Chương 558: Võ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong màn tuyết rơi hai người lại nhìn về phía hạp cốc kia, trầm ngâm suy tư.

– A Di Đà Phật. . .

– Thiền sư Linh Tố hít một hơi thật sâu, bùi ngùi cảm khái:

– Vốn dĩ là vô vật, hồng trần đã nhuộm tự nơi nao. . . Kiến giải của thí chủ đã ngộ sâu Phật lý, đại triệt đại ngộm đúng là võ đạo thánh kiến.

Lâm Phi khẽ nhíu mày nhưng rồi lại lắc đầu:

– Không, đại sư, ông nói sai rồi. . . đây không phải “võ đạo” mà là “võ” .

– Võ?

Linh Tố khựng lại, lúc này mới nhớ lại câu nói của Long Ngũ năm nào: “Ngay cả võ ngươi còn chưa có, nói gì đến đạo.”

– Lâm thí chủ, hẳn là cậu đã hiểu thấu đáo lời nói của tiền bối Long Ngũ ngày đó?

Hai mắt Linh Tố sáng lên.

– Cũng không hẳn vậy. . .

Câu trả lời của Lâm Phi khiến Linh Tố có chút mất mát cùng nghi hoặc.

– Chỉ là tôi tự nhiên có một vấn đề thắc mắc.

Lâm Phi quay sang nhìn hạp cốc, đứng chắp tay, lẩm bẩm:

– Võ giả trên thế giới này đều truy cầu “dùng võ nhập đạo” , coi “võ” là một cách để ngộ đạo.

– Đại đạo hơn ba ngàn nhưng đều đổ về một biển, võ giả đều vì đại đạo mà dốc lòng dốc sức nhưng. . . cái gọi là “đại đạo” này là mục tiêu cuối cùng sao?

Linh Tố gật đầu nói:

– Vô thượng thiên đại, tung hoành trong vũ trụ này tất nhiên phải cần những người tu hành như chúng ta tiến bộ, tìm hiểu kỹ càng còn những người luyện võ nếu như trong võ khinh đạo thì há chẳng phải đã trở thành những kẻ sơn dã mãng phu sao?

– Đúng vậy.

Lâm Phi gật đầu:

– Trước đây tôi cũng từng cho là như thế nhưng đại sư thử nhìn xem. . . lão điên cũng được ông gọi là Long Ngũ tiền bối, lão ta không cần tu vi gì hết chỉ cần một nhánh cây quét qua mà có thể có uy lực kinh thiên động địa như vậy. Nếu là tôi hay ông thì cho dù có dùng hết tu vi, dùng hết nguyên khí, e rằng. . . cũng không thể nhẹ nhàng vô lực mà làm được như vậy?

Linh Tố suy tư, khẽ lắc đầu:

– Nếu bảo phá sơn thành một hạp cốc như vậy thì bần tăng tự nhận là không phải không thể. Nhưng nếu như tiêu sái tùy ý mà đưa tay ra như vậy, coi núi đá chỉ là bột mịn mà phẩy tay để được như vậy thì tuyệt đối không thể.

– Chính là vậy đấy.

Lâm Phi cười nhạt:

– Bây giờ tôi đang nghĩ, có phải mọi người cho rằng “võ” quá đơn giản, nếu như. . . mọi người không theo đuổi “võ” như một cách để “nhập đạo” mà là tự bản thân mỗi người dốc hết lòng thì nó chính là một loại cảnh giới chí cao ngang bằng với “đạo” .

– Như vậy. . . những người luyện võ như chúng ta khó khăn lắm mới luyện được chút võ nghệ mà lại chuyển đi theo đạo thì chẳng phải sẽ là thừa giấy vẽ voi, đầu đuôi lẫn lộn, làm trò chưa cho mọi người sao?

– Điều này. . .

Linh Tố trừng mắt nhìn, trước giờ lão chưa từng nghĩ tới chuyện đó, có lẽ những võ giả trên đời này đặc biệt là những cao thủ võ nghệ cũng sẽ không nghĩ như vậy.

Bởi vì càng là những võ giả cảnh giới cao thâm sẽ lại càng cảm nhận được rõ ràng rằng các chiêu thức võ công đều quá khuôn thước. Các cao thủ quyết đấu, phần thắng cũng đều thuộc về những người có cảnh giới cao thâm.

Ví dụ đơn giản nhất chính là một võ giả hậu thiên, cho dù chiêu thức của hắn có lợi hại thế nào thì cũng khó mà có thể đánh bại được võ giả tiên thiên có chân khí tiên thiên.

Đây cũng là điều khiến nhiều các cao thủ không quan tâm đến chiêu thức mà chuyên tâm tu luyện nội công, dùng tu vi để chiến thắng.

Nhưng Long Ngũ cũng thế, Lâm Phi cũng vậy, có vẻ như bọn họ đều không tuân thủ theo những trạng thái bình thường như vậy.

Bọn họ không cần tu vi gì cả mà chỉ cần những chiêu thức đơn giản cũng đã có thể có được uy lực vượt xa kẻ sử dụng chân khí, thậm chí còn có thể công phá được nguyên khí.

Chỉ phân tích trên mặt chữ thì có thể dễ dàng hiểu được nhưng bản thân “võ” cũng có thể ngang hàng với “đạo” , nếu muốn làm được như vậy thì còn khó hơn cả lên trời!

Có thể lấy một ví dụ so sánh, nếu đột nhiên muốn anh cầm một thanh kiếm sắt đi so chiêu với một đối thủ lái máy bay ném bom, như thế chẳng phải là chuyện cười sao?

Nếu anh muốn thắng cũng không phải không được, điều kiện tiên quyết là anh phải sử dụng thanh thiết kiếm này với tốc độ nhanh kinh hoàng để phi lên không trung, đâm thẳng vào chiếc máy bay kia, như vậy đối thủ sẽ bị nổ tung giữa không trung.

Vấn đề là Long Ngũ có thể làm được như vậy, Lâm Phi cũng làm được đôi chút, còn người khác ai có thể làm được cơ chứ?

Linh Tố nhận ra ba mươi năm mình khổ tâm nghiên cứu cũng chỉ là bỏ đi. . . bởi lẽ điều này còn khó hơn cả việc bắt hắn đột phá cảnh giới vương giả!

– Thiện tai. . . thiện tai. . . Thí chủ. . . thí chủ đã giải đáp được khúc mắc bao năm qua của bần tăng.

Linh Tố cười buồn:

– Đáng tiếc bần tăng vẫn không thể không nắm được vấn đề cốt yếu, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội được gặp lại tiền bối Long Ngũ rồi.

Lâm Phi cũng biết đó là một kết luận vô cùng hiếm có, bởi trước khi hắn lĩnh ngộ được điều này hắn cũng cho rằng tham ngộ đại đạo quan trọng hơn chiêu thức võ công rất nhiều.

Nhưng đến khi hắn lý giải được những gì ẩn chứa trong từ “võ” kia, hiểu được hàm ý thực sự của nó, nghiệm được ra rằng thứ ngưng tụ lại trong một quyển một chưởng thực sự là cái gì thì lúc đó hắn mới tỉnh ngộ, mới biết được rằng thực ra bản thân “võ” cũng đã là một loại sức mạnh đơn thuần nhất, cường đại nhất rồi!

Điều mà lão điên kia muốn nói đến là thứ mà Lâm Phi không thể nào lĩnh ngộ được hoàn toàn nhưng hắn cũng coi như đã hiểu ra được một chút, đó chính là chữ “si” !

Người của tứ đại gia tộc đã từng nói năm đó Long Ngũ không thích hợp tu luyện tiên thiên nhưng lại si mê cổ võ nên đã tự mình nghiên cứu cổ võ, đạt được tu vi đáng nể trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Thực ra đám lão tổ tông của tứ đại gia tộc kia cũng không nhìn nhầm, đúng là Long Ngũ có thiếu sót về mặt tu luyện, có lẽ cũng chẳng phải thiên tài gì nhưng lão thực sự rất đam mê luyện võ.

Đây cũng chính là một loại si mê cổ võ đến cực điểm, bản thân chẳng có cơ cốt thiên tài gì cả nhưng lão lại đi theo con đường mà mọi người không đi, đó là chuyên tu võ, không tu đạo!

Tất nhiên là trên đời này những người luyện võ đơn thuần chứ không tu đạo thì nhiều vô số kể nhưng không có ai có thể tu đến mức vô địch thiên hạ như Long Ngũ mà đa phần chỉ là đám người vũ phu mà thôi.

Có thể nói rằng những thành tựu mà Long Ngũ đạt được là nhờ có cơ duyên và may mắn nhưng hơn hết cả chính là lão đã say mê nghiên cứu, đã “si võ” hơn bất kỳ ai!

Đúng là lão không phải một thiên tài tu hành nhưng lại là một thần tài luyện võ.

Lâm Phi cảm thấy hạnh phúc khi mình còn trẻ tuổi như vậy mà đã ngộ được một chút ít kiến giải của cao nhân, điều này sẽ rất có ích cho hắn.

Trong một thời gian ngắn Lâm Phi cũng không thể tăng được nhiều lực chiến đấu nhưng đối với con đường tu luyện sau này của Lâm Phi mà nói thì đó là một cánh cửa tuyệt vời mở ra thế giới rộng lớn cho hắn.

– Đại sư, tôi phải cảm ơn ông đã mang lại phần cơ duyên này cho tôi. Công việc đã xong rồi, tôi phải đi đây. Thời gian qua tôi đã ở đây không rõ ngày đêm, dám hỏi hôm nay là ngày mấy?

Lâm Phi sợ mình rời khỏi Lâm An lâu quá mọi người trong nhà sẽ lo lắng.

Điều khiến Lâm Phi cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là thiền sư Linh Tố rút từ túi quần dưới lớp áo cà sa ra một chiếc điện thoại loại mới nhất của Apple.

Lão hòa thượng thản nhiên nhìn vào điện thoại nói:

– Hôm nay là ngày mồng chín tháng một. Thí chủ ở đây cũng hơn một tháng rồi.

Lâm Phi ngẩn ngơ, đứng sững lại một lúc lâu rồi nói:

– Đại sư. . . ông. . . ông còn dùng điện thoại?

Linh Tố còn đang thắc mắc tại sao bộ dạng Lâm Phi cứ như gặp ma như thế, thì ra là vì cái này, lão cười nói:

– Ha ha, Lâm thí chủ, bần tăng tuy ở trong núi nhưng đây cũng là ở trong thành phố lớn cũng chẳng phải kiểu người ếch ngồi đáy giếng. Hơn nữa bần tăng đâu có phải người xưa, bần tăng là người hiện đại sao lại không được dùng điện thoại cơ chứ?

– Bần tăng cũng phải đọc tin tức, tìm hiểu các chuyện trên thế giới, hồng trần lệ tâm, đặt mình vào trong đó mà không bị hồng trần vấn vương mới có thể đạt được đại đạo chứ!

Lâm Phi hiểu ý cười cười, gật đầu nói:

– Cũng phải, người xuất gia không theo khuôn mẫu, chiếc điện thoại trên tay thiền sư có lẽ cũng chẳng khác gì cỏ cây ở đây cũng đều là những vật để dùng mà thôi, tại tôi ngạc nhiên quá.

Thực ra Lâm Phi còn muốn hỏi xem lão ta ở chốn rừng sâu núi thẳm như vậy thì làm gì có chỗ mà sạc điện? Chẳng lẽ lại quay về nội viện của Thiếu Lâm Tự để tìm ổ điện? Cái đám đồ tử đồ tôn kia nhìn thấy cao tăng Linh Tố thiền sư ngồi xổm ở đó mà chờ sạc điện thoại thì chắc ngạc nhiên lắm đây!

Nhưng hỏi như thế sợ là lão hóa thượng này gục luôn mất nên Lâm Phi lại đành thôi.

Biết được mình đã ở đây hơn một tháng rồi, Lâm Phi phi như bay về nhà. Trước khi đi hắn nhớ tới chuyện của Khương Tiểu Bạch, liền hỏi:

– Đại sư, Tiểu Bạch vẫn còn đang bế quan à?

– Đúng vậy, đồ nhi đó chính là đệ tử quan môn của bần tăng, trước nay không chuyên tâm tu luyện, trước khi gặp phải trắc trở cần sửa chữa sai lầm. Dạo gần đây đã có tiến bộ rất tốt, thí chủ cứ yên tâm, nếu hắn xuất quan thì không cần bần tăng nhiều lời, hắn cũng sẽ tự biết xuống núi tìm thí chủ, kính xin thí chủ chỉ dạy nhiều hơn.

Linh Tố cười nói.

Lâm Phi nghe nói Hoa hòa thượng còn đang bế quan nên cũng không dám quấy rầy, chân đạp gió phiêu nhiên bay xuống núi.

Với thực lực hiện giờ của hắn thì chẳng cần đến phương tiện giao thông gì cũng có thể đi ngàn dặm một ngày mà không tốn bao sức lực. Hơn nữa trên đường đi lại tiện thể tôi luyện được những thân pháp chính công thuần túy nhất, từ từ lĩnh ngộ cảnh giới đỉnh cao của “võ” trong thân pháp.