Chương 727: Một ngày tốt lành

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nói xong những lời này, Lâm Phi không còn tâm tư mở đồ với cô nữa, nói: – Em cứ lấy đồ ra đi, ngày mai anh sẽ giúp em mang đi toàn bộ. Anh ra ngoài trước.

Tô Ánh Tuyết ngồi dưới đất, bĩu môi, cũng không biết đang nghĩ gì.

Lâm Phi đi tới cửa, cảm thấy mình có phần quá đáng, không kìm chế được quay đầu lại nói: – Thực xin lỗi, anh không nên lớn
tiếng với em như vậy. Anh ra ngoài yên lặng một chút.

Tô Ánh Tuyết cũng không đáp, như không nghe thấy.

Lâm Phi một mình đi vào quán rượu cạnh bể bơi, tìm một chiếc ghế dựa không ai nằm trên bãi cát.

Nhìn bầu trời đêm được ánh đèn thành phố soi rọi, ánh mắt Lâm Phi mê mang, trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện, cứ ngơ ngác
như vậy nắm cả đêm.

Hôm sau, sáng sớm Hứa Vĩ đã đi tới bể bơi, đánh thức Lâm Phi đã ngủ gật từ lúc nào.

– Anh không sao chứ? Sao lại nằm đây? Hứa Vi quan tâm hỏi.

Lâm Phi đương nhiên sẽ không để cho cô lo lắng, huống chi đây không phải vấn đề dựa vào người ngoài mà giải quyết được, lắc
đầu ý bảo không sao.

Lâm Phi coi như không xảy ra chuyện gì, đi chơi cùng mọi người cả ngày sau đó cùng mọi người đi nghe buổi hòa nhạc của Lâm
Dao.

Mọi người ngồi cùng một khu vực ở vị trí khách quý, nhìn cô bé như tiên nữ giáng trần không khỏi cảm thán, cô bé này quả thực
đã trở thành một minh tinh lớn rồi.

Hình ảnh âm thanh ánh sáng đều được vị tính điều khiển, khéo léo vô cùng khiến tất cả mọi người trong hội trường như đang tiến
vào trong thế giới kỳ ảo.

Khắp nơi đều xuất hiện hình ảnh Lâm Dao, mà các vũ công như di chuyển tức thời, từ chỗ này bay tới chỗ khác, khiến người xem
hoa cả mắt.

Tiếng hát Lâm Dao vang vọng khắp hội trường, khi thì tru thương, khi lại vui vẻ, lúc trầm lúc bống khiến mọi người say sưa nghe.

Chứng kiến con gái từ một cô bé nông thôn, một sinh viên đại học mới tiếp xúc xã hội đã trưởng thành tới mức này, tự tin biểu
diễn trên khán đài, thể hiện tài hoa và thiên phú của mình, Lâm Đại Nguyên là một người cha không nhịn được chảy nước mắt.

Lâm Phi ở buổi hòa nhạc gặp được Phương Nhã Nhu, cô cũng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ thuần túy tới đây cổ vũ cho
Lâm Dao.

Chờ sau khi buổi hòa nhạc chấm dứt, Lâm Phi không nhịn được đến cạnh cô, hỏi: – Em phải về thủ đô sao?

Phương Nhã Nhu ung dung cười nói: – Em định về sớm, chỉ có điều Tử Huyên sắp kết hôn, cô ấy mới em ở lại tham gia hôn lễ. Em
nghĩ ở thêm 2 ngày cũng không sao, cho nên chờ ngày kia mới đi.

Tuy rằng trên mặt không có nhiều biểu lộ, nhưng Lâm Phi nghe được tin này trong lòng cao hứng vô cùng, ít nhất hai ngày kế
tiếp hắn có thể nhìn thấy Phương Nhã Nhu.

Cũng không biết như nào, trước kia mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô cũng không khiến cho hắn động tâm. Nhưng hiện giờ hắn
chỉ hi vọng cổ đừng rời khỏi.

Ngày hôm sau, nhiều thành viên của Truyền Kỳ Thế Đại đã tới Hương Giang, tiến vào khách san tổ chức hôn lễ của Diệp Tử
Huyên,

Người quen cũ gặp nhau, Lâm Phi cùng họ tán gẫu, ôn chuyện, uống rượu khiến hắn giải tỏa được phiền muộn trong lòng, cảm
thấy thoải mái hơn không ít.

So với những người phụ nữ khác, hai chị em Thiên Diện và Lý Uy Nhiên khiến những người bạn cũ của Lâm Phi cảm thấy hứng
thú hơn hẳn. Một người thật tĩnh lặng, một người lại hiếu động nhưng không ảnh hưởng tới việc hai chị em đi theo Lâm Phi trò
chuyện với những người của Truyền Kỳ Thế Đại.

Thậm chí Lý Ủy Nhiên còn muốn Lâm Phi lấy một cây đao từ chỗ Răng Nanh cho mình, nhưng Lân Phi trực tiếp từ chối, làm vậy
chẳng khác nào là muốn mạng của Răng Nanh cả.

Dưới sự giảng giải của EVA, Thiên Diện nhận được ánh mắt sùng kính của phần lớn thành viên. Bọn họ cũng biết khi ở trên đảo
Othonoi, may mà có Thiên Diện ngăn cơn sóng dữ mới tạo không gian và thời gian cho Lâm Phi.

Lại thêm ngoại trừ Shiva năm đó đã rời khỏi Blood Diamond thì Thiên Diện là người duy nhất trong top 10 sát thủ kim cương
không bị Lâm Phi giết chết. Thực lực của cô khiến đại đa số những người xuất thân sát thủ đều tán thành, cũng cảm thấy gần gũi
vô cùng,

2-30 người không cần ngủ này tập trung một chỗ, quán rượu căn bản không phân biệt được ngày đêm, mọi người luôn trong
trạng thái chè chén say sưa.

Điều duy nhất khiến người của Truyền Kỳ Thế Đại cảm thấy kỳ lạ chính là ngay cả Khổ hạnh tăng cũng xuất hiện nhưng Natasha
với tư cách là chị em tốt của Diệp Tử Huyên lại không thấy đâu.

Hỏi thăm mới biết Natasha đang chấp hành một nhiệm vụ Lâm Phi giao cho, mọi người không khỏi buồn bực. Nhiệm vụ quan
trọng tới mức nào mà ngay cả hôn lễ của Lôi Công Bà cũng không tham gia được.

Chỉ có điều Lâm Phi không muốn nói kỹ, cũng không ai dám hỏi nhiều.

Rốt cục hôn lễ của Diệp Tử Huyên và Trần Khải Luân dưới ánh nắng rực rỡ trên bờ biển đã bắt đầu.

Bãi biển như biển hoa, màu áo cưới trắng cùng hoa hồng đỏ khiến người ta khó tưởng tượng được một thủ lĩnh súng đạn đang kết
hôn.

Đối với những người thân của Trần Khải Luân mà nói thì tham gia hôn lễ này quá áp lực. Nguyên nhân là người quen của Diệp Tử
Huyên thực sự quá kỳ lạ, cả đám quần áo lổ lăng không nói, từ thô hào cho tới hậu duệ quý tộc Trung Đông, thậm chí còn có một
tên sư nghèo kiết sác, ngay cả áo tăng cũng không có.

Nghi thức cũng không tốn quá nhiều thời gian, dù sao Diệp Tử Huyên cũng không phải người phụ nữ chạy theo hình thức. Sau khi
được mọi người chúc phúc, cô xấu hổ vui mừng hôn nồng nhiệt chồng mình, sau đó bắt đầu tuyên bố chè chén tẹt bộ.

Chứng kiến Hứa Vi làm phù dâu, ăn mặc xinh đẹp tuyệt trần đi xuống, trong lòng Lâm Phi có chút khó chịu, đưa chén Champagne
lên nói: – Em mệt không, để cháu gái làm phù dâu e rẻ y cũng là chuyện lạ trên đời.

. . .

Hứa Vi cười vui vẻ nói: – Có gì mệt đâu, em rất cao hứng. Lại nói không có cơ hội mặc áo cưới thì làm phù dâu cũng rất đã
nghiền.

( em rất cao . . .

Lâm Phi nghe vậy, đỏ mặt đáp: – Vi Vi, em mặc áo cưới thực sự rất đẹp.

Hứa Vĩ thấy dáng vẻ lúng túng của hắn, bật cười: – Trêu chọc anh thôi mà, làm gì phản ứng mạnh như vậy. Có thể sống như lúc
này em đã thấy rất hạnh phúc.

Nói xong Ha Vi kéo tay hắn, cười dí dỏm: – Đi, chúng ta đi chúc Tử Huyên, ít nhất phải khiến chồng cô ấy say.

Lâm Phi gật đầu, đứng dậy đi theo cô. Đúng lúc này thì thấy Phương Nhã Nhu uống xong một chén rượu mừng, hình như đi ra
ngoaaair.

Lâm Phi biết cố định lặng yên một mình trở về thủ đô, hắn do dự một chút cuối cùng cũng không dám đi qua để tạm biệt.

Hắn không biết dùng biểu lộ gì, cảm xúc gì để nói cô đừng đi, hoặc là hắn căn bản không thể nói ra chữ “hẹn gặp lại”.

Trên đài hôn lễ, Diệp Tử Huyên đã tháo khăn cô dâu trên đầu, cầm một bình Perrier Jouet lớn mà cô yêu thích, bắt đầu uống
rượu với những người khách tới chúc, khí thế không say không về.

Lâm Phi thấy vậy không khỏi lắc đầu, vứt sự u sầu trong đầu đi, cũng quyết định trong hôn lễ không suy nghĩ những vấn đề lựa
chọn đau đầu này.

Đang lúc Lâm Phi chuẩn bị lên đài, cùng mấy vị bạn cũ tới chúc mừng thì đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ uy áp quen thuộc
từ trên biển đang tới gần.

Hắn nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng. Tuy rằng hắn sớm đã chuẩn bị những không ngờ tới đối phương lại đến vào
lúc này.

Xem ra đối phương cũng cố ý tới vào ngày vui như này, xem như tát vào mặt hắn một cái.

Toàn bộ bầu trời như tiến vào ban đêm, trời đất u ám, tiếng gió rít âm u lạnh lẽo vang lên!

Nhân viên phục vụ khách sạn sợ hãi chạy loạn, còn tưởng thiên tai hàng lâm!

Những người đã thấy qua cảnh tượng này không khỏi suy nghĩ, mà những ai chưa từng thấy qua đều cảm thấy khó hiểu, không
hiểu ông trời đang làm trò gì vậy.

– Ám Ảnh lĩnh vực !?

Tô Ánh Tuyết đi tới bên người Lâm Phi, cau mày nói: – Sao lão ta lại tới đây?!

Ánh mắt cô rất phức tạp, nhưng nhiều nhất trong đó là tức giận cùng thù hận, những điều Mộ Tử Mặc đã làm với cô và mẹ cô, cô
luôn khắc ghi trong lòng.

– Không nên hốt hoảng, lão ta tới đây chỉ là giãy chết một cái mà thôi. Anh chỉ sợ lão ta không dám, lão ta vừa tới anh sẽ không
cho lão ta cơ hội chạy thoát lần thứ hai. Lâm Phi nói.

Tô Ánh Tuyết nghe Lâm Phi nói vậy, mắt mở to nói: – Anh sớm biết lão ta sẽ tới?! Trong chuyện này anh gạt em?!

– Nói rất dài dòng, về sau lại nói. Lâm Phi nhún vai, cũng không phủ nhận. Chỉ là hắn không ngờ lão già Ám Ảnh lại tới vào hôm
пау.

Truyền Kỳ Thế Đại cũng dần biết chuyện gì đang xảy ra, không ngờ lại là lĩnh vực vương giả của Ám Ảnh chi vương, mọi người
đều khẩn trương, tiến vào đứng gần với Lâm Phi.

– Con mẹ nó nữa! Hôn lễ của bà mày mà thằng nào dám quấy rối?! Bà đây liều mạng với hắn! Diệp Tử Huyên không chịu được,
nhảy từ trên đài xuống, hô to lên trời: – Ám Ảnh! Mày giỏi thì ra đây cho bà! Bà sẽ đánh mày tơi bời hoa lá!

Mọi người không ngờ cô dâu ngày hôm nay lại hung hãn như vậy!

Nhưng vừa dứt lời, Diệp Tử Huyên liền nói với Lâm Phi: – Đạo Đao, chờ lão ta xuất hiện cậu bảo kê tôi!

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, còn tưởng cô ta muốn đích thân giải quyết, hóa ra chỉ to mồm chút lấy oai mà thôi.

Một bóng đen ngưng tụ giữa hư không, chính là phần thân Ám Ảnh của Mộ Tử Mặc. Đã có kinh nghiệm giao chiến với Lâm Phi, lão
ta không dám để bản thể xuất hiện.

– Đúng là một ngày tốt này, đáng tiếc là ngày tổ chức hôn lễ này lại trở thành ngày giỗ của Scalpel. Đây sẽ trở thành chuyện
người người bàn tán ở thế giới dưới mặt đất. Tiếng Mộ Tử Mặc vang vọng khắp toàn trường.