Chương 516: Bắt Đầu Lừa Dối

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi biết đây có khả năng là hình dáng Tinh Thần Thạch, Lâm Phi lập tức xoay chuyển lời nói, bắt đầu thuật lại cẩn thận:

– Quả cầu màu sắc rực rỡ này cũng là vật lão hay mang theo, lão nói là mượn của ai đó mà tôi cũng quên rồi. Dù sao thì lúc nhàn rỗi lão cũng lấy ra đeo vào ngón tay chơi. . . ngoài ra còn có. . .

Không đợi Lâm Phi nói tiếp, Tạ Thiên Thuận đã ngắt lời hắn.

– Đợi chút, lúc nãy cậu nói. . . quả cầu màu sắc rực rỡ của Long Ngũ ấy, có thể miêu tả tỉ mỉ một chút nữa không? Ánh mắt Tạ Thiện Thuận không kìm nén được chút kích động.

Lâm Phi giả vờ làm bộ dạng kinh ngạc:

– Sao cơ, thứ đó chính là Tinh Thần thạch ư? Tôi thấy cũng không có gì đặc biết quý hiếm, cứ như một viên đá có nhiều màu sắc thôi, nhìn dưới ánh sáng mặt trời thì rất rực rỡ nhưng lúc bình thường cũng không có dáng vẻ gì đặc biệt để nói cả, tôi còn tưởng đây là viên ngọc quý gì cơ ấy.

– Lúc đấy cậu còn bé thế thì làm sao biết được sức mạnh ẩn chứa bên trong Tinh Thần Thạch.

Tạ Thiên Thuận nói.

– Viên đá kia, bây giờ ở đâu, cậu có biết không?

Sắc mặt Lục Trường Minh cũng đã trở nên cứng nhắc, đủ thấy sự kích động trong lòng hắn.

Lâm phi lộ ra vẻ không vui nói, cúi đầu, giống như đang do dự suy nghĩ gì đó.

Người của tứ đại gia tộc đều cảm thấy Lâm Phi đang bảo vệ bí mật, thầm nghĩ tên tiểu tử này quả nhiên biết rất nhiều thứ, chỉ là trước giờ vẫn luôn che giấu.

Không ngờ rằng vẻ mặt của Lâm Phi rất nghiêm túc nhưng trong lòng đã vui cười nở hoa, ai da, làm thế nào mới tốt đây, nên biểu diễn như thế nào để lừa dối bọn họ đây.

Lúc này, gia chủ Long Khi uống ngụm trà, chậm rãi nói:

– Lâm Phi à, nói thật bọn tôi cũng biết như vậy có thể gây ra những hậu quả khôn lường cho cậu nhưng bọn tôi hiểu rõ rằng nếu như không tìm lại được Tinh Thần Thạch thì không thể nào khôi phục lại được Truyền Tống Trận, căn cơ của tứ đại gia tộc chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ không thể đứng vững được.

– Cho nên. . . cậu đừng mong là mình sẽ gặp may. Hôm nay chúng tôi không có được những tin tức hữu dụng thì nhất định sẽ không để cậu đi đâu.

– Có lẽ cậu cũng cảm nhận được bốn cao thủ trấn thủ ở hậu viện của Tạ gia chúng tôi. Bốn vị đó đều là tổ tông trụ cột của tứ đại gia tộc, tu vi của họ đều cao hơn cậu, ngay cả lão Tứ đang ngồi kia cậu cũng chẳng thắng được chứ đừng nói đến việc đánh thắng bốn vị tổ tông kia.

– Tôi khuyên cậu, nếu mà cậu vẫn còn giữ cái kiểu biết mà không nói, có nói cũng không nói hết thì tứ đại gia tộc chúng tôi sẽ không khách khi với cậu đâu. Nhưng nếu không có nguyên nhân gì mà cậu nói cho chúng tôi biết chân tướng thì chúng tôi sẽ không đuổi cùng giết tận cậu đúng không? Dù sao thì người có sức uy hiếp tới chúng tôi không phải là cậu mà là sư phụ Long Ngũ của cậu thôi.

Lâm Phi lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh thường:

– Giết tôi? Nếu các ông thật sự dám giết tôi thì cũng đừng mơ tưởng đến Truyền Tống Trận nữa, các ông. . . đừng có mơ còn ai sống được nữa.

– Hừ, miệng lưỡi ba hoa.

Vương Chính nói:

– Cậu dựa vào đâu mà dám nói những điều đó.

– Chỉ dựa vào. . . việc lão điên kia sẽ sớm quay lại trái đất thôi.

Lâm Phi thản nhiên cười tà nói.

Mọi người đều sợ hãi, người run lên, không ai dám tin điều mà bọn họ vừa nghe được.

– Cậu. . . cậu nói. . . nói Long Ngũ đã rời khỏi trái đất rồi sao?

Tạ Thiên Thuận kinh ngạc nói:

– Hắn. . . đã đạt đến Tinh Thần Cảnh rồi?

Lâm Phi vẻ mặt suy tư nói:

– Lão ta đi lâu rồi, muốn đi là đi muốn về thì về thôi. Lúc trước tôi chẳng biết cảnh giới của lão gọi là gì, thì ra là Tinh Thần Cảnh à. . . Ồ, Thần Minh trong Tinh Không nhi, cái tên này là do ai đặt mà ý nghĩa thế.

Cả đám trố mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ Lâm Phi có phải nói bừa không nhưng theo như sức chiến đấu năm đó của Long Ngũ một mình quét một nhát đã đánh gục được hai mươi mấy Vương giả của tứ đại gia tộc thì có lẽ một trăm năm mà đạt được Tinh Thần Cảnh thì cũng là quá chậm rồi.

Mọi người không thể tin được, khả năng như thế là rất lớn chứ nếu không một cường nhân biến thái như hắn sao lại mất tích lâu như thế được.

Chỉ nghe thấy vậy thôi là bọn họ đã thấy sợ rồi.

Lâm Phi nói như vậy có nghĩa là hắn có quan hệ với Long Ngũ, một khi bọn họ đối phó với Lâm Phi, Long Ngũ đến tìm bọn họ trả thù, nếu thật vậy thì cả gia tộc đều sẽ chết sạch, không ai có thể trốn thoát được.

Cường giả cảnh giới Tinh Thần muốn phá hủy trái đất cũng dễ như trở bàn tay chứ đừng nói là giết cái bầy kiến hội như bọn họ.

Chẳng lẽ bọn họ chọc phải ổ kiến lửa, phải gặp tai ương rồi?

– Từ từ đã.

Vương Chính nhíu mày, phát hiện có gì đó không đúng:

– Cậu nói cậu biết Long Ngũ rời khỏi địa cầu nhưng trước đó hỏi cậu, cậu luôn miệng nói năm mười một tuổi sau khi chia cách với Long Ngủ thì không bao giờ gặp lại nữa, hơn nữa cũng không biết hắn ở đâu. Cậu còn nói cậu quay về Hạ Quốc là vì đợi hắn đến tìm cậu nhưng hắn vẫn chưa đến. . .

– Tại sao bây giờ cậu lại thay đổi một trăm tám mươi độ? Cậu đừng có coi bọn ta đều là lũ ngu, cậu nói cái gì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.

Lâm Phi cũng biết không thể dễ dàng lừa gạt bọn họ được, bình tĩnh cười nhạo nói:

– Lão già kia, ông thật sự già đến hồ đồ hay là già rồi nên ngu ngốc?

– Cậu. . . cậu dám mắng tôi?

Vương Chính xấu hổ, sắc mặt đỏ lên.

– Tôi rỗi hơi mà ngồi mắng ông à! Cái đầu ông chỉ để mọc tóc thôi à?

Lâm phi trợn mắt:

– Các ông đều nói một trăm năm trước lão điên kia giết chết cao thủ tứ đại gia tộc, cứ luôn miệng gọi lão là ma đầu.

– Cho dù các ông không gọi lão là ma đầu thì tôi cũng đâu có biết các ông và lão có quan hệ gì? Lão già điên đó điên khùng, những việc lão làm chả có gì gọi là bình thường, tứ đại gia tộc các ông tìm lão thì có chuyện gì tốt đẹp cơ chứ?

– Giống như bây giờ các ông biết tôi và lão có quan hệ mật thiết thì lại gài bẫy tôi để tối nhảy vào, ỷ đông hiếp yếu. Hừ, nếu không phải hôm nay tôi không thể giả bộ ngớ ngẩn được nữa thì còn lâu tôi mới nói ra.

– Duyên phận của tôi với lão ta vốn dĩ không thể công khai với các ông, các ông hỏi thì tại sao tôi phải trả lời thành thật cơ chứ? Hơn nữa còn có Vương gia các ông ở đây tôi có phải là thằng đần đâu mà nói hết ra.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, họ cảm thấy những lí do thoái thác này của Lâm Phi tuy là thô lỗ nhưng không phải vô lý.

Lâm Phi hết lần này đến lần khác bước khỏi cảnh của tử thần, hắn cũng chẳng phải học sinh ba tốt, những chuyện quan trọng như thế làm sao mà ông hỏi gì hắn đáp nấy được.

Lúc này Lâm phi lại thêm dầu vào lửa:

– Nhưng có một chuyện tôi không có lừa các ông, lão ta đúng là có nói với tôi, bảo tôi ở Lâm An chờ lão, bởi Lâm An chính là nơi mà lần đầu tiên tôi gặp lão.

– Còn về thời gian gặp mặt, chính là khi công pháp tu luyện của tôi tới bình cảnh, lúc trước tôi cho rằng tôi đã đạt được tới bình cảnh rồi, kết quả lần đó ở trên đảo cải tử hồi sinh tôi mới phát hiện vẫn chưa đến bình cảnh, có thể đây cũng là nguyên nhân lão tạm thời chưa quay lại.

Tạ Doanh Doanh vẫn luôn đứng một bên ngoan ngoãn nghe không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên hỏi:

– Nếu hắn đã qua đến vũ trụ mênh mông đầu bên kia, anh luyện đến trình độ nào, hắn làm sao biết được?

Trong lòng Lâm Phi có chút hồi hộp, không xong rồi, đây cũng là một vấn đề, hắn cũng không thể bịa chuyện, bởi vì bọn người trước mắt này cho dù không có kiến thức, cũng khó đảm bảo phía sau mấy lão quái vật có thể không nghe ra sơ hở.

Nhưng không đợi Lâm phi giải thích, Tạ Thiên Thuận đó cũng rất “giúp đỡ” nói:

– Ai, cao nhân Tinh Thần cảnh, thủ đoạn đâu thể để chúng ta đoán được, đã có thể tạo được Truyền Tống Trận giữa các hành tinh còn không có chút thủ đoạn này sao?

Mọi người cũng bằng lòng chấp nhận, chút bản lĩnh này nếu như Long Ngũ chính là Tinh Thần cảnh, nhất định có khả năng.

Tạ Doanh Doanh tuy vẫn cảm thấy có vấn đề nhưng cũng ngại cáo buộc gia gia, nhu thuận cười một tiếng.