Chương 604: Tụ Hội Trên Biển

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đừng làm trò nữa tiểu tử thối.

Tĩnh Diệu chỉ thẳng vào Lâm Phi giáo huấn một hồi:

– Xem thường nữ nhân Nga Mi chúng ta, ngươi cho rằng bần ni là đầu óc heo không biết lần này đi vào chốn hiểm nguy ? Đã dám đi đương nhiên có ý định của bần ni.

Lâm Phi dở khóc dở cười, cái bà này thật đúng là không coi bản thân là người ngoài. Có điều đây đúng là một người phụ nữ khá hay ho, thảo nào năm đó lão điên lại thích bà ấy.

Nếu như tâm ý của bọn họ đã quyết Lâm Phi cũng không nói thêm gì nữa. Dựa vào sự chân tâm thành ý này dù là đến khi ở trên đảo cần hắn phân tâm bảo vệ hắn cũng có thể vui vẻ chịu đựng.

Các cao thủ các môn phái khác thì không có cái tâm ý này rồi, nếu như quốc gia đã không cần bọn họ ra tay bọn họ vội vã mạo hiểm tính mạng để làm gì. Huống chi Lâm Phi hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút gút mắc ân oán với họ, vì vậy bọn họ nhao nhao đi ra du thuyền nhảy lên tàu bảo vệ của Hạ Quốc.

– Lý sư muội, em cũng cùng đi với mọi người đi. Nếu như em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chúng ta cũng không đam đương nổi.

Lục Vũ Phi cũng không hy vọng Lý Ủy Nhiên đi theo mạo hiểm.

Nhưng Lý Ủy Nhiên phình miệng:

– Em còn lâu mới đi! Sư phụ nói nếu trong lòng có mang theo sự sợ hãi thì vĩnh viễn không thể trở thành kiếm khách ưu tú. Ông còn nói em thiếu sự tối luyện phải nhiều lần thoát khỏi con đường chết mới có thể đột phá, cho nên em muốn cùng chủ đi giết lũ bại hoại kia!

Nói xong Lý Ủy Nhiên chỉ vào Thiên Diện ở bên cạnh.

– Bảo cô ta đi đi, cô ta không lợi hại!

Thiên Diện không nói được lời nào chỉ lãnh đạm nhìn em gái nhưng nếu nhìn kĩ trong mắt của vẫn cô còn có một sự vui mừng. Tuy Lý Ủy Nhiên vẫn không chịu gọi tiếng chị nhưng ít nhất không phải là không để ý đến cô.

Thậm chí Lý Úy Nhiên nói như vậy rất có thể là quan tâm đến sự an nguy của cô. Chỉ là tiểu cô nương quá kiêu ngạo, quan tâm đến mọi người đều là cố ý hạ thấp họ.

Lục Vũ Phi cũng hết cách rồi, kỳ thật lúc này chính cô ta cũng rất hồi hộp nên không hề khuyên nhiều. Tình huống tốt nhất là Kiếm Thánh thần thông quảng đại biết rõ đồ đệ gặp nạn, chịu rời núi cứu giúp một lần. Đương nhiên tỷ lệ cho chuyện này cực kỳ thấp.

Tạ Thiên Thuận do dự một chút, dường như đang cân nhắc muốn hay không gọi Tạ Doanh Doanh rời đi cùng y nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra miệng. Y lo lắng mình nói ra rồi cháu gái cũng sẽ không làm theo yêu cầu của y.

Tạ Doanh Doanh cứ như thế mà nhìn gia gia cắn cặp môi đỏ mọng, hít sâu một hơi để những giọt nước mắt chảy ngược vào trong.

Thoáng chốc người trên thuyền dần ít đi hơn phân nửa, có điều Lâm Phi cũng không quan tâm. Vốn dĩ là không trông cậy những người này có thể giúp đỡ hắn được bao nhiêu, họ bảo đi thì đi.

Không bao lâu trong khoảng mênh mông ở phía trước có thể nhìn thấy một tòa to nhỏ cực kỳ có hạn trên hoang đảo.

Lâm Phi đứng ở trong mưa không thèm quan tâm đến việc trên người ướt sũng, chuyện này với hắn căn bản không có ảnh hưởng gì. Bỗng nhiên hắn phát giác được phía sau từ trên bầu trời ở phía sau có người đang tiến tới gần, cái từ trường này hắn dễ dàng nhận ra là những người nào.

– Sao mọi người lại tới đây?

Nguyên một đám người đeo giày chiến phản trọng lực hạ xuống boong thuyền, hóa ra là bạn tốt của hắn. Kaysome, Enzo, Khuyển Nha ba người đều mang mấy cái rương kim loại đều đựng giày chiến.

Enzo nhếch miệng cười nói:

– Scarpe, chúng tôi biết anh vì suy nghĩ cho chúng tôi nên những ai mà tự nhận thấy không thể bảo vệ bản thân thì ở lại. Còn mấy người chúng tôi dù gì cũng có thể giúp anh chia sẻ một ít áp lực, anh cũng đừng từ chối.

-A di đà phật, bần tăng muốn mặt đối mặt nói rõ với gia sư.

Khuôn mặt khô gầy của Kaysome toát lên một vẻ kiên quyết, một thân từ khí của y càng ngày càng tinh thuân. Hiển nhiên là đã nhận được sự kích thích sư phụ. Cải tử hoàn sinh – thực lực gần đây tăng lên không ít.

Khuyển Nha dưới bộ hắc bào đen đem hai cái hòm sắt ném xuống bong thuyền.

– Eva để chúng tôi mang đến đây những chiếc giày chiến này để tránh đến lúc đó những con ruồi kia bay loạn xạ chúng ta bị hạn chế vì không thể bay lên cao.

Eva đã sớm biết trước những điều này từ trong khoang thuyền chạy đến, có chút e dè bảo cáo với Lâm Phi:

– Chủ nhân thứ tội, Eva cảm thấy bọn họ có thể giúp đỡ ngài, cả gan nói cho bọn họ hành trình cụ thể. Hơn nữa những chiếc giày chiến mới này có thể giúp được không ít việc.

Lâm Phi mỉm cười, ánh mắt phức tạp nhìn một lượt những người này. Tự đáy lòng nói lên một tiếng cảm ơn.

Giờ khắc này mặc dù bầu trời mây đen rậm rạp Lâm Phi cũng cảm thấy giống như đang đưa thân mình vào nơi ánh nắng mặt trời ôn hòa.

Ở bên ngoài hơn mười hải lý trên một con du thuyền Hạ Quốc xa hoa, một gian phòng hội nghị xa hoa với ngọn đèn chói mắt.

Mười mấy nam nữ quần áo khác nhau, trong bọn họ có người ăn mặc như văn nhân mặc khách thời đại Mãn Thanh, có người là thiếu gia thời đại dân quốc, danh viện phu nhân, có người thì ăn mặc tương đối đương đại, âu phục thẳng, cũng thời thượng gợi cảm.

Đám nam nữ dường như vượt qua hơn một cái thế kỷ, lúc này đang hoặc là uống rượu hoặc là uống trà. Tinh thần đã có không tỉnh táo trò chuyện cùng nhau nhưng giữa họ luôn luôn có chút gì đó hương vị của thuốc súng.

Một cuộc điện thoại gọi tới, cầm điện thoại di động lên nghe là Lục gia đại trưởng lão. Lục Viễn Đồ – người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc mai hơi có hoa râm, góc cạnh rõ ràng, khí thế hiên ngang.

– Hả? Thật không. Ha ha. . . Nếu nó muốn cùng đi với tên Lâm Phi đi kia thì để nó tùy ý đi thôi.

Lục Trương Minh gọi điện thoại tới báo cáo tình hình vừa xảy ra.

Thấy Lục Viễn Đồ cúp điện thoại lão tổ tông Vương gia trong Xán ở đang ngồi ở ghế số pha bên cạnh, trên người mặc một chiếc áo dài tay này thanh xám, tóc ngắn thoạt nhìn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi cười tủm tỉm nói:

– Viễn Đồ huynh, tiểu bối Lục Vũ Phỉ của huynh có thể coi như lương tài. Nếu như để cho nó lên đảo rồi cửu tử nhất sinh chẳng phải là đáng tiếc?

– Vương Xán lão đệ không cần lo lắng thay cho Lục gia chúng ta. Lục gia chúng ta mặc dù không so sánh lại được nhân tài đông đúc của Vương gia các người nhưng từ tốn hơn hai mươi tuổi đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên cũng không ít. Vũ Phỉ tuy nói là tử tôn huyết mạch của ta nhưng cũng không thể coi là có nhiều thiên phú.

Lục Viễn Đô vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nổi nói.

Vương Xản nhẹ nhàng trả lời:

– Nhưng Tô Ánh Tuyết kia dù gì cũng là huyết mạch Lục gia các người. Viễn Đồ huynh, chúng ta ba nhà không ra tay nói con nghe được nhưng Lục gia các ngươi thực không muốn quan tâm đến an nguy của lần luyện võ kỳ tài này sao? Ngộ nhỡ khiến cho những đám người dưới buồn lòng thì sao.

– Ha ha ha ha. . .

Lục Viễn Đồ cười lãng vài tiếng, cầm lấy ly Brandy bên cạnh uống một ngụm:

– Vương Xán lão đệ, ông cũng đừng cái chơi trò diễn kịch này với ta. Nếu là tám chín mươi năm trước ông kích ta như vậy có lẽ lão phu còn có thể đầu trào nhiệt huyết. Nhưng hôm nay đã từng này tuổi ông vẫn còn dùng cách khích tướng này chẳng phải là quá làm mất đi danh tiếng của người sao. Vương gia các người bây giờ coi ông như Thiên Lôi sai đầu đánh đó nhưng phải chú ý ngôn từ đúng mực đó.

Đôi mắt tinh mang của Vương Xán nhòa đi bắt nhịp tâm tư cười cùng với Lục Viễn Đô nhưng không ai có thể nhìn thấy một miligam thân mật nào trong nụ cười ấy.

– Hai vị nghỉ ngơi một chút đi, tranh đấu sắp đến trăm năm rồi. Nếu như để một tên tiểu bối nhìn thấy cũng không tránh khỏi làm mất đi trình độ bản thân.

Người vừa lên tiếng là một phu nhân xinh đẹp trưởng thành ngồi ở trên sofa đối diện. Bà mặc một bộ váy ngắn cúp ngực màu đen, trước ngực lộ ra khe núi sâu hun hút, xinh đẹp quyến rũ hút hồn người. Phía dưới là một cặp đùi ngọc ngà trắng nõn không tì vết đang đứng trên đôi giày cao gót đỏ rực, đây đều là những mẫu mới nhất, hot nhất năm nay.

Lục Viễn Đồ cười ha ha nói:

– Nhuận Chi muội nói đến, Tạ gia các ngươi lần này cũng có khi là bị lỗ vốn rồi. Cái con bé Tạ Doanh Doanh tốt xấu gì cũng có Thuỷ Lôi linh căn. Bị đưa đến bên cạnh Lâm Phi mới chưa được bao lâu đã muốn cùng Lâm Phi đi lên đảo. Nếu như một khi xảy ra chuyện gì thì đúng là làm ăn không có lời rồi.

– Có chuyện này sao? Tôi cũng không chú ý.

Vẻ mặt Tạ Nhuận Chi thể hiện nụ cười có chút khổ não:

– Thật có lỗi, ai bảo ta có bảy con trai, bốn đứa con gái. Con cái nhiều rồi trí nhớ liền không tốt nữa.

– Cháu trai, tằng tôn, từng tằng tôn bối càng quá nhiều. Viễn Đồ ca ta không giống ông, con cháu chỉ có mấy người như vậy vì vậy mà có thể phải nhớ rõ được. Ta thật sự không nhớ ra được, ai là nha đầu Tạ Doanh Doanh.

Lục Viễn Đồ hừ lạnh một tiếng, con nối dõi ít là điểm yếu của Lục gia lão. Không chỉ có lão, những huyết mạch quan trọng khác cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói một cách tương đối khác thì người của Long gia và Tạ gia tính ra là nhiều nhất, Vương gia cũng không ít.

Nếu là lúc tuổi còn trẻ bị đâm vào đúng chỗ đau Lục Viễn Đồ đoán chừng chắc phải mắng người phụ nữ này là con heo nái sau đó sẽ đánh đập tàn nhẫn rồi. Nhưng dù sao tuổi cũng lớn rồi, chịu chút thiệt thòi cũng lười nói thêm cái gì.

– Long Niết huynh, lần này huynh ra ngoài sao chẳng nói câu nào thế?

Hẳn là đã rất lâu chưa rời khỏi Kinh Thành đi xa nhà rồi, lại gặp được nhiều bạn cũ như vậy quá khẩn trương rồi nên nói không nên lời.

Ánh mắt Vương Xán lúc này nhìn về phía một người đàn ông đứng ở cửa sổ đang nhìn hải dương ở bên ngoài.

Đó chính là đại trưởng lão Long Niết đương gia của Long gia. Dáng người không cao, cũng chỉ một mét bảy, mái tóc dài màu đen tới eo, buộc đuôi ngựa đơn giản, khuôn mặt nhìn như đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, hào hoa phong nhã, trên tay kẹp lấy một điếu xì gà liên tục nhả khói.

Nghe được lời mà Vương Xán nói Long Niết xoay người lại tùy ý cười.

– Nghe các người đấu võ mồm gần trăm nay lỗ tai đều mọc thêm cái kén rồi. Có rảnh rỗi không bằng ngẫm lại xem cái tay Kiểm Phá Thiên kia là có ý gì.