Chương 497: Tam Tòng Tứ Đức

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Đại Nguyên vì quá vui nên đã uống rất nhiều rượu. Lâm Phi dìu ông ta lên lầu rồi đưa ông ta vào giường nghỉ ngơi.

Nhìn hai bên thái dương của đại bá càng ngày càng nhiều tóc trắng, trong lòng Lâm Phi cảm thấy rất khó chịu. Đại bá tuổi đã cao nên khó có thể dựa vào cổ võ để kéo dài tuổi thọ. Có lẽ cũng chỉ có một ít linh đan diệu dược trong truyền thuyết mới có thể giúp cho ông ta phản lão hoàn đồng.

Hắn chỉ có thể giúp Lâm Đại Nguyên khi còn sống có thể vui vẻ, không được phải cực khổ như nửa đời trước nữa. Có thể nói, sau khi phụ thân Lâm Đại Hữu của hắn qua đời, cả nhà này đều dựa vào Lâm Đại Nguyên làm việc cực khổ nên mới không bị sụp đổ.

Hắn từ chỗ Vân Dao biết được tao ngộ Lâm Đại Nguyên lúc tuổi trẻ. Lâm Phi liền vô cùng bội phục và thương xót cho lão nhân này. Ông ta đã chịu quá nhiều nhấp nhô trong cuộc sống, có lẽ cũng đã đến lúc được hưởng phúc.

Đúng lúc Lâm Phi đang định rời khỏi, Lâm Đại Nguyên chợt lên tiếng gọi:

– Tiểu Phi.

Lâm Phi quay đầu, ngồi xuống bên cạnh giường:

– Đại bá, còn có việc gì sao.

– Ha ha.

Lâm Đại Nguyên híp mắt cười nói:

– Đại bá rất cao hứng, uống nhiều quá. Nhưng nghĩ đến khi còn sống có thể gặp lại ngươi. Nhìn thấy ngươi lấy một thê tử hiền lành, sanh con dưỡng cái. Trong lòng đại bá liền an tâm hơn nhiều rồi.

– Mặc dù không còn quan trọng nữa nhưng ta vẫn muốn nói với con. Kỳ thật thì lúc trước ngươi muốn kết hôn với Tô tiểu thư, đại bá thật sự không hài lòng lắm. Nàng là một cô gái tốt nhưng nàng rất độc lập, đây không phải nữ tử thích hợp với ngươi. Mặc dù đại bá không hiểu cuộc sống của ngươi đã trải qua, nhưng đại bá thấy được tiểu tử nhà người gây ra không ít gió. Vì thế nếu ngươi muốn kết hôn, hãy chọn một thê từ bao dung dễ bảo, người đó sẽ không quản lý chuyện của ngươi. Vì thế, Nhã Nhu là đứa nhỏ có tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, có bối cảnh lớn, không còn ai thích hợp hơn nàng rồi. Cho dù ngươi ở bên ngoài làm gì, nàng cũng sẽ ở nhà giúp người quản lý, chịu khó khăn cực khổ, bởi vì từ nhỏ nàng đã bị ảnh hưởng bởi tam tòng tử đức rồi.

– Ta từng thề trước mộ của cha ngươi, nhất định phải giúp ngươi cưới vợ nối dõi tông đường. Hiện tại xem ra, tâm nguyện này của đại bá có thể thực hiện được rồi. Cha ngươi ở trên cũng có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.

– Đại bá.

Hai mắt Lâm Phi đỏ hồng, yết hầu hắn nghẹn ngào, tay hắn vẫn nắm lấy bàn tay nhiều nếp nhăn của đại thúc, không nói lên được lời.

Hắn không nghĩ là Lâm Đại Nguyên lại âm thầm nghĩ cho hắn nhiều như vậy. Hắn có cho là Lâm Đại Nguyên có trình độ không cao, không thể biết được tình hình thực tế. Nhưng thực tế, Lâm Đại Nguyên chỉ dấu trong lòng không nói ra.

– Ngươi hãy đáp ứng đại bá, hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân, hãy bảo vệ ngôi nhà này và hãy quý trọng thê từ tương lai của ngươi, ngươi đừng làm nàng bị ủy khuất. Nếu không đại bá sẽ không tha cho ngươi đâu.

Lâm Phi vừa nghe vừa gật đầu, miễn cưỡng cười nói:

– Ta biết rồi, đại bá hãy nghỉ ngơi đi.

Thật ra thì không cần Lâm Phi nói, Lâm Đại Nguyên cũng đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy.

Ông ta đã quá mệt mỏi. Thực tế thì mấy ngày nay Lâm Phi về trễ ông ta sao có thể an tâm ngủ được.

Khi đi xuống lầu dưới, Lâm Phi nghe bên ngoài có tiếng xe thể thao, Lâm Dao đang đeo theo túi xách vội vã vừa đi vừa khoác áo ngoài.

– Dao Dao, ngươi đi đâu vậy.

Lâm Phi hỏi.

Lâm Dao hưng phấn nói:

– Ca, không phải ngươi đã nói bây giờ đã an toàn hay sao? Ta phải đến công ty ghi âm gấp, còn một chút việc thôi, sau khi hoàn thành là có thể phát tài rồi.

– Công ty của ngươi còn cho xe thể thao tới đón ngươi sao?

Lâm Phi hiếu kỳ nói, công ty truyền thông này xa hoa đến thế sao.

– Không phải là công ty đấy là Tình nhi tới đón ta, nàng. . .

Lâm Dao nói được một nửa thì bỗng nhiên phát hiện có điều không đúng. Nàng che miệng, ngượng ngùng cúi đầu.

Tình nhi? Lâm Phi lập tức hiểu ý nàng ta muốn nói là Vương Tử Tình.

Vương Tử Tình là người trong gia đình có truyền thống chơi đàn dương cầm. Trước kia nàng bên Thiên Khung Ngu nhạc, nhưng khi Thiên Khung Ngu nhạc rơi đài, Vương Tử Tình tất nhiên chuyển qua ký hợp đồng với công ty truyền thông Phong Tư.

Vì vậy, Vương Tử Tình làm cùng công ty với Lâm Dao. Hơn nữa quan hệ của hai người không tệ, vẫn duy trì quan hệ bạn bè.

– Ca, ngươi đừng tức giận nha. Ta biết ngươi không thích cha mẹ của Tình nhi nhưng Tình nhi vô tội mà. Cha cô ấy cũng chấp nhận cho chúng ta chơi cùng nhau. Nếu không làm sao ta dám để cho Tình nhi đến nhà của chúng ta.

Lâm Dao yếu ớt cầu khẩn, đi tới kéo kéo hai tay của Lâm Phi, làm ra vẻ đáng thương.

Cho dù Lâm Phi đang trầm mặt nhưng bị nha đầu làm nũng như vậy cũng có chút không nỡ.

– Dao Dao. Ngươi làm gì mà chậm thế.

Đúng lúc này, Vương Tử Tình mang một bộ váy màu đỏ cùng với đôi vớ đen đi đến cửa hô lên một tiếng thì thấy Lâm Phi đang đứng ở bên trong.

Ánh mắt Vương Tử Tình lập tức đổi, từ vẻ vui mừng rất nhanh trở nên ảm đạm, khiếp sợ cúi đầu:

– Ta. . . Ta ra ngoài chờ ngươi.

Lâm Dao thấy vậy thì thương cảm nói:

– Ca, ngươi thấy chưa. Vương Tử Tình sợ ngươi quá kìa, nàng thật đáng thương mà.

Lâm Phi thở thật dài nói:

– Ngươi cứ đi đi, ta không phản đối các ngươi làm bạn với nhau, cô ta muốn đến nhà cũng được nhưng tuyệt đối không được tin lời của cha mẹ cô ta, ta không muốn ngươi có bất cứ tiếp xúc gì với họ.

– Vâng, ta biết rồi, ca là người tốt nhất.

Lâm Dao như trút được gánh nặng, nàng vô cùng cao hứng nhón chân lên, hôn vào mặt Lâm Phi sao đó cười hì hì chạy ra ngoài.

Lông mày Lâm Phi nhíu lại, trong lòng hắn nổi lên sự hoài nghi, lúc trước Vương Tử Tình không dám tiếp xúc với Lâm Dao, bây giờ không ngờ lại có thể chơi thân với nhau như vậy.

Hắn hoài nghi Vương Thiệu Hoa cố ý lại để nữ nhi của hắn ta tiếp cận Lâm Dao. Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán.

Nhưng mà, ngày nay so với Vương Thiệu Hoa thì những địch nhân mà Lâm Phi đối mặt khó đối phó hơn rất nhiều, tạm thời hắn cũng không quản đến hạng nhãi nhép.

Có lẽ Lâm Dao nói đúng, cho dù mình có thù hận với đời trước như thế nào mình cũng không để những thứ này đổ hết lên đầu cô bé Vương Tử Tình này.

Trên đường đến công ty truyền thông Phong Tư, Vương Tử Tình vừa lái chiếc Nissan Z370, vừa nói chuyện với Lâm Dao.

Khi nghe thấy Lâm Phi không phản đối mối quan hệ bạn bè của nàng và Lâm Dao thì rất vui mừng và có chút kích động.

– Thật sao, ca ca ngươi nói là không phản đối sao.

Vương Tử Tình cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đập rất nhanh.

– Đúng vậy, thật ra anh của ta rất yêu quý người nhà, nếu ta đã làm nũng đòi hỏi gì thì anh ấy cũng sẽ chiều ta.

Lâm Dao cười ngọt ngào, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Vương Tử Tình hâm mộ nhìn Lâm Dao:

– Ngươi thật là hạnh phúc, ca ca ngươi rất thương ngươi.

Lâm Dao nghe thấy âm thanh sầu não của Vương Tử Tình thì an ủi:

– Tình nhi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, dù ngươi và ca ca của ta cũng không có quan hệ máu mủ, nhưng lại dù gì thì ngươi cũng có thể coi như là muội muội của anh ấy mà. Có điều, những việc trước kia khiến anh ấy rất thống khổ, anh ấy không thích gặp ngươi cũng có thể hiểu mà.

– Đợi sau này có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, anh ấy sẽ biết ngươi là một cô gái tốt thôi, như bây giờ đấy cha ngươi đâu có ghét ta nữa phải không.

– Ừ, ngươi nói cũng đúng.

Vương Tử Tình trong lòng vô cùng chờ mong, gật đầu cười.

Sau khi hai người tới công ty truyền thông Phong Tư lên trên phòng thu âm. Khoảng chừng nửa giờ sau, Tất Vân Dao cùng một người đi tới.

Nhìn thấy người này thì Lâm Dao sững sờ. Sau khi Vương Tử Tình đứng bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu nàng mới biết đây là ai. Nàng rất cung kính thăm hỏi:

– Tất lão sư, Phương lão sư.

Nếu như Lâm Phi ở đây chắc chắn sẽ biết, người này là người lúc trước ở cùng Tất Vân Dao tại nhà hàng.

Người này gọi là Phương Thanh Mạt phu nhân. Trên thực tế nàng là tác giả âm nhạc số một tại Hạ quốc. Tất Vân Dao mời nàng giúp đỡ Lâm Dao – một người không có tên tuổi gì. Đây cũng coi như là có thành ý.

– Dao Dao, ngươi thấy thế nào. Ta đã nói sẽ mời một chuyên gia âm nhạc giúp ngươi, đây là Phương lão sư, ta không lừa gạt ngươi chứ. Nếu không vì ngươi thì Phương lão sư đã ra nước ngoài rồi.

Tất Vân Dao có chút trách cứ nói.

Lâm Dao cúi đầu xin lỗi:

– Thực xin lỗi, lão sư, mấy ngày tới ta sẽ cố gắng gấp bội.

– Tốt rồi tốt rồi, không có gì đâu. Nghe nói ngươi là muội muội Lâm tiên sinh. Ta có thể giúp đỡ ngươi là vinh hạnh của ta rồi. Đợi một tý thì có sao đâu chứ.

Phương Thanh Mạt cười nói.

– Phương lão sư biết ca ca ta sao.

Lâm Dao buồn bực, tại sao chỗ nào Lâm Phi cũng có quan hệ thế này.

Phương Thanh Mạt tủm tỉm cười nói đến vụ Lâm Phi diễn tấu ở nhà hàng khiến nàng giật mình.

Trong chuyện này, Vương Tử Tình cũng là người trong cuộc nên ánh mắt nàng hiện lên vẻ say mê.

Lâm Dao thì càng thêm kinh ngạc, nàng không biết Lâm Phi sẽ còn biết chơi đàn dương cầm, hơn nữa lại được đánh giá cao như thế. Dù sao thì hai vị này không dễ dàng khen người khác như vậy.