Chương 753: Em không quyết được!

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Em không muốn nghe!

Phương Nhã Nhu cắn môi, nước mắt rơi xuống, cô cảm thấy vô cùng tủi thân.

Cô không phải không thể chấp nhận Lâm Phi có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng sống một cuộc sống như bây giờ, vốn dĩ
đang lâng lâng hạnh phúc, mong chờ để về nhà, mà lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đối với cô thật sự là một sự đả kích quá
lớn! Cô cố sức giãy dụa, muốn thoát khỏi tay hắn nhưng không thể làm được gì?

Lâm Phi cũng không muốn để cô có hội chạy mất: – Em không nghe cũng phải nghe.

-Em không nghe! – Ánh mắt Phương Nhã Nhu chứa đầy tức giận, cô vùng vẫy, dùng sức đánh và ngực Lâm Phi: -Anh nghĩ là em
sẽ không bao giờ ghen sao? Anh cho là em có thể chịu đựng được sao?

Dựa vào đâu mà lần nào em cũng phải nghe theo anh … em biết, trong lòng anh vẫn còn yêu chị Lấy, nhưng cũng không nên
làm chuyện này vào hôm nay chứ … em … trong lòng em rất khó chịu, anh có hiểu được không?? Hu hu …

Cô đứng đó, run rẩy, khóc không lên lời.

Lâm Phi cầm chặt lấy tay cô, nuốt yết hầu, khóe mắt hắn cay cay.

Trên lầu hai, Tô Ánh Tuyết đang quấn lấy chăn, đứng trên ban công nhìn xuống, nghe được những lời vừa rồi của Phương Nhã
Nhu, nét mặt cũng rất trầm ngâm.

Cô như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, tâm thần hơi không ổn định, không biết Lâm Phi sẽ làm thế nào.

– Anh rốt cuộc có buông em ra không … Phương Nhã Nhu đột nhiên lau nước mắt, đôi mắt sưng đỏ nhìn Lâm Phi.

Lâm Phi vẫn lắc đầu, dùng sự yên lặng để nói với cô là không thể nào buông.

– Anh …

Phương Nhã Nhu một là không làm, một khi đã làm thì phải làm cho tới, cô liền cúi xuống, dùng sức cắn chặt lấy tay Lâm Phi.

Nhưng thân thể Lâm Phi vô cùng dẻo dai, giống như là lấy răng cắn thép, không có tác dụng.

Tuy nhiên, Phương Nhã Nhu cắt tay hắn, thấy có vị “chua”( mồ hôi :v) liền nhả ra, dáng vẻ hơi nghi ngờ, giống như răng của cô
vừa căn phải băng.

Lâm Phi nhìn cô, có một chút nôn nóng, lại vừa thẹn, vừa giận, lại có chút tủi thân, thật -sự khiến cho người khác thương cảm nà
đồng thời lại có chút đáng yêu, hắn thấy thế không khỏi mỉm cười.

-Phương Nhã Nhu em nghe đây, anh sẽ không buông em đâu, thời gian sẽ chứng minh mọi chuyện Lâm Phi nói.

Phương Nhã Nhu hơi ngạc nhiên, có hơi không hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Phi.

Một giây sau, hắn đột nhiên quàng tay qua người cô, ôm trọn Phương Nhã Nhu vào lòng

-A!

Phương Nhã Nhu kêu lên, đánh Lâm Phi một cái: -Anh định làm gì?

Lâm Phi không muốn nói, hắn muốn dùng hành động để chứng minh.

Lâm Phi ôm cô nhảy lên lầu, Tô Ánh Tuyết đứng ngay ban công cũng giật mình.

Lâm Phi quần áo trên người xộc xệch đi đến bên giường, ném Phương Nhã Nhu lên giường.

Trên giường vẫn còn lưu lại mùi hương của Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết lúc nãy, nhưng Phương Nhã Nhu lúc này thở gấp, không thể
nào để tâm đến mấy chuyện này.

Lâm Phi giống như một con mãnh hổ lao vào cu non, dùng hai tay, xé rách bộ váy trên người Phương Nhã Nhu, không còn còn để
lại một thứ gì.

Cơ thể mềm mại đẫy đà như cây măng tươi đã lột vỏ, trắng mềm thơm ngọt. Dưới ánh chiều tà, cơ thể ấy tỏa ra những vầng
sáng trắng trong như thạch anh.

Phương Nhã Nhu thấy mát lạnh cả người, cô sợ hãi rụt rè co rúm người lại như một chú thỏ trắng, một tay che ngực, một tay che
vùng “tam giác” đỏ hồng.

Những bàn tay nhỏ nhắn kia sao che nổi đôi gò bồng đảo căng tròn, hai núm hồng hồng lộ ra, đám cỏ thơm phía dưới cũng rung
rinh trước làn gió mát.

Cô có muốn chạy cũng chẳng thể nào thoát được, miệng lưỡi cứng ngắc. Ánh mắt nóng bỏng hừng hực của người đàn ông trước
mặt như muốn hòa tan cơ thể trắng muốt mát lạnh như tuyết của cô thành nước.

Tô Ánh Tuyết đứng ngoài ban công nhìn thấy cảnh này, giật mình, hai má đỏ ửng, rốt cuộc là Lâm Phi muốn gì đây!

Người đàn ông này … định cùng với Phương Nhã Nhu … ngay trước mặt cô sao ….

Hay là hắn định cùng cả hai người … thân mật trên chiếc giường này …

Điên rồi, điện thật rồi!

Tô Ánh Tuyết vội vàng đi về phía cửa phòng, tình huống như vậy, làm sao cô có thể bình tình mà xem được?

Tuy nhiên, Lâm Phi đã sớm để ý, hắn liền lách người xuống khỏi giường, một tay ôm lấy người Tô Ánh Tuyết, một tay kéo mạnh
chiếc chăn trên người cô, ném lên giường.

Lâm Phi nhảy lên giường, nằm xuống nhìn hai cô gái cười nói: -Nhã Nhu thấy tủi thân khi thấy anh và Ánh Tuyết thân mật, muốn
được công bằng, vậy thì Ánh Tuyết, em hãy ở lại xem anh và Nhã Nhu làm chuyện như vậy, thế là huề rồi!

– Ai … ai muốn xem … Vẻ mặt Tô Ánh Tuyết vừa ngượng ngùng, vừa hoảng loạn: – Em muốn ra ngoài!

Phương Nhã Nhu cũng sợ đến ngây người, tên Lâm Phi này sao lại có thể nghĩ ra cái cách huề nhau hiếm có thế này!

Đây không phải là muốn đối đãi công bằng mà là khinh thường người khác!

-Cái này không phải do em quyết:

Lâm Phi vốn không muốn nghe cô nói, Tô Ánh Tuyết muốn đứng lên, hắn lại ấn cô nằm xuống, lại còn thuận đà hôn lên môi cô..

Sau khi cưỡng ép hôn cô, Lâm Phi vỗ nhè nhẹ lên má Tô Ánh Tuyết, cười nói: -Ngoan, ngồi bên cạnh xem!

Tô Ánh Tuyết muốn òa khóc, nhưng sợ tên lưu manh không phân rõ phải trái này, hắn không nói đạo lý!

Khi Lâm Phi đã đề phòng thì cô không thể nào rời khỏi phòng này được, chỉ có thể ở đó nhìn mọi chuyện diễn ra.

Lúc này, Phương Nhã Nhu chỉ muốn ngất lịm đi, bởi một tay của Lâm Phi đã tiến vào giữa hai chân cô, bắt đầu mân mê, vuốt ve
khu vực nhạy cảm đó của cô …

Lâm Phi rất nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể cô, dịu dàng, tỉ mỉ nhưng cũng rất xảo trá, khiến mặt cô đỏ bừng, xuân tình kích động trào
dâng trong sóng mặt.

– Um …

Tuyết nghe được tiếng hơi thở nặng nề của Phương Nhã Nhu, theo bản năng “ưm” một tiếng, kẹp hai chân lại!

Giống như phản ứng lây truyền, loại phản xạ thần kinh theo bản năng này khiến cho Tô Ánh Tuyết xấu hổ, quay đầu nhìn đi chỗ
khác.

Chẳng bao lâu sau, ước chừng đôi bàn tay thô ráp kia của Lâm Phi đã xua tan sức kháng cự của Phương Nhã Nhu, đưa cô chìm
trong mộng xuân, trong miệng khẽ tim tim vài tiếng, hắn liền tiến vào trong cơ thể cô…

Nhiệt độ trong căn phòng nóng dần lên, khuôn mặt của hai cô gái đều đỏ bừng.

Hương tình lan tỏa, ý xuân dạt dào.

Lúc trước, Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết cũng có thân mật nhưng do tiêu diệt Lilith nên ngọn lửa dục vọng trong hắn mới được nhen
lên đã bị đè xuống nên tinh lực không được thoát ra.

Lúc này, ở trên người Phương Nhã Nhu, Lâm Phi cũng bất chấp đây là lần đầu tiên của cô, cứ thể dũng mãnh xông vào, phá vỡ
bức màn mỏng manh.

Cũng may. Phương Nhã Nhu có tu luyện cổ võ, thân thể cô cũng khỏe mạnh hơn những cô gái bình thường, nên có thể chịu được
sự đau đớn này. Không bao lâu sau, cô như đã bay trên mây, quên đi hết mọi chuyện xung quanh mình.

Thủy triều dâng lên từng đợt, sóng biển cuộn trào, Phương Nhã Nhu cảm giác như con thuyền mình đang ngồi bị những làn sóng
kia đánh cho lắc lư, muốn tan ra thành từng mảnh. Nhưng giữa phong ba bão táp kia, cô như muốn tan chảy, toàn thân vô cùng
khoái cảm, muốn hét lên thật to.

Nửa giờ sau, toàn thân Phương Nhã Nhu bắt đầu co rút, ánh mắt mông lung, miệng hé mở, hơi thở gấp gáp.

Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh lúc đầu còn nhắm nghiền mắt nhưng về sau, nghe thấy tiếng rên của Phương Nhã Nhu, lại không kiềm
lòng được, mở mắt ra nhìn trộm một chút.

Cô không biết vì sao, trong lòng lại không hề tức giận hay đố kỵ mà cô lại có cảm giác mong chờ, ngượng ngùng …

Tuy nhiên Lâm Phi vẫn còn chưa hết hứng thú, không kiềm được lại dày vò người Phương Nhã Nhu, cúi đầu vuốt ve những sợ tóc
còn ẩm ướt, cười nói: – Bây giờ phải yên tĩnh một chút, ngoan ngoãn nghe anh nói. Chuyện không phải như em nghĩ đâu

Lâm Phi liền đem chuyện Tô Ánh Tuyết bị Lilith khống chế tóm tắt kể lại.

Phương Nhã Nhu lúc này đã tỉnh táo, cô cũng biết Lâm Phi không thể nào lại đi bịa ra một câu chuyện như vậy, chỉ là tác phong
của người đàn ông này quá lỗ mãng, cô vẫn còn chút ấm ức nhưng không nói ra miệng.

Lâm Phi nghĩ nghĩ một chút rồi liền quay sang Tô Ánh Tuyết cười gian xảo.

Tô Ánh Tuyết cảm thấy không bình thường, cô vừa thẹn, vừa sợ, run run nói: -Anh … anh muốn gì?

– Nhã Nhu thấy anh đối xử không công bằng với cô ấy, Tiểu Tuyết, tiếp theo em hãy chia sẻ với cô ấy một chút đi … Lâm Phi cười
gian xảo.

-Em … em không cần!

-Em không được quyết, hơn nữa anh thấy vừa rồi, em rất hâm mộ Nhã Nhu.

– Làm .. làm gì có ..

Chỉ tiếc là Tô Ánh Tuyết nói không thuyết phục, dưới giường cô ngồi đã ướt nhẹp, chính nó là sự tố cáo chân thực nhất.

Sau khi gọi cô một tiếng ngọt ngào, Lâm Phi lại nhào đến, khiến cho căn phòng lại được dịp hoa lá tơi bời…