Chương 476: Tính Mạng Quan Trọng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi biết rằng dù có giao vũ khí ra thì chưa chắc bọn chúng đã thả Tô Ánh Tuyết ra mà lần này Tô Ánh Tuyết để lộ ra thực lực của cô, nhất định Beelzebub sẽ trông chừng cô chặt chẽ hơn, không để cô có cơ hội chạy thoát.

– Này!

Long Thiên Cương quay đầu lại, ánh mắt thâm ý nói:

– Vì nhi nữ tình trường mà mất đi lý tính thì mãi mãi chỉ là người bình thường thôi, người làm việc lớn sẽ không câu nệ tiểu tiết. . .

Lâm Phi hiểu ý của gã. Tô Ánh Tuyết có địa vị đặc biệt, lại dây dưa nhiều đến Lâm Phi nhưng giải quyết vấn đề phải cân nhắc nặng nhẹ. Tô Ánh Tuyết chết cũng không phải chuyện gì lớn, trời cũng không vì thế mà sập xuống, ngược lại nếu hai thứ vũ khí này mà mất đi thì muốn tìm lại nó chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Từ lần trước điều tra không thu hoạch được gì đã có thể thấy quân đoàn Luyện Ngục luôn âm thầm ẩn nấp, muốn che mắt người khác, tìm được bọn chúng để trả thù không hề dễ dàng.

Uy lực của kiếm Hughes còn chưa rõ nhưng nếu bọn chúng tìm được biện pháp sử dụng Hàn Nguyệt thì đúng là tai nạn với toàn bộ loài người.

Hơn nữa đối với tổ chức như quân đoàn Luyện Ngục, bọn chúng tiến hành tìm kiếm thu thập những loại vũ khí này chắc chắn không hẳn chỉ vì uy lực của chúng mà nhất định đang ấp ủ âm mưu lớn hơn đằng sau.

Ở phía xa Lục Vũ Phi nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng, cô cũng không hy vọng Tô Ánh Tuyết gặp chuyện không may nhưng mà tại thời điểm này, cô lại không biết nên chọn quốc gia hay tình thân.

Lâm Phi hít vào một hơi thật sâu, cười cười tự giễu:

– Nếu ta cũng vì hai thứ vật chất này mà coi thường tính mạng con người thì có gì khác với quân đoàn Luyện Ngục?

Hắn lắc đầu đem Hughes ném cho bóng đen kia.

Quyết định của Lâm Phi khiến Long Thiên Chương trợn tròn hai mắt, Lục Vũ Phi cũng ngơ ngác không nói lên lời, tâm tư lại có dịp được nếm trải đủ một phen đắng cay ngọt bùi.

Bóng đen lập tức lách đến bên người Andariel, nữ nhân tóc bạc cầm lấy kiếm, cười đắc ý:

– Ha ha, đúng là một người trọng tình trọng nghĩa, xem ra Tô tiểu thư không nhìn lầm người, ta thấy thật đáng tiếc cho mối tình không duyên không phận của hai người.

– Thả Ánh Tuyết ra.

Lâm Phi trầm giọng nói.

Andariel chỉ Hàn Nguyệt trên tay Long Thiên Cương:

– Mới cầm một cái, chúng ta còn muốn cái kia nữa.

– Long Vương, đưa Hàn Nguyệt cho bọn chúng.

Lâm Phi thở dài.

Vẻ mặt Long Thiên Cương đầy tiếc nuối:

– Ta thật thất vọng về cậu, cậu nghĩ là đưa kiếm cho bọn chúng thì chúng sẽ thả cô ta ra à?

– Ít nhất ta không thể trơ mắt nhìn cô ấy chết ngay bây giờ.

Lâm Phi không nói nhiều, phi người xông lên phía trước muốn đoạt Hàn Nguyệt trên tay Long Thiên Cương.

– Ngươi điên rồi!

Long Thiên Cương giận tím mặt đương nhiên không muốn đưa kiếm cho Lâm Phi nhưng hắn một tay ôm Hứa Vi, một tay cầm Hàn Nguyệt, cũng không làm được gì.

Rơi vào đường cùng, Long Thiên Cương dứt khoát đem Hứa Vi ném cho Lâm Phi!

Trước tiên Lâm Phi đành ôm lấy Hứa Vi, giờ phút này mặt nàng đã tái nhợt không còn chút máu, cả người gầy còm lạnh buốt chỉ còn lại xương bọc da, căn bản không còn nhận ra cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ngày nào.

Điều làm Lâm Phi lo lắng hơn cả là Hứa Vi đã không còn hô hấp nữa! Mặc dù xét theo y học vẫn chưa tính là tử vong nhưng nàng cũng đã cách không xa cái chết.

– Chết tiệt. . .

Lâm Phi biết rõ đây là kết quả của việc Hàn Nguyệt hấp thu quá nhiều sức sống, bởi vì Hứa Vi không tu luyện nội công nên “đồ ăn” có thể cấp cho Hàn Nguyệt cũng chỉ có tính mạng của nàng.

Không cần các dụng cụ kiểm tra đo lường Lâm Phi cũng biết giờ phút này các khí quan trên cơ thể Hứa Vi gần như đã dừng hoạt động.

Long Thiên Cương cũng không muốn lưu lại cùng Lâm Phi tiếp tục dây dưa, Beelzebub vẫn luôn giám sát hắn, vì vậy gã liền dùng cước pháp vô cùng kỳ diệu bộ bộ sinh liên nhanh chóng rời đi từ giữa sân.

Gã một thân một mình, chỉ cần gã muốn đi thì không ai có thể cản được.

Beelzebub triệu hoán mấy tên độc thi cũng không ngăn được hắn, những nơi Viêm Long Nguyên đi qua, hỏa diễm nóng bỏng cháy lên trên người độc thi, bốc ra mùi khét lẹt khiến chúng ầm ầm ngã xuống.

Lâm Phi không đi hỗ trợ ngăn lại, Beelzebub cũng không có cách nào đuổi giết Long Thiên Cương huống chi bọn hắn đã đánh nhau khá lâu ở chỗ này, nếu kéo dài thêm thời gian chỉ sợ khó có thể rút lui.

– Scarpe, bọn ta cứ thay ngươi chăm sóc Tô tiểu thư trước, lần sau sẽ dùng cô ấy để đổi lấy Hàn Nguyệt, các ngươi nên chuẩn bị cho sớm.

Andariel lên máy bay mà đội trưởng quân đoàn Luyện Ngục đã chuẩn bị sẵn, lập tức rút lui.

Lấy được một món vũ khí cũng coi như ả thành công.

Beelzebub bỏ mũ màu đen xuống, đeo giày phản trọng lực rồi đưa Tô Ánh Tuyết đi cùng. Từ đầu tới cuối y đều không ra tay chính diện, chiêu nào cũng vô cùng nham hiểm.

Lâm Phi căn bản không rảnh xem bọn hắn làm chuyện gì, hắn chạy như điên đến trước mặt Lục Vũ Phi, lớn tiếng nói:

– Cô yêu cầu người của sân bay sắp xếp máy bay đi Beirut, bên trong phải có tất cả các thiết bị cấp cứu chữa bệnh, chuẩn bị cả tán tấn băng! Nhanh lên!

– Bei. . . Bei cái gì?

– Beirut thủ đô của Lebanon.

– Cái gì? Lúc này anh còn muốn đi Lebanon làm gì? Đó không phải là ở Địa Trung Hải sao?

Lục Vũ Phỉ quá sợ hãi đồng thời lại càng không thể tưởng tượng, cô nhìn Hứa Vi đã ngừng thở:

– Anh muốn đi cứu cô ấy? Anh tỉnh lại đi, cô ấy đã chết rồi!

– Cô ấy chưa chết!

Lâm Phi quát lên:

– Tính mạng quan trọng! Nếu không đi ngay sợ là muộn mất!

Lục Vũ Phi bị sự điên cuồng của người đàn ông này dọa đến suýt khóc lên, trong lòng oán giận, mình cũng đâu có làm gì sai, làm gì mà như cô là người giết Hứa Vi không bằng.

– Anh thật là khó hiểu, em họ tôi vì giúp anh mới lâm vào hiểm cảnh bị bọn chúng bắt đi, người sống anh không nghĩ đi cứu lại muốn cứu người chết. . . Hừ, tôi sẽ không giúp anh!

Lục Vũ Phi quay đầu nói.

Lâm Phi hận không thể đưa tay ra tát chết cô ta:

– Cô không giúp thì đừng trách tôi đi cướp máy bay?

– Anh. . .

Lục Vũ Phi tức điên người, không nói được gì cô đành trừng mắt lên lấy điện thoại ra gọi:

– Anh tới sân bay đi, tôi đã chuẩn bị xong rồi! Nhưng đường bay đến Beirut rất ít, ta không đảm bảo có thể cất cánh một cách thuận lợi. . .

– Chuyện đó để tôi xử lý!

Lâm Phi không nói nhiều, ôm lấy Hứa Vi bay về phía sân bay, hắn tuy có thể dùng giày phản trọng lực mang theo Hứa Vi bay đến Beirut nhưng nếu bay quá nhanh thân thể Hứa Vi sẽ không chịu đựng nổi, hơn nữa hắn cũng cần sơ cứu làm thời gian tử vong của Hứa Vi lùi lại.

Tới sân bay, nhờ Lục Vũ Phi liên hệ nhân viên công tác đã sắp xếp một chuyên cơ 777, cái này vốn là dành cho thủ trưởng quân đội dùng nhưng Lục Vũ Phi có thể điều đến cũng cho thấy quan hệ của Lục gia.

Lâm Phi lên máy bay nói phi công theo đường biển hướng về Beirut đồng thời gọi điện thoại cho Eva hạ mệnh lệnh khẩn cấp.

Xử lý xong những việc này, Lâm Phi đến khoang máy bay với nội thất xa hoa đã được cải tạo lại. Hứa Vi đã được đặt nằm trên giường cứu thương, rất nhiều thiết bị giám sát và điều khiển được lắp đặt trên người cô, ngoài ra còn có một lượng thuốc lớn được tiêm vào người cô theo yêu cầu của Lâm Phi.

Nhân viên đi theo trên máy bay có một người là bác sĩ của tổ trị liệu khẩn cấp sân bay, hai y tá, đây cũng coi như Lục Vũ Phi âm thầm sắp xếp cho Lâm Phi.

Trong mắt ba nhân viên y tế này mà nói, Hứa Vi đã là người chết còn cứu làm gì?

Nhưng Lâm Phi muốn bọn họ cấp cứu thì bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Lâm Phi kiểm tra thấy không có vấn đề, cầm lấy thùng băng bên cạnh đổ lên trên giường, phủ lên cơ thể gầy gò của Hứa Vi.

– Tiên sinh! Anh muốn. . .

Bác sĩ kia thấy thế trợn tròn mắt, nhìn cử động điên cuồng của Lâm Phi mà không biết làm sao.

Hành động kế tiếp của Lâm Phi càng làm cho bọn họ sợ đến mặt xám ngắt.

Lâm Phi xé áo Hứa Vi lộ ra phần ngực, hắn chả cần khử trùng, cầm luôn dao phẫu thuật đặt tại vị trí chính giữa xương ngực Hứa Vi cắt xuống!

– Đưa kéo cho tôi! Tôi muốn mở mang tim. . .

Lâm Phi chuyên tâm giải phẫu, một tay hướng về phía y tá ra hiệu.

Y tá kia do dự nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ cau mày nói:

– Tiên sinh, ngài có thể nói rõ ràng muốn làm gì không? Chúng tôi không biết tình huống như thế nào, làm sao dám. . .

Lâm Phi có chút đau đầu, quay đầu nói:

– Chỉ cần não còn chưa chết, với điều kiện nhiệt độ cơ thể thấp, hơn nữa có băng tăng tốc làm lạnh, thời gian máu cung cấp cho não có thể kéo dài sáu phút trở lên. . . Ông không thấy tĩnh mạch cổ bệnh nhân căng phồng sao? Đó là do tim bị nghẽn, trái tim chỉ cần có thể khôi phục mạch đập là có thể tăng huyết áp, trong thời gian ngắn có thể bảo đảm cơ năng của não. . . Má. . . tôi có nói nữa ông cũng không hiểu! Cứ làm theo lời tôi!

Vị bác sĩ kia vô cùng kinh ngạc, người đã như vậy mà vẫn cứu được ư? Nhưng ông ta biết Lâm Phi cũng có kiến thức về y học nên chủ động phối hợp đưa kéo cho hắn.