Chương 638: Thiếu Tướng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sở công an tỉnh Giang quốc huy uy nghiêm và sáng ngời dưới ánh nắng mặt trời.

Lâm Phi đang định lái xe đi vào thì bị hai gã cảnh vệ ngăn lại.

– Xin chào, xin hỏi anh là ai?

Một cảnh vệ nghiêm túc chào một cái ra hiệu Lâm Phi buông cửa kính xe xuống tra hỏi.

Lâm Phi mỉm cười khách khí:

– Tôi đến tìm phó giám đốc sở Bạch. Cô ấy biết tôi đến đây.

Trên đường tới Lâm Phi đã gọi điện thoại cho Bạch Hân Nghiên, vốn muốn trực tiếp đến cục cảnh sát nhưng cô lại nói cho hắn biết mấy ngày trước vừa mới được đề bạt đến sở công an tỉnh Giang làm phó giám đốc sở.

Cô mới hơn hai mươi tuổi vậy mà đã trở thành phó giám đốc. Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Đương nhiên hơn phân nửa là không thoát khỏi quan hệ với Vương Thiệu Hoa. Có một bí thư tỉnh hết lòng nghĩ biện pháp nịnh nọt Lâm Phi. Để người đàn bà của Lâm Phi thăng quan cũng được xem là một phương pháp.

Hai gã cảnh vệ nghe xong lập tức cau mày.

– Vị tiên sinh này anh cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Phó giám đốc sở Bạch rất bận. Nếu anh muốn đến tặng hoa hoặc quà thì trực tiếp giao cho phòng cảnh vệ. Nơi này là sở công an, không phải hộp đêm.

Một gã cảnh vệ phất tay ra hiệu Lâm Phi rời đi.

Lâm Phi cảm thấy khó hiểu, không khỏi dở khóc dở cười nói:

– Tôi không có gạt anh. Tôi đến để tặng hoa gì chứ? Tôi thật sự quen biết với phó giám đốc sở của các anh mà.

– Đám công tử nhà giàu lái Ferrari, Lamborghini đều nói quen với phó giám đốc Bạch. Tiên sinh lái Land Rover, đẳng cấp nói dối thật đúng là thấp.

Một gã cảnh vệ khác lên tiếng châm chọc.

Lâm Phi cảm thấy mất hứng:

– Cái gì? Các anh nói còn có người đàn ông khác theo đuổi Nghiên Nghiên sao? Nhà ở đâu? Tên gì?

Không có người nào dám theo đuổi đàn bà của hắn. Cái này không phải là tìm chết sao?

Về phần hắn có kết hôn với Bạch Hân Nghiên hay không, quan hệ hai người có công khai hay không Lâm Phi chẳng muốn quan tâm.

Hai gã cảnh vệ nhìn nhau, nhất trí cho rằng tên thanh niên trước mắt là đồ ngốc. Đám công tử kia người nào không phải là ông chủ lớn hoặc con cháu đại quan, còn có thể sợ anh sao?

– Tiên sinh, nếu anh không rời khỏi chúng tôi sẽ quy tội cho anh mạo phạm quy định có liên quan của các cơ quan chấp pháp, bắt anh tạm giam. Nói thật cho anh biết, phó giám đốc sở Bạch của chúng tôi đã tỏ thái độ không muốn gặp mặt các anh.

Hai gã cảnh vệ này đã được Bạch Hân Nghiên dặn dò. Nếu xảy ra chuyện gì cũng có cô làm chỗ dựa cho nên mới không sợ đắc tội người khác. Dù sao cũng là phụng mệnh làm việc.

Lâm Phi buồn bực vuốt vuốt mái tóc, đang muốn gọi Bạch Hân Nghiên bảo cô ra đây liền thấy phía trước một cô gái vóc dáng cao gầy mặc đồng phục cảnh sát cầm túi chạy đến. Không phải là Bạch Hân Nghiên thì là ai đây?

Nhưng bởi vì là nơi công cộng Bạch Hân Nghiên chỉ có thể dùng tốc độ bình thường mà chạy đến. Từ xa đã vẫy tay với Lâm Phi.

Lâm Phi không khỏi đắc ý phất tay lại, quay sang hai gã cảnh vệ nháy mắt ra hiệu:

– Sao nào? Tôi không khoác lác chứ? Tôi thật sự quen biết với phó giám đốc Sở các anh. Các anh đúng là có mắt không thấy thái sơn,có mắt như mù.

Hai gã cảnh vệ nhìn nhau. Tại sao nhiều công tử nhà giàu lái xe sang đến phó giám đốc sở Bạch còn không thèm liếc mắt một cái? Còn tên nhãi ranh không biết xấu hổ này thì ngược lại tự mình chạy ra đón?

Bạch Hân Nghiên từ khi tu luyện Địa Diễn Thiên Tinh Chú và công pháp Tu Lạp Hạ Gia, trải qua chân khí điều trị dáng người có thể so sánh với mấy ma nơ canh, càng thêm mấy phần là lướt hấp dẫn. Tinh khí từ người cô tỏa ra như hoa lan trong sương sớm tươi mát động lòng người nhưng lại không mất đi khí khái hào hùng.

Vừa mới bước vào sở công an chưa lâu với danh hiệu phó giám đốc sở công an trẻ nhất và siêu cấp mỹ nữ Bạch Hân Nghiên đã trở thành mỹ nhân vạn người mê trong hệ thống công an.

– Giám đốc sở Bạch, vị tiên sinh này nói quen chị.

Một gã cảnh vệ có chút xấu hổ, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Hân Nghiên.

– Ừ, vất vả cho hai người. Sau này vị tiên sinh này đến thì không cần ngăn lại.

Bạch Hân Nghiên nhẹ gật đầu sau đó ngồi vào vị trí lái phụ.

Hai gã cảnh vệ sững sốt. Ánh mắt nhìn đàn ông của phó giám đốc sở Bạch, không phải có vấn đề chứ?

Bạch Hân Nghiên cũng không quan tâm người khác nghĩ gì. Cô đặt túi xuống ngọt ngào nhìn Lân Phi nói:

– Tại sao đột nhiên tìm em vậy? Em còn định tan tầm sớm một chút về nhà gặp anh. Có thể bình an trở về là tốt rồi.

Lâm Phi vừa lái xe vừa xoa xoa bộ ngực mềm mại của cô gái:

– Không biết bạn trai của em là ai à? Tuy quá trình khá nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng qua. Mà Nghiên Nghiên yêu quý của chúng ta thăng chức thành phó giám đốc sở công an tỉnh có vẻ như là miếng bánh thơm trong mắt đám con quan nhỉ?

– Nào có khoa trương như vậy chứ? Còn không phải nhờ hồng phúc của anh sao? Nếu không phải mẹ em bảo em nhận em cũng chẳng cần phải đến sở công an làm việc ngồi mỗi ngày. Chẳng có cảm giác phá án gì cả.

Bạch Hân Nghiên nhớ lại đám người theo đuổi kia có chút bực bội:

– Em từng tuổi này đã trở thành phó giám đốc sở thật sự còn quá trẻ. Rất nhiều người cảm thấy con đường làm quan của em sẽ thuận buồm xuôi gió, vì vậy đám ruồi nhặng kia chẳng biết từ đâu xuất hiện. Tặng hoa tặng quà, ngay cả tặng xe cũng có. Mỗi ngày em tan sở cứ phải lén lút đi cửa sau. Xe cũng không dám đậu bên trong.

– Lần sau ai tặng quà cho em em cứ ghi lại hết lập thành một cái danh sách. Anh sẽ giết sạch từng tên cho em.

Lâm Phi làm bộ đúng đắn nói.

Bạch Hân Nghiên giận dỗi liếc hắn một cái, cũng biết là Lâm Phi chỉ nói đùa:

– Nói chuyện chính đi. Anh đưa em đi đâu vậy?

– Em không phải đang buồn vì không có án xử lý sao? Anh dẫn em đi phá án.

Lâm Phi cười thần bí.

Bạch Hân Nghiên chớp mắt vài cái, vẻ mặt hoang mang.

Lâm Phi đem chuyện Cố Thải Anh nhiễm khuẩn nói cho cô nghe.

Sau khi nghe xong Bạch Hân Nghiên trầm tư một lát cau mày nói:

– Chuyện này rất khả nghi. Có thể là người của Vương gia làm. Nhưng nếu thật là bọn họ thì cách làm vụng về quá. Tuy nhiên cũng có khả năng lợi dụng chúng ta nghịch phản tư duy, cảm thấy đây là cách làm rất ngu, ngược lại sẽ không hoài nghi bọn họ.

– Cho nên muốn em giúp anh điều tra vụ án.

Lâm Phi cũng có cùng suy nghĩ với cô gái này:

– Anh vốn muốn em dùng thân phận cục trưởng cục công an điều tra vụ án nhiễm độc này. Nhưng bây giờ em đã trở thành phó giám đốc sở, ngược lại còn tốt hơn. Hết thảy càng thêm thuận lý thành chương.

Bạch Hân Nghiên giật mình:

– Vốn anh chỉ muốn lấy chức vụ của em ra làm cái cớ. Em còn tưởng rằng anh thật sự cần em giúp chứ. Hừ, ngẫm lại cũng đúng. Lúc trước anh thông minh hơn em, biết nhiều thứ, cần gì em nữa?

Lâm Phi nhìn bộ dạng tức giận của cô gái không khỏi mỉm cười. Nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào. Bảo hắn dùng thân phận của mình để thăm dò chuyện Cố Thải Anh nhiễm độc hắn vẫn không thể chấp nhận được.

Nhưng nếu Bạch Hân Nghiên dùng thân phận cảnh sát tham gia thì hắn cũng không cần phải tận lực nữa. Dù sao vi khuẩn lây lan rất nhiều, Lâm Phi xem như là hỗ trợ cảnh sát điều tra phá án.

– Được rồi, Nghiên Nghiên yêu dấu, tối nay về nhà anh khao em nhé. Bây giờ thì ngoan ngoãn theo anh đến bệnh viện.

Lâm Phi nhìn cô gái đang trừng mắt nhìn hắn, hai má đỏ bừng quay đầu làm như không thấy hắn.

Cùng lúc đó hai người cũng không biết ngay cổng ra vào của sở công an tỉnh xuất hiện một chiếc xe Hummer quân đội bảng số H2.

Hai gã cảnh vệ nhìn thấy chiếc xe lập tức nhận ra chủ nhân nhưng cũng không vội vã cho đi mà là sau khi chào rất nhanh chạy lên nịnh hót.

Cửa xe buông xuống. Bên trong là một thanh niên mặt mũi khôi ngô, khuôn mặt anh tuấn, cương nghị. Thoạt nhìn khoảng ba mươi. Tóc ngắn, ánh mắt lợi hại, khí chất điển hình của một quân nhân.

Nhưng ở vị trí lái phụ lại có một bó hoa bách hợp rất dễ làm người khác chú ý. Chẳng thích hợp với chiếc xe và hình tượng người thanh niên này.

– Thiếu tướng Lô, ngài đến tìm phó giám đốc sở Bạch?

Một cảnh vệ cười hỏi.

Thiếu tướng họ Lô này cũng không lộ ra tư thái kiêu căng, nở nụ cười thân thiện:

– Đúng! Làm sao vậy? Quen mặt nhau cả rồi, không cần ngăn tôi lại.

– Sao ngài lại nói như vậy? Ngài làm sao mà so sánh với cái đám công tử con nhà giàu kia chứ? Chúng tôi nào dám ngăn ngài. Chỉ là phó giám đốc sở Bạch vừa mới đi khỏi không lâu. Là đi cùng với một thanh niên lái chiếc xe Land Rover, hình như rất quen thuộc với phó giám đốc sở Bạch.

Cảnh vệ đáp.

Lô thiếu nghe xong lông mày cau lại, tựa hồ nhớ đến điều gì ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp, sau đó nặng nề hừ một tiếng:

– Cảm ơn các người đã thông báo. Tạm biệt.

– Ngài khách khí quá rồi. Ngài đi thong thả.

Hai gã cảnh vệ cúi người đưa tiễn. Được một thiếu tướng tôn trọng như vậy bọn họ cảm thấy đặc biệt có mặt mũi, tự nhiên càng kính nể chàng thiếu tướng trẻ tuổi này hơn.

Chiếc Hummer lại ra con đường lớn. Lô thiếu móc điện thoại ra bẩm số.

– Này, tôi là Lô Bân. Giúp tôi dùng GPS tìm kiếm tọa độ điện thoại của phó giám đốc sở Bạch, sau đó phát đến xe của tôi. Đừng hỏi nguyên nhân. Tranh thủ thời gian xử lý.