Chương 625: Ám Ảnh Vô Hình

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Có phải rất ngạc nhiên hay không, lần phân thân này tại sao lại hoàn toàn không giống với lần trước?

Mộ Tử Mặc giống như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Phi, cười lạnh nói:

– Mỗi một vương giả đều có đạo của riêng mình. Cái đạo của bốn vương là Ám Ảnh Ảnh Giả, có hình có dạng nhưng kỳ thực là vô hình vô dạng. Ám Ảnh phân thân của bổn vương đã tu luyện ngang bằng thực lực của bản thân ta, đồng đãng với một vương giả khác!

Lâm Phi sững sờ, thì ra Vạn Đạo Vương Luân là như vậy!

Vương Luân này thật ra chính là chìa khóa mở ra cái đạo của chính mình! Mỗi một vương giả sau khi lĩnh ngộ đại đạo sẽ triệu hoán năng lượng thành cụ thể hóa từ không gian vũ trụ.

Lại nói, Lâm Phi sử dụng từ trường tinh thần lực so với việc vương giả mượn một loại đạo trong vô số loại đạo có trong vũ trụ bao la thực ra cũng giống nhau.

Nhưng tinh thần từ trường của Lâm Phi càng hùng vĩ thêm, mà vương giả chỉ là ba nghìn con sông, nhưng chỉ múc được một gáo, so ra thì vẫn còn thấp hơn nhiều.

Chỉ có điều Lâm Phi huống hồ cũng chỉ mới tiếp xúc da lông. Mới biết được một hai mà vương giả đã nghiên cứu tinh thâm mỗi một con đường, ai mạnh ai yếu thật sự khó mà nói.

Chả trách vương giả không cách nào ngao du trong tinh không. Bởi vì bọn họ vừa mới bước vào ngoài vìa của cái việc nắm giữ trái đất, ngưỡng của sức mạnh vũ trụ bát hoang. Bọn họ tất nhiên không có năng lực đi tới các thế giới bên ngoài tinh cầu.

Chỉ sợ cái gọi là tinh thần cảnh, tu luyện chân chính có thể tự do đi qua cánh cửa tinh không, có thể tiến vào vũ trụ mà không phải là bản thể ở trên tinh cầu rồi triệu hoán ý nghĩa của đạo bên ngoài cánh cửa lớn.

Lâm Phi nhíu mày, đạo của Vạn Đạo Vương Luân này quả nhiên không tầm thường. Thật là mỗi vương giả đều khác nhau.

– Scarpe, ngươi còn đứng đó làm gì?

Thanh âm của Mộ Tử Mặc đột nhiên vang lên từ phía sau Lâm Phi, Ám Ảnh Vượng Khí mãnh liệt cuồn cuộn như gió lốc đánh vào phía sau Lâm Phi.

Thân thể Lâm Phi bị luồng sức mạnh này đẩy ra xa mấy chục mét, xương lưng với tim phổi đều đau nhức quay vòng, mới phát hiện phân thân ám ảnh đó trong chớp mắt đã di chuyển đến sau lưng hắn.

Phần thân này thuần túy tồn tại dưới hình thức năng lượng thể. Tuy không thể đánh đồng với năng lượng thể hóa của Thiên Diện nhưng tốc độ của nó vẫn nhanh hơn, mà lại không hề có tiếng động.

Bản thể của Mộ Tử Mặc sớm đã chờ tại điểm dừng chân của Lâm Phi, tùy ý giơ tay ra nắm lấy, ngàn vạn Ám Ảnh Vượng Khí như ác mộng quấn quanh người Lâm Phi.

Ông ta cũng không phải là cổ võ giả, không cần thiết phải theo thứ tự chiêu thức gì. Thứ ông ta thi triển nghiễm nhiên là một loại pháp thuật còn cao hơn cổ huyết thuật. Đương nhiên không phải thể thuật của ông ta thì không tốt, chỉ là không câu nệ thứ tự sử dụng mà thôi.

Lâm Phi bởi vì tránh né ám ảnh phân thân đó mà không kịp tránh bản thể của Mộ Tử Mặc, tay chân cùng với phần bụng đều bị Vương khí chế trụ, tốc độ cơ thể bị trở ngại.

Mà phân thân lại lần nữa xuất hiện ở phía trên Lâm Phi, vượng khí uy áp cùng cấp bậc được phóng thích. Không ngờ phân thân hóa thành một cự mãng, vượng khí lấy hình thức năng lượng thuần túy đánh về phía Thiên Linh Cái của Lâm Phi như nước ngân hà chảy xuống vậy!

Không ngờ phân thân lại thiên biến vạn hóa như vậy, chuyển thành trạng thái có lợi cho thể tiến công. Nếu như bị tấn công Lâm Phi không chết thì cũng thất điên bát đảo.

Hắn nhanh trí thi triển Mật Tông Kim Cương Bộ, gặp mạnh càng mạnh, hổ khu chấn động bước mạnh một bước sang ngang. Một thức Viện Hậu Phi Độ mạnh mẽ tạo thành thể làm cho từ trường xung quanh trở thành cục diện có lợi cho mình.

Phật môn Kim Cương Bộ này là một bộ võ cổ cường thân kiện thể, tùy tâm mà sinh, như ý mà thành. Chú trọng xương cốt cứng cỏi như sắt đá, động như thiểm điện, có thể co người cũng có thể dãn người như xuyên kim qua rừng, đi như nước chảy, không có khe hở, không gì phá nổi!

Trong lúc nhất thời Lâm Phi giống như Kim Cương giáng thế, cả người phóng thích ra uy lực phách bả không giận mà uy. Mặc cho Ám Ảnh Vương Khí như thác nước trùng kích, hắn sừng sững bất động, vững vàng như thái sơn!

Điều này làm cho Khương Tiểu Bạch vốn cực kỳ am hiểu võ cổ của phật môn phải líu lưỡi.

– Đao Ca? Kim Cương Bộ này cho dù là sư phụ cũng không thể thi triển đến cảnh giới này! Sao công phu nào hắn cũng sử dụng tinh thâm như vậy?

Người ngoài tất nhiên sẽ không hiểu Lâm Phi lĩnh ngộ được tinh thần võ, thật ra sớm đã theo đuổi cảnh giới vô chiêu thăng hữu, loại võ thuật có chiêu thức này lại thành rất dễ.

Có thể ngăn cản một đòn tấn công mãnh liệt của Mộ Tử Mặc cũng không có nghĩa phản kịch của Lâm Thiên có thể thành công.

So với lúc đối mặt với sự vây công của hai vương giả, độ nguy hiểm vừa rồi quả thực không thể cùng đẳng cấp!

Nếu không phải thân thể hắn có tư chất phòng ngự đầy đủ thì e rằng vương đạo của Ám Ảnh Vương gần như có thể đánh cho hắn khó mà còn sức chống đỡ.

Lâm Phi đã thu hồi sát khí vào trong, tĩnh tâm lại sử dụng tất cả bản năng. Không để cho Huyết tộc có cơ hội hại người khác, lại phải giết được Mộ Tử Mặc trên đảo này!

Mỗi một chiều của Lâm Phi nhìn thì đều rất đơn giản nhưng kỳ thật lại không hề đơn giản. Chỉ thấy quyền của hắn biến ảo, một chưởng đẩy ra đến nửa đường đột nhiên hóa chưởng thành quyền.

Năm ngón tay chăm chú siết chặt, lực chu thiên tinh thần giống như trở thành một vòng xoáy tinh vân kéo theo khí lưu bùng nổ.

Ào ào. . .

Quyền phong như quỷ khóc sói tru xé rách vô số cách trở của Ám Ảnh Vương Khí thẳng đến đầu lâu của Mộ Tử Mặc! Lâm Phi mặc kệ ám ảnh phân thân như thế nào, hắn biết giết phân thân này thì phần thân thứ hai có thể xuất hiện, chỉ có công kích bản thể mới có thể chiến thắng thực sự!

Một chưởng này từ trên giáng xuống, lật tay chộp tới, chính là từ Pháo Thủ Đồng Quyền hóa thành Phiên Thiên, uy lực tăng gấp bội.

Mộ Tử Mặc liên tục thất bại, ông ta phát hiện khó đối phó nhất là bản thân khó có thể tạo sát thương cho Lâm Phi quá mạnh. Mà Lâm Phi lại chỉ cần có một quyền đã có thể đánh ông ta trọng thương.

Thực khó có thể lý giải, tại sao chỉ một quyền lại có thể mang theo một cảm giác áp bách to lớn như vậy!

Ông ta không biết rằng quyền pháp Lâm Phi lúc này đã vượt qua cảnh giới Vạn Pháp Quy Nhất, cho dù là chiêu thức gì Thái Cực, Bát Quái, Hình Ý, các loại quyền lộ dùng qua dùng lại đều có thể tự nhiên hình thành chiêu thức thích hợp nhất.

Trận quyền ảnh này Mộ Tử Mặc cảm thấy bản thân giống như một con thuyền nhỏ trong bão tố giữa đại dương bao la, lung lay, khó có thể nào khống chế.

Nhận thấy mình dường như rất khó có thể tránh được, Ám Ảnh Vương Khí toàn thân ông ta tăng vọt, hét lớn một tiếng:

– Hoán Ảnh Vô Hình!

Một chiêu Phiên Thiên Chủy nện xuống nhưng lại không hề đụng đến phân thân của Mộ Tử Mặc, chỉ có đánh tan một ám ảnh phân thân của ông ta!

Lâm Phi mãnh liệt quay người lại mới nhìn thấy Mộ Tử Mặc đã đứng ở vị trí phân thân!

Trong tích tắc vừa rồi Mộ Tử Mặc cùng với phần thân của ông ta trao đổi vị trí?

– Như thế nào, rất kinh ngạc?

Mộ Tử Mặc đắc ý nói.

– Chớ cho là phần thân của bổn vương chỉ dùng để làm vũ khí, phân thân này có thể tùy ý tráo đổi cùng bổn vương. Trừ phi ngươi có thể đồng thời tấn công phá hủy cả hai, nếu không công kích của ngươi đối với bổn vương hay phân thân đều không có ý nghĩa gì cả!

Lâm Phi híp mắt, đây quả thật là một chuyện khó giải quyết. Có lẽ Vương Đạo Áo Nghĩa của Mộ Tư Mặc không phải quá mạnh nhưng chắc chắn là một trong những Áo Nghĩa khó đối phó nhất.

Thực hư, mơ hồ, đáng ghét cực kỳ!

Chớp mắt ám ảnh phân thân bị đánh tan đó ngưng tụ lần nữa, một phen tấn công điên cuồng của Lâm Phi coi như vô nghĩa.

Thừa lúc Lâm Phi bị Mộ Tử Mặc bám lấy Giovanni cùng với bọn Huyết tộc lại lục tục đi lên mấy chiếc tàu ngầm của Luyện Ngục Quân Đoàn, bắt đầu lặn xuống biển bỏ chạy!

Ý đồ chạy xuống biển của bọn chúng bị Lâm Phi cản lại nhưng hai Mộ Tử Mặc đồng thời bao quanh người hắn, hắn cũng có chút mệt mỏi khi tung phó. Huống hồ cũng không thể bỏ mặc những người trên đảo không lo được, chỉ đành trơ mắt ra nhìn bọn Huyết tộc chạy.

– Scarpe, tốc độ trưởng thành của người làm cho bổn vương kinh ngạc, thắng bại của chúng ta hôm khác quyết định. Hôm nay bổn vương không chơi cùng ngươi nữa!

Mộ Tử Mặc nhìn thấy Huyết Tộc đã tháo chạy ông ta liền không có hứng thú quyết chiến sinh tử với Lâm Phi. Để lại một phân thân quyết đấu với Lâm Phi, bản thân thì sử dụng vượng khí bay về phía biển.

Trước khi đi trong mắt hắn nhìn Tô Ánh Tuyết ở xa xa trong đám người, cũng không biết là đang nghĩ gì, lập tức quay đầu biến mất nhanh chóng.

– Đáng chết. . .

Một chiều Ung Trảo Công của Lâm Phi xé nát ảnh phân thân, xem xét hướng mặt biển, không còn thân ảnh của Mộ Tử Mặc nữa. Cho dù nhìn thấy được hắn cũng không cách nào bay, dùng khinh công cũng không đuổi kịp, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Thực lực của mình chung quy vẫn là không đủ, nếu có thể mạnh hơn rõ ràng so với vương giả lại một cấp bậc sẽ không đến mức để cho Mộ Tử Mặc đào tẩu. Y muốn chạy mình cũng ngăn không được.

Nhưng như vậy cũng không xem là quá tệ, ít ra trong mắt mọi người đều là đại nạn không chết. Ngoại trừ. . .

Lâm Phi lách mình quay về trước mặt Lý Uy Nhiên, ôm Thiên Diện từ trong vòng tay của cô. Không còn hơi thở, không có nhịp đập, khuôn mặt không có huyết sắc, Lâm Phi trầm mặc nhíu màу.