Chương 639: Chưa Thấy Bao Giờ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phòng chăm sóc đặc biệt bệnh viện nhân dân số một Lâm An.

Dưới sự dẫn đường của viện trưởng Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên đã đến phía ngoài cửa sổ cách ly của phòng bệnh, nhìn thấy Cố Thải Anh vô cùng yếu ớt nằm bên trong.

Vương Thiệu Hoa không có mặt nhưng Vương Tư Tình thì tiều tụy canh ở bên ngoài phòng bệnh, gương mặt tru thương nhìn thấy Lâm Phi tới trên mặt không khỏi dấy lên một tia hi vọng.

– Anh. . . Anh Lâm.

Vương Tử Tình lúc này cũng không để ý tới Lâm Phi đã từng đối xử với mình ra sao, càng bất chấp ân oán giữa các trưởng bối với nhau, vừa gặp đã tiến lên cầu xin nói:

– Van xin anh. . . Nghĩ cách cứu mẹ đi, bác sỹ nói bà cứ tiếp tục sốt cao không giảm sẽ suy yếu kiệt quệ.

Lâm Phi nhìn vào thiên kim Vương gia vô lo vô nghĩ của quá khứ này trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một năm cô dường như trưởng thành lên rất nhiều nhưng cũng có thêm rất nhiều phiền não, không còn được sống vui vẻ mỗi ngày giống như trước đây.

Lâm Phi chợt phát hiện bản thân mình thực ra không ghét Vương Tử Tình, có thể là bởi vì cảnh giới của mình cao, rất nhiều thứ đều càng ngày càng thấy mờ nhạt, cũng càng khách quan.

Cô sinh ra là con gái của Vương Thiệu Hoa, đây là điều cô không cách nào thay đổi được. Bất hạnh mà mình vấp phải khi còn nhỏ kỳ thực không liên quan gì tới Vương Tử Tình, bản thân mình trước đây đã đối xử với cô như vậy xem ra có chút tiểu nhân.

Nghĩ đến đây Lâm Phi vỗ nhẹ vào bả vai của cô gái:

– Anh phải xem xét tình hình đã.

Bạch Hân Nghiên nói với viện trưởng.

– Viện trưởng, sở công an của chúng tôi cho rằng lần này là có người ác ý truyền bá virus. Để không làm cho dân chúng hoảng loạn, đích thân tôi đến điều tra vụ án này. Phiền ông đem một phần mẩu máu có nhiễm virus ra, chúng tôi phải đi làm xét nghiệm.

Mặc dù việc cá nhân Lâm Phi tự mình muốn làm nhưng Bạch Hân Nghiên nói như vậy giống như là thực sự phải làm như thế, viện trưởng cũng không để ý nhiều. Dù sao cô cũng là cán bộ của sở công an đến lấy nên lập tức đồng ý.

Lâm Phi đột nhiên đi đến cửa phòng bệnh muốn mở cửa ra.

– Vị tiên sinh này! Anh đợi một chút!

Một cô y tá vội vàng tiến lên ngăn lại.

– Vào bên trong phải mặc đồ bảo hộ mới có thể đi vào, anh như vậy đi vào sẽ rất dễ bị lây bệnh.

Lâm Phi lắc đầu thiện ý:

– Tôi sẽ không bị lây.

– Phòng hơn tránh chứ.

Bạch Hân Nghiên thở dài nói:

– Cô y tá, không cần can ngăn, anh ấy sẽ không bị lây. Tất cả hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Người của bệnh viện nghe thấy Bạch Hân Nghiên cũng nói như vậy không có người ngăn cản nữa, âm thầm cảm thấy người đàn ông này đúng là không sợ chết.

Lâm Phi bước đến phía trong phòng bệnh, đi vào bên cạnh giường bệnh nhìn Thải Anh đeo mặt nạ dưỡng khí, gương mặt trắng bệch không chút máu toát lên sự đau thương trước nay chưa từng có.

Cố Thải Anh dường như cảm giác có người đi đến bên giường, mở mắt một cách khó khăn. Sau khi nhìn rõ người đến là ai trong mắt tràn đầy tơ máu vậy mà ánh lên một vầng sáng hiếm hoi.

– Phi. . . Phi. . . Nhi. . .

Cố Thải Anh phát ra thanh âm yếu ớt trong cổ họng khô khốc.

Lâm Phi cho rằng bản thân mình sẽ chẳng có bao nhiêu cảm giác nhưng vẫn không thể phủ nhận trong lòng mình có chút co rút đau đớn.

Người đàn bà này vẫn luôn danh tiếng vô hạn. Lúc bước vào xã hội thượng lưu Lâm Phi mỗi lần gặp bà đều nhớ tới cái chết thảm của cha cũng như tuổi thơ lang bạc kỳ hồ của mình, lại so sánh một chút với cuộc sống mười mấy năm qua của bà thì vô cùng thống hận.

Nhưng một khắc trước mắt này Lâm Phi lại cảm thấy người đàn bà này thực ra cũng chỉ là một phụ nữ yếu đuối bình thường, tính mạng của bà đối với những kẻ tu hành như mình kỳ thực quá yếu đuối và ngắn ngủi.

Bản thân hận bà thì có thể hận bao lâu, tuổi thọ của bà cho dù là chú trọng dưỡng sinh chỉ sợ cũng chỉ còn lại một giáp. Mà đối với Lâm Phi mà nói đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Bên trong dòng sông hồng trần cuồn cuộn chảy ân oán thù ghét đó đều sẽ giảm đi, đều nhỏ bé giống như hạt cát trong đại dương.

Lâm Phi có chút bối rối, năm đó cha trước khi lâm chung đã bảo mình không nên nghĩ đến bảo thù, rốt cuộc có phải là cũng mang theo tầng thâm ý này không.

Sống trong thù hận điều đau khổ nhất là không ai bước qua được bản thân của thù hận.

Lâm Phi lắc đầu không suy nghĩ nhiều, hắn tán xuất thần thức kiểm tra tình trạng sức khỏe của Cố Thải Anh. Sau đó Lâm Phi bỗng nhiên giật mình, yên lặng nhíu mày.

Mà vào lúc Lâm Phi sau khi kiểm tra xong muốn đi ra khỏi phòng bệnh lại nhìn thấy bên ngoài đột nhiên tới một tướng lãnh trẻ tuổi mặc quân phục hải quân đang đứng bên cạnh Bạch Hân Nghiên.

Bạch Hân Nghiên dường như mặt đầy vẻ khó xử mỉm cười miễn cưỡng, có chút thấp thỏm mà nhìn Lâm Phi.

Lâm Phi híp híp mắt, sau khi ra khỏi phòng bệnh thuận miệng hỏi:

– Nghiên Nghiên, anh ta là ai?

– Lâm Phi, anh đừng hiểu lầm. Anh ấy là. . .

Không đợi Bạch Hân Nghiên giới thiệu tướng lĩnh hải quan cấp bậc thiếu tướng đã hào phóng chủ động đưa tay ra.

– Xin chào Lâm Phi tiên sinh, sớm đã nghe nói về đại danh. Tôi tự giới thiệu tôi là Lô Bân là người đang theo đuổi Hân Nghiên.

Lô Bân vẻ mặt tự tin và thản nhiên, căn bản không để ý ánh mắt người bên cạnh, không chút che dấu thành ý đối với Bạch Hân Nghiên.

Bạch Hân Nghiền mặt mày nóng ran thành một mảng đỏ, tên Lô Bân này cũng quá thẳng thừng rồi.

Trong mắt Lâm Phi lập tức hiện lên một tia sát khí, tên Lô Bán này có chút nội công nhưng chỉ là hạng tầm thường, một đầu ngón tay của hắn đã có thể đè chết mấy trăm lần rồi.

Nhung Lô Bân hiển nhiên là tự nhận thức được bản thân mình, điều đó chính là hắn đã làm tốt sự giác ngộ về cái chết mới đến theo đuổi Bạch Hân Nghiên.

Thú vị. Lâm Phi cười thầm trong lòng, tên Lô Bân này thông minh, hắn càng rộng lượng như vậy bản thân mình nếu trực tiếp động thủ giết người ngược lại lại trở thành kẻ tiểu nhân không có lòng tin, chỉ biết dùng vũ lực khiến người khuất phục.

Chẳng qua hắn tạm thời không muốn cùng gã chơi những trò vặt vãnh này, dứt khoát không thèm để ý tên Lô Bân này nói với Bạch Hân Nghiên:

– Nghiên Nghiên, mẫu máu không cần lấy nữa, chúng ta đi.

– Á?

Bạch Hân Nghiên có chút sửng sốt, không hiểu tại sao Lâm Phi đột nhiên lại không cần mẫu máu nữa nhưng cô cũng ước gì nhanh chóng thoát khỏi tên Lô Bân tránh Lâm Phi hiểu lầm, vì vậy lập tức gật đầu.

Cánh tay Lô Bân giơ ra giữa không trung cứng ngắc ở đó. Thấy Lâm Phi cứ như vậy mà không thèm nhìn gã gã cũng không giận dữ, rất tự nhiên mà bỏ tay vào túi quần, trên mặt giữ nụ cười thật tươi.

– Lâm tiên sinh, chỉ cần anh và Hân Nghiên chưa kết hôn tôi sẽ không ngừng theo đuổi. Tôi sẽ dùng thành ý lay động trái tim Hân Nghiên! Sau này còn gặp lại!

Nhưng Lâm Phi lại không quay đầu lại nắm lấy tay Bạch Hân Nghiên bước nhanh rời khỏi.

Đợi vào trong xe Lâm Phi nổ máy thở ra một hơi dài, lái xe đi như cười như không nói:

– Tên tiểu tử đó tuổi còn trẻ mà có thể ở hàng trên thiếu tướng, chắc không phải là người của Lô gia trong mười đại gia tộc Địa Tự Hào chứ.

Lâm Phi nhớ Lô Vũ Cầm vợ của Diệp Vô Nhai chính là người Lô gia, cũng không biết tên Lô Bân và Lô Vũ Cầm có phải là người thân thích hay không.

– Vâng.

Bạch Hân Nghiên biết có giấu cũng vô dụng, Lâm Phi nhất định sẽ tìm được ra, vì vậy giải thích nói:

– Gã và Nhị Thế Tổ của Tống Lễ không giống nhau, gã là tướng lĩnh phải thực quyền của quân khu tỉnh Giang lại là con cháu của Lô gia nhưng lần nào gã cũng cực kỳ lịch sự. Em từ chối gã cũng không có tác dụng gì, người phía dưới phòng công an tụi em đều bị gã mua chuộc rồi.

Lâm Phi gật đầu, quả nhiên là như vậy. tên Lô Bân đó hẳn là biết rất rõ thân phận của mình ở trần gian, dám đến theo đuổi Bạch Hân Nghiên đúng là có khí phách.

– Bọn em quen nhau như thế nào?

Lâm Phi coi như thuận miệng hỏi.

– Bởi vì lúc trước phòng công an chúng em đi quân khu cùng tổ chức hoạt động có luận bàn tỷ võ, em thấy người của phòng công an đều thua thật mất mặt nên đi lên gỡ được mấy trận. Ai biết được là em cố ý ẩn giấu thực lực nhưng cái tên Lô Bân đó vẫn nói là bị võ công của em mê hoặc, bắt em làm bạn gái của gã. Em nói em có bạn trai rồi nhưng gã nói chỉ cần không kết hôn gã sẽ không từ bỏ.

Bạch Hân Nghiên nói đồng thời khóe miệng mang theo ý cười mơ hồ, bởi vì cô cảm nhận được Lâm Phi vì chuyện này mà ghen chứ không bình tĩnh như vẻ bề ngoài như vậy.

– Em sẽ không ngây thơ mà cho rằng gã thực sự để ý đến võ thuật của em chứ? Còn không phải nhìn em xinh xắn, vóc dáng đẹp nên muốn tán tỉnh em? Hừ, giả bộ rất chính nhân quân tử.

Lâm Phi hừ giọng nói.

Bạch Hân Nghiên che miệng cười trộm, sau đó hít hít mũi ngọc.

– Có mùi ghen tuông.

Mặt Lâm Phi đỏ lên, hắn cũng là không nhịn được mà nói vài lời. Tên Lô Bân đó nhìn từ phương diện nào cũng đều là một tình địch có thực lực, mấu chốt là mình không thể trực tiếp giết hắn đi, như thế trong mắt của Bạch Hân Nghiên mình chẳng phải là nhận thua rồi?

Chẳng qua Bạch Hân Nghiên cũng không cười nhạo nhiều hứng thú của nam nhân, cô tò mò hơn đến việc phá án.

– Lâm Phi, anh tại sao đột nhiên lại không cần mẫu máu nữa? Virus đó phân tích thế nào à?

– Không cần phân tích, virus này anh đã từng thấy qua. Là một loại virus dạng biến chủng tên là CXG, mặc dù là virus cấp bốn cực kỳ nguy hại nhưng anh chỉ cần về điều chế ra thuốc cần thiết là có thể giết chết loại virus này.

Lâm Phi ung dung nói.

Bạch Hân Nghiên nghe xong không khỏi ngạc nhiên hỏi:

– Em sao chưa từng nghe qua còn có loại virus này, virus cấp bốn đã là loại virus cực kỳ trí mạng rồi, anh nhìn thấy ở đâu?

Sắc mặt Lâm Phi có chút âm trầm, trầm mặc một hồi mới nói:

– Đại Sảnh, Vườn Địa Đàng.