Chương 665: Gặp Lại Cố Nhân

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vừa kết nối được thiết bị liên lạc, Samael liền nói to vào micro:

– Đại nhân Giovanni! Sau khi các ngài rời đi, không biết Scarpe bằng cách nào đã tìm được đến căn cứ, hiện giờ, căn cứ đã sắp thất thủ! Còn có một hạm đội Mỹ không biết từ đâu đến đang chuẩn bị tập kích…

Lời chưa nói xong, Lâm Phi đã bay từ phía dưới lên đến phòng chỉ huy, bước về phía y.

Samael cũng không kịp báo lại cho Giovanni và Mộ Tử Mặc ở đầu dây bên kia, sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi.

-Scarpe, ngươi làm vậy là vô cùng ngu xuẩn, ngươi cho rằng phá hủy được căn cứ này thì có thể thay đổi được cục diện sao? Tô Ánh Tuyết vẫn còn nằm trong tay của bọn ta, có nghĩa là kế hoạch của bọn ta vẫn được tiếp tục! Một khi Ám Ảnh chi Vương đại nhân hồi sinh được vợ của ngài, ngươi chắc chắn không phải đối thủ của hai người bọn họ!

Samael biết rõ có chống lại hay chạy trốn thì cũng không có cơ hội, vì vậy tận dụng sự bình tĩnh, bắt đầu nói chuyện, y muốn khiến cho Lâm Phi lo lắng.

– Ánh Tuyết tất nhiên ta sẽ đi cứu … Nhưng mà, ngươi đã bắt Hứa Vi, không cần biết ngươi nói cái gì, hôm nay, ngươi nhất định phải chết!

Lâm Phi cũng không muốn lãng phí thời gian, lao nhanh về phía trước, tay trái đấm móc một cú vào thẳng vào chỗ hiểm ở cổ của Samael.

Biết được Lâm Phi vốn không muốn nói chuyện, Samael đã sớm phát động nguyên khí Phách Vương chờ sẵn, vòng bảo hộ nguyên khí màu vàng sáng chói lập tức hiện ra!

Tuy nhiên, tốc độ của Lâm Phi đã vượt xa sự tưởng tượng của y, còn chưa kịp né thì phần cổ bên phải của y đã lĩnh một cú đấm, lún xuống!

Bị một quyền đánh cho bay mạnh ra phía ngoài, hai mắt Samael lồi ra, vô cùng đau đớn, cũng may trong cơ thể y cũng có máu của Huyết tộc tăng cường giống như các chiến tướng khác, cho nên khả năng hồi phục và sức mạnh sinh tồn cũng không giống bình thường, dù mạch máu của y có vị vỡ nát hết thì vết thương cũng sẽ liền lại một cách nhanh chóng!

Khi y nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phi một lần nữa hóa thành cái bóng nhìn không rõ, tim đập mạnh trong lồng ngực, vô thức thúc giục nguyên khí, nguyên khí không ngừng phát ra giống như thác nước ớ xung quanh cơ thể.

Từng luồng nguyên khí mạnh mẽ bao quanh người y, bảo vệ toàn thân, tỏa ra một thứ ánh sáng lung linh, rất đẹp mắt.

Đây chính là chiêu phòng ngự mạnh nhất trong công phu Phách Vương, có tên gọi là “Phách Vương tạ giáp ”, có thể phân tán sức mạnh tấn công của đối thủ thông qua những luồng nguyên khí không ngừng chuyển động.

Quả thật nếu không phải là không thể chống đỡ được, Samael căn bản cũng sẽ không dùng đến cách này để bảo toàn tính mạng.

Tuy nhiên, Lâm Phi đâu có để ý đến quả cầu nguyên khí sáng chói trước mắt kia là cái gì, tập trung sự truy đuổi lên phía trước , ánh mắt như điện, một quyền liền đánh xuyên qua được bức tường đồng vách sắt Bá vương kia.

Người chưa đến, khí đã đến trước, tạm thời, bí quyết Ngọa Long của Lâm Phi vẫn chưa luyện đến đại thành, thiếu chút nữa là đạt đến trình độ điêu luyện, không được dùng đến nguyên khí nhưng không có nghĩa là không thể điều động khí trong cơ thể.

Khí trong đan điền được phát động, một luồng nguyên khí tự do cuộn cháy khắp huyết mạch, cơ bắp trên cánh tay hẳn cũng theo * ba phần.

Tay phải đưa ra, bước chân và thân người cũng đồng thời lao theo, năm ngón tay mở ra, mỗi ngón tay như trụ đồng côn sắt, đốt ngón tay hơi cong lại cùng với móng vuốt sắc bén.

Đây chỉ là một chiêu Ưng trảo công cơ bản nhưng Lâm Phi sử dụng lại như quỷ thần hung ác và dũng mãnh, như muốn phá nát tim phổi của kẻ địch.

Sức mạnh ở đầu ngón tay còn chưa chạm đến vòng bảo hộ nguyên khí trên người Phách vương kia, đã tạo ra âm thanh bạo phát giống như thuốc nổ.

Vào thời xưa khi Ưng trảo công phổ biên rộng khắp, dùng tay không có thể xuyên thủng bụng trâu là một tiêu chuẩn cơ bản của Đại Tông sư, Lâm Phi lần này đừng nói là trâu, ngay đến tê giác sợ là cũng không cản nổi!

Samael ở trước mặt đang cố vùng vẫy, giãy giụa không khác gì một con trâu điên!

– Tách tách tách!!…

Những tiếng nổ lách tách liên tục vang lên, Ưng trảo của Lâm Phi đang xuyên qua lớp nguyên khi Bá Vương, vốn là muốn làm tiêu tan nguyên khí của hắn, nhưng ngược lại đã bị đánh tan trước rồi!

Mặt Samael lộ ra vẻ tuyệt vọng sợ hãi, nhưng vốn không thế nào né được tốc độ của Lâm Phi, đành trơ mắt nhìn tay hắn chạm thẳng vào vị trí quả tim của y.

-Bụp!

Cú đấm cùa Lâm Phi xuyên thẳng từ trước ngực Samael ra phía sau lưng y, trong tay hắn đang nắm quả tim vẫn còn nóng hổi, thập chí vẫn còn đang đập.

Lâm Phi không hề do dự bóp một cái, quả tim lập tức bị nát vụn.

Samael chết không nhắm mắt, mắt y nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi có vẻ mặt lạnh lùng trước mặt, không thể tin được, sức mạnh và tuổi thọ mà mình phải khô sở theo đuổi, vậy mà lại bị một tên hậu bối dễ dàng phả hủy!

-Ngươi … Được lắm …

Samael miệng trào máu, thều thào được mấy tiếng, rồi liền ngã khuỵ xuống, nhìn là biết không sống được!

Y chết ngay lập tức, bên ngoài hạm đội hải quân của Mỹ đã bắn liên tiếp mấy trăm quả đạn pháo, tấn công điên cuồng vào căn cứ của Luyện Ngục Quân Đoàn.

Hứa Vi đã đem những quân sĩ Luyện Ngục bị thôi miên không còn cách nào kháng cự kia giết gần hết, rồi đoạt lấy một đôi giày phản trọng lực từ một quân sĩ Luyện Ngục để thoát ra khỏi nơi này.

Lúc này, nhìn thấy Lâm Phi cũng đã giết chết Samael, mối hận trong lòng rốt cuộc đã được báo, có điều, nghĩ đến Tô Ánh Tuyết, cô vẫn có chút sốt ruột.

– Chúng ta mau đi thôi! Hòn đảo này sắp bị chìm nghỉm rồi, căn cứ của bọn chúng chắc chắn không còn lại được gì! Đi cứu tiểu Tuyết quan trọng hơn.

Lâm Phi gật đầu, vẫy tay gọi Ô Lỗ Lỗ, ba người cùng nhau bay khỏi cái đống đổ nát này, căn cứ Luyện Ngục dần chìm vào trong biển lửa.

Những vũ khí khoa học đỉnh cao đã được đoàn quân Địa ngục chế tạo, tất cả sẽ được chôn sâu dưới đáy biển, dù là Mộ Tử Mặc có thể chế tạo lại được tất cả thì cũng cần tiêu tốn rất nhiều thời gian, tinh lực và tài lực.

Trên không, Thiên Diện không biết đã đến từ lúc nào, đang chờ ba người bọn họ.

Thấy Hứa Vi đã được cứu ra thành công, trên khuôn mặt Thiên Diện không khỏi lộ ra sự vui mừng từ tận đáy lòng:

– Vi Vi, cô không sao chứ?

Hứa Vi có hơi bât ngờ, Thiên Diện lại có thế cười với cô, còn hỏi thăm cô, nhưng lúc này, cô không còn lòng dạ nào để tâm đên những điều đó, chỉ gật đầu đáp:

– Tôi không sao, chúng ta mau đi tìm Ánh Tuyết thôi! Ngộ nhở Ám Ảnh Chi Vương định dùng sinh mạng của cô ấy để đổi lấy mạng của vợ hắn thi gay!

-Mấy người ở lại đi, một mình tôi đi được rồi, như vậy an toàn hơn!

Lâm Phi nghiêm mặt nói.

Tuy nhiên, Thiên Diện lại bay đuổi theo Lâm Phi, cau mày nói:

– Không được, tình huống lần này đặc biệt, tôi phải đi chung với anh, tôi sẽ chú ý bảo vệ mình, nếu có chuyện sẽ lập tức bỏ chạy, có anh ở đây, bọn chúng có muốn đuổi theo tôi cũng khó!

Lâm Phi hơi do dự, biết rõ có ngăn cản cũng không ngăn được, cho nên đành thở dài, gật đầu đồng ý.

– Em cũng đi, Ánh Tuyết là vì đến cứu em, em cũng phải vì cô ấy …. Anh yên tâm, em sẽ theo cách xa, sẽ không tự lượng sức mà lại gần những tên mạnh hơn!

Hứa Vì vội vàng nói.

Lâm Phi không muốn đôi co cùng phụ nữ, liền quay đầu nói với Ô Lỗ Lỗ:

– An toàn của họ giao cho ông, bố trí lưới phòng hộ tinh thần cho họ, chi cần làm chậm sự tấn công của kẻ địch, ngoài ra, tôi sẽ đến bảo vệ!

– Hì hì, không thành vấn đề!

Ô Lỗ Lỗ nói, trong lòng tràn đầy tự tin, quá thật gã cũng rất tò mò muốn biết Ám Ảnh Chi Vương rốt cuộc muốn làm gì.

Cùng lúc đó, Tô Ánh Tuyết đang bị một đám người Huyết tộc giận dữ áp giải đến nơi đã được định trước.

Bên dưới vẫn là đại dương xanh thẳm, nhìn không ra có điều gì khác lạ, chỉ có một chiếc chiến hạm màu đen của Luyện Ngục Quân Đoàn đang đợi bọn chúng đi đến.

Mọi người rơi xuống boong thuyền của chiến hạm, đám người đợi san ở đó vội vàng xông đến.

Một tên da trắng râu ria xồm xoàm và một vị phu nhân đã có tuổi, chính là lãnh đạo cùa đám người kia từ phía trước đi đến.

– Cung nghênh Ám Ảnh chi vương!

Cả đám người liền khiêm tốn cúi đầu chào.

Tô Ánh Tuyết nhìn thấy vị phu nhân, ánh mắt liền lóe lên một chút khác thường:

– Mục phu nhân?

Hai người này chính là Mục phu nhân và Prankie lúc trước trong Hội đồng tham nghị ở Đại sảnh! Cũng chính là nghị viên đã dẫn Tô Ánh Tuyết và Lâm Phi đi thăm quan bảo khố của Hội đồng tham nghị trước khi nhận Tô Ánh Tuyết gia nhập vào Hội đồng tham nghị!

Mục phu nhân và Prankie nhìn Tô Ánh Tuyết cười một cách thần bí, Mục phu nhân nói:

– Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi!

– Tại sao các người lại ở đây? Các người và Luyện Ngục Quân Đoàn có quan hệ như thế nào?

Tô Ánh Tuyết bình tĩnh hỏi.

Hai người họ không trả lời, bởi đây không phải là nơi mà bọn họ có thể quyết định, mà phải ngoan ngoãn tuân theo ánh mắt thăm dò của Mộ Tử Mặc.

Mộ Tử Mặc ánh mắt âm u nói:

Không cần hỏi quá nhiều, chẳng mấy chốc nữa, ngươi sẽ biết toàn bộ nguyên do … Đem linh cữu của vợ ta ra đây!

Prankie tuân lệnh đáp, rỗi vẫy tay về phía đám thuyền viên phía sau một cái, lập tức có mấy tên trai tráng, mang cột cỗ quan tài màu xanh đen từ trong khoang thuyền đi ra, cẩn thận bày lên boong thuyền.

Cỗ quan tài này lúc trước bọn Lâm Phi đã thấy trong bảo khố của Hội đồng tham nghị, thứ đồ vật kì lạ này đã khiến cho Tô Anh Tuyết chịu sự đau đớn vô cùng.