Chương 718: Đúng Hay Sai?

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Andariel theo bản năng quay đầu lại, không ngờ lại thấy cảnh Lô Bân bay người tới bảo vệ cho cô.

Đồng tử co rút lại, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, hiện ra thần sắc khó tin, không thể hiểu được vì sao Lô Bân phải làm
như vậy!

Cho nên Andariel đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn Lô Bân nằm giữa vũng máu, không nói lên lời.

– Mau… mau chạy đi!

Lô Bân miệng phun máu, thở hổn hển nói với cô:

– Tiểu thư Andariel! Chạy mau… mặc kệ tôi…

Lý Uy Nhiên chân đạp kiếm khí, như Lăng Ba Tiên Tử đạp không đuổi theo, cô cũng không mơ hồ như trong sinh hoạt ngày
thường, Thông Ngọc Tố chỉ liên tục đánh ra, vài đạo kiếm khí đánh vào huyệt hôn mê của Andariel!

Andariel mất hồn mất vía đương nhiên không né tránh được, chỉ thấy trước mắt tối sầm liền ngất đi.

Khi Lục Vũ Phỉ đuổi tới đã thấy Lý Uy Nhiên dương dương đắc ý đứng đó, bộ mặt tỏ vẻ mình đã lập “công lao hàng đầu”!

Lục Vũ Phỉ bất đắc dĩ cười cười, lấy ra hai chiếc kẹo chocolate đưa cho Lý Uy Nhiên, coi như khích lệ, sau đó mới lấy ra một dãy
số truyền tin gọi cho cục an ninh.

– Ông nội, cháu báo cho người một tin tức tốt. Quả nhiên như Lâm Phi dự đoán, có hai người cải tạo có thể thay đổi hình dạng
chui đầu vào lưới rồi, một người trong đó là Lô Bân.

– Lô Bân?

Lục Trường Minh đầu bên kia cười lớn:

– Hắn ta chạy một vòng lớn không ngờ vẫn tự mình chui vào lồng giam. Rất tốt, ông sẽ cho người tới giúp cháu áp giải chúng về
thủ đô.

Lục Vũ Phỉ tuân mệnh một tiếng, dập máy, sau đó nhìn Lý Uy Nhiên đang ngon lành gặm chocolate nói:

– Lý sư muội, tiếp theo có thể chị cần quay về thủ đô trước, ở đây làm phiền em chăm lo.

– Ừm!

Lý Uy Nhiên thích ý gật đầu:

– Em sẽ đợi để xem buổi hòa nhạc của Dao Dao,chị em và chú cũng sắp tới đây rồi. Lục sư tỷ không đợi đến lúc xem xong hòa
nhạc rồi mới đi được sao?

Lục Vũ Phi cũng có chút tiếc nuối:

– Công việc quan trọng hơn, chị sợ mọi chuyện phức tạp, nhanh chóng mang Lô Bân và ả này về thì tốt hơn.

Kỳ thật Lục Vũ Phỉ còn một điều băn khoăn đó chính là giữa Lô Bân và Lâm Phi có ân oán, nếu như để Lâm Phi nhìn thấy cũng
khó chắc liệu hắn có giết chết tại chỗ hay không.

Vậy thì đồng nghĩa với việc tổn thất một “tài liệu thí nghiệm”, điều này là tổn thất với cục an ninh. Cho nên cô mới mang Lô Bân
đi trước rồi mới nói chuyện này với Lâm Phi.

Chỉ có điều Lục Vũ Phỉ liên lạc muộn với Lâm Phi không có nghĩa là Lâm Dao sẽ không nói chuyện này cho anh trai.

Lâm Dao bị hoảng sợ trong pho âm điện thoại lên, nói chuyện này với Lâm Phi. Giờ đã là minh tinh lớn nhưng cô bé này vẫn rất ỷ
lại vào Lâm Phi.

– Anh… hu hu… Chị Thái Linh chết rồi, hai tên thối tha kia biến thành hình dạng chị Thái Linh và giám đốc Vương, một tên trong
số đó gọi là Lô Bân, bây giờ em phải làm sao? Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

Lâm Dao hai tay cầm điện thoại, sụt sùi khóc, vẻ mặt lo lắng.

Lâm Phi trong nhà ở Lâm An nghe được điện thoại lúc đầu cũng lo lắng không thôi nhưng biết Lâm Dao cũng không sao thì hắn
thở phào nhẹ nhõm.

– Yên tâm đi, đây chỉ do Lô Bân tự ý quyết định, nếu không không dễ bị nhìn thấu như vậy. Ngày mai anh sẽ tới Hương Giang tìm
em, có anh ở đó, em cứ an tâm lên sân khấu diễn xuất là được, những thứ khác không cân sợ.

Lâm Phi cười, ấm áp trấn an cô bé.

Lâm Dao nghe vậy cũng an lòng, nghe giọng anh khiến cô tin tưởng hơn, ngọt ngào nói:

– Anh, may mà anh nghĩ chu đáo, đã để chị Lục và Uy Nhiên âm thầm bảo vệ em, không thì em cũng không biết phải làm như
nào nữa.

Lâm Phi mỉm cười:

– Quả nhiên là làm trong ngành giải trí có khác, đã học được trò nịnh hót rồi.

– Không… không phải là thật lòng mà.

Lâm Dao vội vàng giải thích.

Lâm Phi cười ha hả, trêu chọc em gái cũng là một thú vui thú vị trong đời người:

– Anh biết nhưng chúng ta là người một nhà, không cần luôn miệng nói cảm ơn. Ngày mai gặp, giờ em nghỉ sớm đi, đừng để
chuyện bên ngoài ảnh hưởng tới.

Lâm Dao có chút không nỡ, “vâng” một tiếng sau đó cúp điện thoại.

Trong khu nhà cao cấp ở sơn trang Thiên Lan, Lâm An. Lâm Phi đứng trên ban công tầng hai, ban công vốn liên tiếp nhau, trước
đây căn phòng đối diện đây vốn là của Phương Nhã Nhu.

Đêm hôm khuya khoắt, Lâm Phi cũng không hiểu sao mình lại tới đây đứng hóng gió, suy nghĩ vẩn vơ, đúng lúc này thì nhận
được điện thoại của Lâm Dao.

Đặt điện thoại xuống, Lâm Phi nhìn ánh trăng sáng, lòng lại trầm xuống.

Quả nhiên thằng nhãi Lô Bân này chưa chết, so với những địch nhân khác phải đối mặt, tên Lô Bân này cũng chỉ là cỡ tôm tép,
Lâm Phi cũng không quan tâm nhiều đến gã ta.

– Điện thoại của Dao Dao à? Xảy ra chuyện gì vậy?

Giọng Hứa Vi từ sau truyền tới, cô đi vào phòng ngủ, ra ban công, quan tâm hỏi.

Lâm Phi quay đầu lại, cười cười nói:

– Sao em còn chưa nghỉ ngơi?

– Em không ngủ được, hơn nữa buổi tối Ánh Tuyết gửi em một văn kiện, một đống lớn về kế hoạch quý của “Ba Yêu”. Em thảo
luận phân tích với cô ấy để sửa đổi bổ sung.

Hứa Vi dựa vào lan can, hít một hơi sâu:

– Nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại nên ra ngoài xem sao.

Lâm Phi cũng không giấu diếm, kể những chuyện ở Hương Giang ra.

– Đã bắt được Lô Bân? Có nên nói cho Nghiên Nghiên biết hay không, cô ấy rất muốn giết chết Lô Bân.

Hứa Vi nói.

Lâm Phi lắc đầu.

– Được rồi, cục an ninh nhất định rất muốn mang bọn chúng đi làm vật thí nghiệm, chúng ta cũng không thể để bọn họ ra tay
nhưng không cho họ thứ gì ngon ngọt, lần này để họ xử lý đi.

Hứa Vi cảm thấy cũng có đạo lý nên không nói gì thêm, đang muốn nói những tư tưởng thú vị của Tô Ánh Tuyết chia sẻ cho Lâm
Phi nhưng thấy hắn ta đột nhiên như thần hồn xuất khiếu, nhìn về phía phòng ngủ ngẩn người.

Sau khi suy nghĩ một chút, Hứa Vi thầm thở dài, có chút chua mà lại có chút buồn cười nói:

– Nhớ cô ấy như vậy sao không đi tìm cô ấy?

Lâm Phi ngẩn người, miễn cưỡng cười nói:

– Vẫn tốt, chỉ là trong đầu có chút rối loạn.

– Đừng tự lừa dối mình, những ngày gần đây em nghe thấy không dưới năm sáu lần anh theo thói quen gọi em là Nhã Nhu. Anh
xuất thân như vậy, đầu óc chẳng biết là tơ tưởng tới nơi nào rồi. Giữa đêm hôm khuya khoắt, không ở phòng thí nghiệm thì lại
chạy tới phòng của Nhã Nhu ngẩn ngơ, anh cho rằng đây chỉ là trùng hợp sao? Lòng của anh căn bản không loạn, kỳ thực anh
không nỡ để cô ấy đi, anh chỉ đang làm lòng mình tê dại, khiến nó không thể phân biệt rõ mà thôi. Lâm Phi… anh tỉnh lại đi.

Hứa Vi ấm áp khuyên nhủ.

Lâm Phi cúi đầu, trong mắt lóe lên sự phức tạp, nói:

– Vi Vi, có phải anh quá tham lam hay không… Ai cũng không thể buông tay, ở bên này lại cảm thấy có lỗi với người kia, ở bên
kia lại thấy thiếu nợ người này… Nhưng anh không muốn bất kỳ ai phải thương tổn nhưng sao dường như lần nào cũng làm sai?

– Vì sao nhất định phải phân rõ đúng hay sai?

Hứa Vi đột nhiên hỏi.

Lâm Phi giật mình, ngẩng đầu nhìn cô:

– Ý… ý em là gì?

– Anh thích em không?

Hứa Vĩ mặt ửng hồng hỏi.

Lâm Phi cười lớn:

– Đã đến lúc này mà vẫn hỏi như vậy sao, đương nhiên là anh thích em, anh yêu em, bằng không thì chẳng lẽ anh tức giận với
em đều là giả dối sao?

– Vậy anh thích em, cũng giống như thích Ánh Tuyết, thích Hân Nghiên sao?

Hứa Vi lại mỉm cười hỏi.

Lâm Phi trầm ngâm hồi lâu, trong đầu hiện lên khuôn mặt từng người phụ nữ, nhẹ nhàng lắc đầu:

– Đương nhiên là không giống, mặc dù có chút không công bằng những tình cảm luôn khó có thể công bằng được. Hơn nữa đây
không phải là thứ có thể khống chế, nó như một chất hữu cơ phức tạp vậy, dù thế nào cũng có sự khác biệt lẫn nhau.

– Ví dụ như…

Hứa Vĩ tiến lên cầm tay Lâm Phi, hai mắt lóng lánh phản chiếu mặt trăng mỹ lệ, tò mò hỏi:

– Tình cảm của anh với Hân Nghiên và với em có gì khác nhau?

Lâm Phi tự hỏi bản thân, sau đó nói:

– Em như người nhà, một người chị quen biết từ nhỏ, có thể trò chuyện tâm sự, quan tâm lẫn nhau, tuy rằng không phải là tình
yêu oanh oanh liệt liệt nhưng lại như nước suối róc rách chảy không ngừng. Nghiên Nghiên thì khác, cô ấy như chú ngựa hoang
cùng anh rong ruổi khắp thảo nguyên, muốn phát điên thì phát điên, muốn dùng ngắm cảnh thì có thể ngoan ngoãn an bình, đây
chính là hồng nhan tri kỷ.

Hứa Vi cười nói:

– Chính là như vậy, anh nghĩ kỹ xem Ánh Tuyết, Nhã Nhu, Doanh Doanh là dạng nào?