu mày, tỏ vẻ hơi lo lắng.

Phương Nhã Nhu bước tới nắm chặt lấy hai tay của Lâm Phi thở dài:

– Thật ra tối hôm qua biết rõ anh ở nghĩa trang em chỉ muốn đi xem anh thế nào nhưng tâm trạng của bác cũng không tốt lắm. Trời mưa ông ấy lại bị phong thấp đau nhức, em không thể đi bầu bạn cùng anh.

Lâm Phi cảm kích gật đầu:

– Em làm rất đúng, không cần phải áy náy. Ở trong nhà bác có bác sĩ như em chăm sóc anh cũng yên tâm.

– Tiểu Phi Phi! Anh cũng phải biểu dương em một chút! Em cũng đã nói rất nhiều chuyện cười khiến cho tâm trạng của bác tốt lên rất nhiều, còn giúp bác mát xa nữa!

Tạ Doanh Doanh lại đi đến nắm tay tay còn lại của Lâm Phi, không phục cho lắm.

Vẻ mặt Lâm Phi đầy sự bất đắc dĩ. Cô thiếu nữ này đúng đắn hơn một chút thì tốt rồi nhưng vẫn luôn không làm được.

Lúc này nữ trợ lý mặc đồng phục vẫn luôn yên lặng quan sát đi tới nói:

– Tiểu thư Lâm Dao, đã xác định được tiên sinh Lâm Phi không sao, chúng ta phải mau chóng xuất phát đi Hồng Kong. Bên kia vẫn luôn đợi cô dự họp phát ngôn cho hoạt động.

Lâm Dao chu mỏ một cái.

– Chị Thái, chờ một chút. Khó khăn lắm tôi mới về được một chuyến, đợi ăn xong cơm tối rồi hẵng đi. Dù sao hoạt động đó cũng phải đợi đến ngày mai mà.

Lâm Phi cười nhạt.

– Cô ta là người quản lý của em?

– Ừm.

Lâm Dao gật đầu giới thiệu nói:

– Cô ấy tên là Thái Linh, bình thường chúng em hay gọi là chị Thái, ở trong ngành chị ấy là người quản lý rất có tiếng. Công ty sắp xếp cô ấy cho em. Bình thường chị Thái giúp em sắp xếp lịch trình, chương trình diễn xuất khắp nơi trong một ngày, giúp em không ít việc, rất bảo vệ cho em.

Thái Linh nhíu mày, cô ta có chút sốt ruột. Với tư cách người nghệ sĩ nếu không theo sự sắp sếp về thời gian của bên tài trợ dự họp đại diện phát ngôn tức là không giữ thể diện cho bên bỏ tiền ra rồi? Điều này sẽ bị bên truyền thông viết thành một bài báo lớn để tạo dư luận.

– Lâm tiên sinh, thật hân hạng được gặp anh và người nhà của tiểu thư Lâm Dao. Xin thông cảm, đối với hoạt động phát ngôn của nhãn hàng lớn nếu như không xuất hiện danh tiếng của tiểu thư sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Thái Linh vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lâm Phi không cho là đúng:

– Em gái tôi phải ăn xong cơm rồi hãy nói. Hoạt động của ngày mai nhất định sẽ theo kịp.

– Cũng không phải như vậy, nhà sản xuất yêu cầu Lâm Dao tiểu thư đến sớm ăn một bữa cơm cùng với mấy ông chủ lớn của họ. Đây là việc xã giao bình thường của nghệ sĩ, đối phương đều là những nhân vật trong giới thượng lưu, không đến là không nể mặt bọn họ rồi.

Thái Linh hơi mất kiên nhẫn, những người không ở trong nghề này căn bản không hiểu quy củ của giới văn nghệ sĩ.

– Cô dường như không hiểu.

Sắc mặt Lâm Phi lạnh xuống.

– Em của tôi muốn làm gì thì làm, nó không cần nể mặt bất cứ kẻ nào hết. Bảo người giới thời thượng đó toàn bộ xéo đi, không đi là không đi.