Chương 512: Bí Mật Của Tạ Gia

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hôm sau, bầu trời thủ đô mờ mịt, mưa bụi bay lớt phớt, các con đường có chút ẩm ướt, sương mù dày đặc, tầm nhìn không cao.

Một chiếc xe hãng BMW màu đen hệ số bảy đang dần dừng lại trước một căn hộ được xây dựng theo phong cách cổ xưa ở phía nam thành phố.

Trước cửa chính treo một tấm biển có vân màu vàng, bên trên viết hai chữ “Tạ Phủ” .

Thỉnh thoảng cũng có một vài người khách tới trước cổng. Có thể sẽ cho rằng đây là một kiến trúc văn vật cổ muốn vào tham quan. Nhưng những vệ sĩ canh cổng sẽ chặn họ lại, không cho vào bên trong.

Vì chủ nhân của Tạ gia rất ít khi về nên bình thường vệ sĩ canh giữ ở đây không nhiều. Nhưng mấy ngày gần đây gia chủ Tạ gia và không ít đệ tử của Tạ gia trở về thủ đô, bên ngoài cứ cách vài ba bước lại có một trạm canh gác.

Đó cũng chẳng phải để bảo vệ an ninh và đơn giản chỉ là để thị uy thể diện của gia tộc Thiên Tự Hào.

Một người đàn ông mặc bộ âu phục mới tinh nhã nhặn, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo từ trong xe bước ra. Đó chính là Lâm Phi.

Mặc dù hôm qua đã phải nhẫn nại rất lâu, không thể “chính pháp” với Phương Nhã Nhu nhưng chân tay nhanh nhảu như Lâm Phi cũng đã khiến miệng lưỡi của Phương Nhã Nhu hầu hạ một lúc lâu.

Sáng nay hắn còn vui đùa một trận nữa với người con gái ngủ chung giường đến tận trưa. Lâm Phi rất hiếu kì người con gái này trông không hề béo nhưng những thớ thịt trên người cô rất mềm, chỗ nào cũng mũm mĩm khiến hắn càng sờ lại càng muốn sờ mà sờ mãi cũng chẳng thấy chán.

Phương Nhã Nhu vui vẻ tới tận sáng, cả tối qua không ăn gì nhưng Lâm Phi lại không cho cô ra ngoài tìm cái ăn khiến bụng cô sôi ùng ục vì đói, còn bị Lâm Phi chê cười.

Người của Phương gia cũng rất thức thời. Chẳng có ai đến đó làm phiền bọn họ chứ đừng nói đến có người đến cứu Phương Nhã Nhu trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Mãi tới khi xe của Tạ gia tới đón Lâm Phi thì hắn mới bất đắc dĩ rời khỏi phòng, chạy thẳng xe tới Tạ gia.

Vừa xuống xe lập tức có một phụ nữ mặc áo trắng quần ống đứng tiến tới bung dù che cho Lâm Phi.

Dưới bầu trời xám xịt mà người phụ nữ này vẫn toát lên vẻ đẹp chói lóa, quả nhiên là Tạ Doanh Doanh.

– Ngài Scarpe, hoan nghênh ngài đến Tạ gia. Mấy vị gia chủ đang ở trong đình đợi ngài một lúc rồi.

Tạ Doanh Doanh cười như trăm hoa đua nở, đẹp không sao kể xiết.

Nhưng Lâm Phi nhìn thấy cô chỉ hận không thể băm vằm cô ra. Người con gái này luôn nghĩ cách gây rắc rối cho hắn dường như kiếp trước bọn họ có thù oán không bằng.

Hắn lấy tay cướp lấy chiếc ô trên tay Tạ Doanh Doanh, tự mình đi vào trong.

Tạ Doanh Doanh “a” một tiếng. Cô nghiến răng nhìn phía sau Lâm Phi. Gã đàn ông này thật không có phong độ, cô tốt bụng mang ô ra che cho hắn mà hắn lại cướp ô một mình đi vào để mặc cô bị mưa ướt.

Nhưng nghĩ đến cái bẫy của cô hôm qua khiến hắn đã gặp chút phiền phức cô bất giác cười, chẳng ngại ngần gì mà đi thẳng vào bên trong.

Cô đi đến bên cạnh Lâm Phi, một tay nũng nịu ôm sát cánh tay Lâm Phi nói:

– Đáng ghét! Người ta ướt hết cả rồi! Cùng nhau che ô không được hay sao?

Lâm Phi ngửi thấy mùi thơm thoảng ra từ người cô, chỗ cánh tay còn đụng vào ngực mềm mại của Tạ Doanh Doanh, các thớ thịt cương lên, co dãn gấp mười lần. Hắn muốn đẩy cô ra nhưng lại không nỡ.

– Rốt cuộc cô và Phương Nhã Nhu có quan hệ như thế nào?

Lâm Phi vừa đi vừa hỏi.

Đôi mắt của Tạ Doanh Doanh đẹp như tranh vẽ, đầu hơi nghếch lên nhìn hắn nói:

– Chẳng phải đã từng nói rồi hay sao? Chúng ta từ nhỏ đã là chị em tốt, sau này còn học chung đại học chỉ là khác khoa thôi.

– Nhưng ta thấy thái độ của cô ấy với cô không hề giống chị em tốt.

Lâm Phi không tin mọi chuyện chỉ đơn thuần như vậy.

– Ha ha. . . chuyện này thì ngài phải hỏi Nhu Nhu xem cô ấy nghĩ thế nào? Nhưng ta thì rất thích cô ấy.

Tạ Doanh Doanh nháy nháy đôi mắt, hai con ngươi đen láy tựa như đang phát sáng.

Lâm Phi quả thực có chút giật mình. Người phụ nữ này như một con hồ li tinh. Tuy cô ta là hoàng hoa khuê nữ nhưng lại hiểu cả cách dùng cơ thể và thần thái để quyến rũ đàn ông. Nếu như cô ta không phải là người của Tạ gia thì hắn sớm đã muốn cho cô ta biết thế nào được gọi là “chơi với lửa có ngày tự thiêu” .

Càng vào bên trong vệ sĩ canh giữ ngày càng nhiều. Khi hắn đi vào phòng khách chính của Tạ gia, bên ngoài toàn là những thiên phú giả. Tổng cộng có khoảng mười mấy người, hầu như đều là hộ vệ thân tín của các gia chủ.

Lâm Phi ném cái ô ướt nhẹp cho Tạ Doanh Doanh khiến nước mưa bắn đầy mặt cô làm cho cô lại đứng đó nghiến răng nghiến lợi, oán hận trừng mắt nhìn Lâm Phi.

Bước vào Hậu Đình, bên trong có một chiếc bàn hội nghị rất lớn, trong phòng chỉ có khoảng bảy tám người, bao gồm các gia chủ hiện nay của tứ đại gia tộc Thiên Tự Hào và một số nhân vật quan trọng khác.

Trong đó có một trưởng lão quần áo chỉnh tề nhưng Lâm Phi không hề biết hắn. Nhìn thấy hắn ngồi vị trí đầu tiên chắc hẳn hắn chính là gia chủ Tạ gia – Tạ Thiên Thuận.

Điều nằm ngoài dự tính của Lâm Phi chính là Tạ Doanh Doanh sau khi chỉnh lại áo quần gọn gàng cũng bước vào. Dường như cô ta có đủ tư cách để tham gia cuộc trò chuyện lần này.

– Lâm Phi, hoan nghênh cậu tới Tạ gia. Ha ha có lẽ đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhưng chắc hẳn cậu cũng đã đoán ra ta là ai. Ta là Tạ Thiên Thuận, hiện là gia chủ của Tạ gia.

Tạ Thiện Thuận tự giới thiệu, ra hiệu Lâm Phi có thể ngồi vào vị trí trước mặt.

Lâm Phi thản nhiên ngồi xuống đối diện với Tạ Thiên Thuận. Những người còn lại đều ngôi một bên, chỉ có hắn ngồi một mình một bên, dường như có chút giống với buổi gặp Quan Vân Trường đơn đao năm đó.

Tạ Doanh Doanh như một nha hoàn rót cho Lâm Phi một ly đại hồng bào rồi rót trà cho những người còn lại.

Trước mặt các trưởng bối Tạ Doanh Doanh giống như một tiểu thư khuê các còn có chút ngại ngùng, nghiêm khắc.

– Các ông trịnh trọng mời tôi đến đây nói chuyện, những lời sáo rỗng không cần thiết thể bỏ qua đi. Tôi đến để hỏi các ông một vài vấn đề. Nếu các ông có gì muốn biết cũng có thể hỏi tôi. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc buổi nói chuyện này vì ta còn phải về Lâm An, thậm chí ra nước ngoài xử lí một số chuyện.

Lâm Phi thẳng thắn nói.

Các gia chủ nhìn nhau ngầm cười nhạt. Bọn họ cảm thấy Lâm Phi vẫn còn quá non.

– Chuyện cậu đang vội vàng muốn xử lí chắc hẳn là bí mật của những cao thủ chết đi sống lại trong quân đoàn Luyện Ngục.

Lục Trường Minh nói.

Lâm Phi nháy nháy mắt. Xem ra Bộ an ninh đã theo dõi nhất cử nhất động của hắn, sớm đã biết hắn đang nghiên cứu cái gì.

– Sao nào? Chẳng lẽ các ông không muốn biết bọn họ dùng thứ gì để duy trì sức sống cho những cao thủ đó hay sao?

Lâm Phi hỏi.

– Đương nhiên là muốn biết. Bọn ta đã tổn thất nhiều người và tài nguyên như thế, sao có thể bỏ mặc không quan tâm. Nhưng vấn đề của quân đoàn Luyện Ngục so với chuyện hôm nay bọn ta tìm cậu nói chuyện thì cũng chỉ là đồ chơi của con nít mà thôi.

Lục Trường Minh nghiêm túc nói.

Lâm Phi giật mình, không khí đột nhiên trầm lắng xuống. Xem ra hắn đoán không sai, bọn người này tìm hắn chính là muốn hỏi những chuyện liên quan tới bối cảnh gia tộc bọn họ.

Lâm Phi nhớ lại lần trước vô tình đụng mặt với Hành Kiền Vũ, hắn tự xưng đến từ ngoài hành tinh. Về chuyện này Lâm Phi cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, hắn không hoàn toàn tin những gì Hành Kiền Vũ nói. Hắn không nói ra không có nghĩa rằng hắn đã quên mà chỉ là hắn không nhắc đến mà thôi.

Hắn vẫn luôn ngầm đề phòng thực lực thật của gia tộc Thiên Tự Hào.

– Vậy là chuyện gì?

Lâm Phi giả vở bản thân không biết chuyện gì.

Bởi vì hắn tin rằng bọn họ không hề biết hắn đã gặp Hàng Kiến Vũ nên sẽ nghĩ hắn không biết.

Tạ Thiện Thuận cười nói:

– Lâm Phi, chắc hẳn cậu cũng đã biết sơ qua về tứ đại gia tộc Thiên Tự Hào bọn ta. Mỗi gia tộc đều có một lĩnh vực riêng. Như Long gia chủ yếu thực hiện chức năng trong quân đội nên các đệ tử đều ở trong doanh trại quân đội.

– Còn các đệ tử Vương gia thường làm những chuyện về chính trị, một bộ phận nhỏ thì kinh doanh. Vậy nên họ là gia tộc có nhiều đệ tử nhất và cũng là gia tộc hiểu rõ nhất về cuộc sống nhân dân.

– Lục gia liên quan đến những chuyện cơ mật, nắm rất nhiều tin tức tình báo, gián điệp. Bọn họ sẽ ngầm xử lí như đội hoạt động ngầm An Long thường giao lưu với thế lực ngầm.

– Chắc hẳn cậu cũng biết, trong Tứ đại thiên tự hiệu gia tộc, Tạ gia chúng ta làm việc về những lĩnh vực gì?

Vấn đề này cũng là vấn đề mà Lâm Phi thắc mắc từ lâu. Tạ gia quá thần bí. Ở Hạ Quốc dường như bọn họ không hề có bất cứ thế lực nào nhưng lại được xếp vào Tứ đại thiên tự hiệu gia tộc, những Địa tự hiệu gia tộc cũng không hề dị nghị. Quả thực quả kì lạ.

– Xem ra ông phải cho tôi biết ngọn nguồn thôi.

Vẻ mặt Lâm Phi tỏ ra như không có chuyện gì, cũng không hề kinh động nhưng trong lòng hắn rất muốn biết.

Tạ Thiện Thuận nói hai chữ:

– Thủ hộ!

– Thủ hộ?

Lâm Phi nhíu mày, trong lòng không khỏi suy đoán nhưng hắn vẫn hỏi:

– Thủ hộ là cái gì?

Tạ Thiện Thuận cười nho nhã nói:

– Cậu đã đạt tới cảnh giới Quy Nguyên mà không biết sao? Cảnh giới Quy Nguyên có mấy trùng đoạn? Chắc hẳn cậu cũng biết trên Quy Nguyên là cảnh giới gì rồi chứ?